Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 101: Hối hận đã kết hôn




Tiệc sinh nhật vào 9 giờ sáng, những chiếc xe nổi tiếng lần lượt dừng bên ngoài biệt thự cổ kính, tiếng đàn du dương chậm rãi rơi vào tai khách mời. Vũ Hồng Minh chống gậy đi xung quanh trò chuyện với khách. Khách mời tới bữa tiệc lần này đa phần đều là người trước kia trên phương diện làm ăn có lui tới. d,iễn đàn l,ê quý đ,ôn Vũ Thịnh Hồng và Đỗ Uyển Uyển cùng với Vũ Lạc Trạch từ trên lầu đi xuống, nhanh chóng hòa nhập vào trong đám người dưới lầu.

- Phu nhân Vương đã lâu không gặp, lại trẻ ra vài tuổi tuổi! - Đỗ Uyển Uyển nhìn về phía một bóng lưng đỏ rực, che miệng cười nói.

Người phụ nữ được gọi là phu nhân Vương xoay người, đi tới chỗ Đỗ Uyển Uyển, mạnh mẽ ôm lấy hông của bà:

- Trời ơi, đây không phải là Uyển Uyển sao? Không già đi một chút nào cả, vẫn trẻ tuổi giống hệt trước kia! Ông xã, đây là bạn thân Uyển Uyển của em!

Chồng phu nhân Vương nâng cao cái bụng bia, xoa tay chào hỏi:

- Thường nghe vợ tôi nhắc tới cô, quả thật là mỹ nhân!

Đỗ Uyển Uyển đắc ý cười nói:

- Đang nói gì vậy, cũng đã làm mẹ, còn mỹ nhân gì. - Bà xoay người về phía Vũ Lạc Trạch kêu lên - Vũ nhi tới đây, mau gặp chú Lý và gì Vương đi!

Trong tay Vũ Lạc Trạch bưng ly rượu đi tới đối diện đôi vợ chồng, lễ phép nói:

- Chú Lý, dì Vương!

- Ơ, Uyển Uyển đây là con trai cậu sao! Dáng vẻ thật tuấn tú lịch sự, có bạn gái chưa? Con gái của tôi chính là. . . . . . – Phu nhân Vương lại bắt đầu ở đây tâng bốc con gái của bà rồi, Đỗ Uyển Uyển vừa nghe khóe miệng bắt đầu co quắp.

Con gái phu nhân Vương bà cũng đã gặp qua mấy lần, trước hết không nói diện mạo, chỉ sắc mặt ương ngạnh của cô ta đã khiến người ta không dám khen tặng, hơn nữa cô bé đó còn hơi lùn, con trai bà nói thế nào cũng 1m8 trở lên, mà con gái phu nhân Vương ước chừng chỉ có một mét rưỡi. d/iễn đàn lê quý đ/ôn Tóm lại bà không quá thích con gái phu nhân Vương.

- Phu nhân Vương, tôi thấy hôm nay vui mừng như thế, những chuyện khác có phải nên gác lại trước, hi vọng mọi người chơi vui vẻ. Tôi thấy được vài người quen, tôi dẫn con trai qua đó chào hỏi một tiếng trước, mọi người tự nhiên là tốt rồi! - Đỗ Uyển Uyển vội vàng tìm lý do, kéo con trai rời đi, tránh cho phu nhân Vương nhân cơ hội làm mai mối giúp con trai của bà.

Diệc Tâm Đồng không thích tình huống này, cho nên cô chỉ đứng trên lầu, nhìn khách mời và người nhà họ Vũ bận rộn dưới lầu. Theo lý cô cũng là người nhà họ Vũ, lúc này nên đi xuống chào hỏi khách mới phải, nhưng dưới lầu một người cô cũng không biết, đi xuống sẽ chỉ làm người khác tò mò cô là ai?

Bữa tiệc sắp bắt đầu, cũng không thiếu xe nổi tiếng dừng lại ngoài cổng biệt thự. Mà lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen đột nhiên dừng bên ngoài biệt thự, hai bên cửa xe đồng thời mở ra, ký giả vừa nhìn thấy Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết từ trên xe bước xuống, ùn ùn kéo nhau xông tới.

Máy chụp hình ấn lách cách theo không ngừng, Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết ở trong đám người có vẻ như hạc đứng giữa bầy gà, nhẹ nhàng đẩy ký giả ra vào bên trong biệt thự.

Vũ Lạc Trạch cũng nhìn thấy Mạc Duy Dương, nhấc hai ly rượu lên đi tới trước mặt của anh và Mộ Dung Tuyết, đưa ly rượu cho hai người bọn họ cười nói:

- Cảm tạ hai vị đã đến!

Mạc Duy Dương nhận lấy ly rượu nhấp một ngụm rượu vang, tầm mắt nhìn lên lầu, vừa lúc thấy Diệc Tâm Đồng đứng trên lầu. Khuôn mặt vỗn không có biểu cảm trong nháy mắt cứng đờ, rượu ngậm trong miệng thiếu chút nữa phun ra.

- Hai vị tự nhiên, bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu! Tôi phải lên đài chủ trì! - Vũ Lạc Trạch vỗ bờ vai của anh, sau đó đi lên sân khấu.

Tầm mắt Mạc Duy Dương vẫn nhìn bóng dáng trên lầu, mà Diệc Tâm Đồng dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, xoay người đúng lúc đối diện đôi mắt quen thuộc kia. Bốn mắt nhìn nhau, tim đập nhanh, nhớ nhung vô hạn làm cho hốc mắt hai người đều hơi ướt át, ly rượu Mạc Duy Dương giữ trên tay thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

Cô đang cách chỗ anh không xa, chỉ cần bước tới trước mấy bước là anh có thể ở khoảng cách nhìn thấy mặt cô, nhưng đột nhiên cô lại xoay người biến mất trước mắt anh, chỉ để lại một bóng lưng mờ nhạt đối diện anh. Chân anh dịch chuyển về phía trước, trong cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại, khó chịu dị thường. Anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu vang, ngón tay lau chất lỏng rượu ngoài miệng.

Mộ Dung Tuyết uống một hớp rượu đỏ, ngẩng đầu nhìn anh hỏi:

- Dương, nghe nói lát còn có người muốn đánh đàn góp vui.

Mạc Duy Dương không hề nghe lọt lời của cô..., trong đầu đều bị khuôn mặt của cô chiếm cứ, gakt bỏ đám người đi lên lầu.

Mộ Dung Tuyết tò mò kêu lên:

- Dương, anh đi đâu vậy?

Mộ Dung Tuyết đuổi theo, giữ chặt một cánh tay của Mạc Duy Dương, hỏi:

- Dương, anh đi lên lầu làm gì? Bữa tiệc sắp bắt đầu, khách đều nhìn chúng ta ....!

Mạc Duy Dương vì lời nói của cô trong phút chốc tỉnh táo lại, kéo cánh tay của mình lại, đi xuống lầu.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy rõ ràng lòng anh không yên, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Diệc Tâm Đồng trốn về trong phòng của mình, bây giờ cô sợ nhất là thấy anh. Vừa rồi chỉ nhìn liếc qua một chút cũng đã khiến cho lòng cô vẫn còn sợ hãi. Cô vỗ vỗ lồng ngực hoảng hốt, nghe thấy tiếng nhạc dưới lầu đột nhiên dừng lại, âm thanh từ mic ở dưới lầu truyền đến.

- Cảm ơn các vị trong lúc bận rỗn vẫn đến đây tham gia tiệc sinh nhật của tôi. . . . . . - Đây là lời cảm ơn của Vũ Lạc Trạch, tiếp theo Vũ Lạc Trạch còn nói rất nhiều, nhưng một chữ cô nghe cũng không vào.

Tầm mắt Vũ Lạc Trạch nhìn vào khắp đám người, đang tìm bóng dáng của Diệc Tâm Đồng, sao không thấy cô. Anh vội nặn ra một nụ cười với khách mời phía dưới nói:

- Tiếp theo cho mời em gái Đồng Đồng của tôi vì mọi người mang đến một khúc dương cầm, hi vọng mọi người sẽ thích!

Đặt micro vào vị trí, Vũ Lạc Trạch đi xuống võ đài, tiện tay bắt lấy một người làm hỏi:

- Tiểu thư ở đâu?

- Hình như ở trên lầu!

Vũ Lạc Trạch vội đi lên lầu, tới cửa phòng của cô gõ cửa.

- Đồng Đồng, nên xuống lầu, đã đến lúc dâng tặng quà của em rồi!

Cửa được mở ra, cô mở miệng kêu lên:

- Anh. . . . . . em. . . . . .

- Sao vậy? Không thoải mái?

- Không có, đi thôi! - Cô biết trốn tránh không phải biện pháp.

Anh tiến lên một bước, nắm tay cô, dắt cô xuống lầu.

Tầm mắt tất cả khách mời đều nhìn bọn họ, có người bắt đầu bàn luận xôn xao.

- Vị tiểu thư kia là ai ?

- Cô ta phải vũ nữ của Mị Ảnh sao? Tại sao lại ở chỗ này?

- Nhưng diện mạo rất xinh đẹp.

Sắc mặt của Diệc Tâm Đồng vì âm thanh trong đám người truyền ra mà trở nên tái nhợt khác thường, vũ nữ? Tại sao những người này chỉ nhớ rõ quá khứ người khác.

Vũ Lạc Trạch nhẹ nhàng cầm tay của cô, cô cười nhẹ lại với anh một cái. Anh dẫn cô lên sân khấu theo, cúi người chào về phía khách nói:

- Kế tiếp xin thưởng thức âm nhạc Đồng Đồng nhà họ Vũ mang tới.

Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ nhà họ Vũ, mục đích là ngăn chặn khách phía dưới ăn nói linh tinh. Vũ Hồng Minh hài lòng gật đầu một cái, xem ra hai anh em tiếp xúc rất tốt.

Quả nhiên chiêu này rất có tác dụng. lLời Vũ Lạc Trạch vừa ra khỏi miệng, khách dưới sân khấu mang theo ánh mắt tò mò nhìn về phía Diệc Tâm Đồng ở trên.

Diệc Tâm Đồng ngồi trên ghế dựa trước dương cầm, đưa tay mở đàn dương cầm, liếc nhìn đám người phía dưới, cắn môi, ngón tay thử tiếng đàn một chút, sau đó ngón tay lướt qua phím đàn, nhẹ nhàng đánh lên khúc nhạc 《 thói quen hai người 》.

Tầm mắt không tự chủ tìm kiếm trong đám người một bóng dáng, nhưng vô số người ngăn cách, cũng không hề thấy Mạc Duy Dương.

《 thói quen hai người 》

Thói quen hai người không gặp không về

Thói quen vừa mở mắt liền tìm đối phương

Thói quen làm chúng ta lười biếng không hề kiên cường nữa

Đánh mất chống cự đối với tịch mịch

Thói quen hai người ngủ giường đơn

Mới có thể ngủ say đến khi trời sáng

Nếu như người rời khỏi

Ta hết cách không biết phải làm thế nào

Chỉ mong ta yêu không phải là yêu thói quen của người

. . . . . .

Giờ phút này Mạc Duy Dương đang đứng trên lầu, rượu vang trong tay anh đã uống vài ngụm, mặt tái nhợt vì tiếng đàn mà hơi có vẻ bi thống.

Trước kia anh đánh bài hát này cho cô nghe, bây giờ đổi thành cô đánh cho anh nghe. Ánh mắt của anh chớp một cái cũng không trong nháy mắt nhìn người dưới lầu, mà dáng vẻ chuyên tâm của cô lọt vào trong mắt anh làm anh chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn ngột ngạt một hồi.

Mộ Dung Tuyết đang đứng ở phía sau anh, ngón tay vuốt vuốt ly rượu, từng cử động của anh toàn bộ đều rơi vào trong mắt cô. Từ lúc mới bắt đầu cô đã chú ý tới khác thường của anh, thì ra khác thường của anh tất cả đều là vì cô gái dưới lầu kia.

Cô đi tới phía sau anh, tay từ hông đi lên dán vào ngực của anh, mặt tựa vào lưng anh, một cánh tay khác đưa ly rượu đến trước mặt anh, nhẹ giọng kêu:

- Muốn rượu không?

Mạc Duy Dương có hơi say rồi, anh nhận lấy rượu vang Mộ Dung Tuyết đưa tới, ngửa đầu uống xong, ly rượu đột nhiên rơi xuống mặt đất, Mộ Dung Tuyết xoay cơ thể của anh lại một cái, nhón chân lên, môi tiến môi anh, dùng sức hôn lên.

Hai tay của ôm mặt của anh, đầu lưỡi dò vào trong miệng anh, hút lấy rượu anh còn chưa nuốt xuống, nhắm mắt say mê tham luyến nụ hôn này.

Mạc Duy Dương bị hành động thình lình xảy ra dọa sợ đến choáng váng tinh thần, giữ chặt một cánh tay của cô, gắng sức kéo xuống, muốn đẩy cô ra, lại bị cô cậy mạnh đặt trên vách tường sau lưng.

Cho dù Diệc Tâm Đồng rất chuyên tâm vào âm nhạc, nhưng khó tránh sẽ không nghe được tiếng thủy tinh vỡ. Cô theo tiếng độngnhìn sang, vừa lúc nhìn thấy hai người hôn mãnh liệt trên lầu.

Mắt trợn to, miệng mở ra theo, động tác trên tay dừng lại, lúc để tay xuống lại nhấn nhần một nốt, tiếp theo tiếng nhạc im bặt, cho nên khách mời đều nhìn cô không chớp mắt. Cô thu tay lại, hít sâu một hơi, đánh lại giai điệu này lần nữa.

Có điều sau khi thấy một màn kia, cô lộ ra phiền muộn trong lòng, ngón tay ra sức nhấn phím đàn, giống như đang thổ lộ. Cô đánh rất nhanh, ngón tay bị gõ vào sinh đau, nhưng cô đã quên phải dừng lại, nhấn phím đàn đánh lại mấy lần, tâm cũng đang rỉ máu.

《 thói quen hai người 》

Thói quen hai người ngủ giường đơn

Mới có thể ngủ say đến khi trời sáng

Nếu như người rời khỏi

Ta hết cách không biết phải làm thế nào

Chỉ mong ta yêu không phải là yêu thói quen của người

. . . . . .

Nếu như người rời khỏi

Ta hết cách không biết phải làm thế nào

. . . . . .

Môi mỏng của Mạc Duy Dương bị Mộ Dung Tuyết cắn rách da, anh lau đi máu ngoài miệng, nhỏ giọng mắng:

- Mộ Dung Tuyết có phải em điên rồi không?

Mộ Dung Tuyết không chịu yếu thế lau miệng mìn:

- Đúng, tôi điên rồi, tôi điên rồi mới có thể kết hôn với anh, mới có thể không lý giải mà được chịu ảnh hưởng bởi tâm tình của anh. Mạc Duy Dương, tôi cho anh biết, tôi yêu anh!

Sắc mặt Mạc Duy Dương thay đổi, khó có thể tin nhìn cô:

- Mộ Dung Tuyết, hình như em bệnh rồi, nên đi gặp bác sĩ đi!

- Tôi vì anh mới bị bệnh, Mạc Duy Dương, tôi hối hận đã kết hôn, tôi hối hận! – Cô gào khóc.

Mạc Duy Dương mím khóe môi cười chua xót nói:

- Ly hôn đi!