Sát Vương

Chương 484: Mật thất




Phá được cửa Đường Tiêu vô cùng thất vọng ở trong thạnh thất cũng chỉ có thạch bích vô tận.

- Cửa phòng dày như vậy mà không có mật thất khác.

Ngân Từ Phong nữ nói với Đường Tiêu một câu.

- Ta cảm thấy bên kia có thanh âm rất kỳ quái. 

Đường Tiêu dán lỗ tai vào tường nghe ngóng sau đó nói với. 

- Phá tường sâu vào, lão ma ta có dự cảm trong đó có một gian mật thất không chừng còn có chỗ tốt. 

Áo Bỉ lão ma cũng vô cùng hứng thú, Đường Tiêu đến giờ vẫn chưa thu thập được gì khiến cho lão vô cùng thất vọng, lúc này nhịn không được mà mở miệng cổ vũ Đường Tiêu vài câu.

Đường Tiêu vốn bất định tâm thần muốn oanh kích cái thạch bích kia nghe Áo Bỉ lão ma nói vậy hắn lại ổn định tinh thần.

Nửa canh giờ trôi qua thạch bích lại bị đẩy thêm vài chục trượng nữa.

Đường Tiêu ngồi ở trên mặt đất thở ra một luồng hơi. 

Lại một canh giờ trôi qua, Đường Tiêu cắn răng đánh vào trong thạch bích, một tiếng giòn vang vang lên, cửa thạch bích đã bị phá mở.

Một luồng hỏa diễm vô cùng nóng bỏng cùng với dược hương truyền ra, Đường Tiêu đã sớm có phòng bị vội vàng dùng hộ thể cương khí đứng vững.

Ở bên trong phong bạo thiên lô hàn khí bốn phía nhưng nơi này lại vô cùng nóng nực, trước mặt Đường Tiêu trong chính giữa gian thạch thất là một cái cự đỉnh, phun ra hào quang diệu ảnh của tinh thạch. 

Dược đỉnh ở trong phong bạo thiên lô khẳng định không phải là vật tầm thường, điều khiến cho Đường Tiêu quan tâm chính lfa dược đỉnh này rốt cuộc là thần dược gì đây?

Toàn bộ mùi thuốc xông vào trong mũi cho thấy thuốc được luyện chế trong dược đỉnh này nhất định không phải là thứ đồ tầm thường.

Với sự lý giải của Áo Bỉ lão ma tông sư luyện dược mà nói thì đan dược này nhất định sẽ viễn siêu. 

- Bất kể là thuốc gì nhất định là đồ tốt, thần đan có linh ngươi trước hết phải đóng cửa lại nếu không nó sẽ chạy mất.

Áo Bỉ lão ma nhắc nhở Đường Tiêu một câu.

Đường Tiêu nghe lời Áo Bỉ lão ma nói, hắn nhìn về phía trên thạch bích phát hiện ra có một chỗ xuất nhập duy nhất. 

Suy nghĩ chốc lát Đường Tiêu đi ra bên cạnh thạch động, đem bốn thanh phi kiếm kết thành một cái huyền vũ kiếm trận, mặc kệ điều gì chỉ cần viên đan dược này muốn chạy trốn thì phải thông qua được huyền vũ kiếm trận. 

Bố trí kiếm trận xong Đường Tiêu một lần nữa trở về bên cạnh phong bạo dược đỉnh, quan sát vài vòng nghĩ cách mở nó ra. 

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Đường Tiêu ngay khi Đường Tiêu mở cự đỉnh ra một màn quang đoàn màu trắng từ bên trong bắn ra, màn quang đoàn gì nhiên bị nhốt ở trong huyền vũ kiếm trận muốn thoát ra ngoài nhưng không có cách nào làm được.

Đường Tiêu hiện tại cũng không điều khiển huyền vũ kiếm trận làm tổn thương bách quang này, hắn vây quang đoàn sau đó hai đạo bạch sắc quang đoàn cơ hồ không bị công kích gì, nhưng căn bản là không thể nào lao ra khỏi huyền vũ kiếm trận bị vây khốn liên tục ở trong đó, không ngưng thu nhỏ lại. 

Bỗng nhiên lúc này ở bên ngoài truyền tới từng thanh âm công kích kiếm trận Đường Tiêu nhíu mày lại hắn biết rằng ai đã tới một người chính là Lạc Phong một người chính là Lại Vân hai người này đều không phải là nhân vật dễ chọc vào.

Bọn họ tới thật đúng lúc, hắn trải qua thiên tân vạn khổ mới tiến vào thạch động này bọn chúng bây giờ đã tới ý đồ muốn cướp đi dược đan và dược đỉnh. 

Đường Tiêu nhanh chóng đoán được trên người của mình có khả năng đã bị người khác lặng lẽ động tayc hân nên hắn mới có thể tới nhanh như vậy. 

Đường Tiêu hướng về phía Huyền Vũ kiếm trận phát ra một trận pháp thì phát hiện ra nó không thể chống nổi sự công kích liên thủ của hai gã Địa Nguyên đỉnh phong bốn thanh phi kiếm nhanh chóng bị bắn trở về.

Kiếm trận vừa rút lui quang đoàn màu trắng liền xông ra ý đồ vượt qua hai người Lạc Phong và Lại Vân mà đi, tuy nhiên đúng lúc này từ trong người của Đường Tiêu bay ra sợi tơ ngũ sắc quấn lấy quang đoàn màu trắng như con nhện săn mồi buộc chặt nó lại.

Đường Tiêu thầm mắng một tiếc liếc mắt nhìn Lại Vân đang ở phia đối diện đắc ý cầm năm màu sợi tơ, hắn đã hiểu ra điều gì, mình đã bị bí mật đưa năm sợi tơ đó vào người.

Tuy nhiên Lại Vân còn chưa nắm được sợi tơ năm màu thì Lạc Phong không hề lên tiếng mà đã tế ra một lưới diện kim sắc bao vây lấy sợi tơ năm màu và quang đoàn màu trắng.

- Ngươi dám đoạt bảo trong tay của bổn giáo chủ? Muốn chết sao?

Lại Vân lộ ra vẻ hung hăng hướng về phía Lạc Phong mà lớn tiếng chất vấn.

- Hừ bảo vật này là của ngươi sao? Ở trên có viết ba chữ ngúc độc giáo hay sao?

Lạc Phong căn bản không để hắn vào trong mắt. 

- Nếu như không phải nhờ bí thuật của ngũ độc giáo ngươi có thể đuổi theo tên tiểu tử này sao?

Lại Vân thẹn quá hóa giân mà nói.

Lạc Phong không nói gì thò tay làm cho lưới điện màu vàng buộc chặt sợi tơ hôn một chút.

Quang đoàn bị hai người trói lại đột nhiên ầm một tiếng nổ mạnh, một đoàn màu trắng bay ra, khiến cho sợi tơ và lưới điện tiêu thành tro tàn, sau đó di chuyển về phía Đường Tiêu mà lao tới.

Hiển nhiên sau khi phát hiện ra mình không cách nào bỏ trốn, nó đã quyết định dùng chiến thuật bỏ chạy khác trước hết vào trong mật thất, tuy nhiên Đường Tiêu không cho nó cơ hội, trực tiếp đưa hồ lô dừa ra, hồ lô dừa cực lớn lao về phía quang đoàn Áo Bỉ lão ma dưới sự trợ giúp bởi ý niệm của Đường Tiêu nhanh chóng hấp thu quang đoàn này vào bên trong hồ lô dừa.

- Vật quy nguyên chủ, chó ngoan không cản đường, hai vị xin nhường một chút. 

Khuôn mặt của Lạc Phong và Lại Vân trở nên hổn hển, lúc này bọn họ cũng không dám đấu với nhau nữa mà hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tiêu, sau đó lại cố kỵ mà nhìn nhau.

- Ngươi muốn đoạt thần đan của bổn giáo chủ sao? Còn không mau quỳ xuống xin bổn giáo chủ tha thứ, nếu không sẽ chết không có đất chôn.

Lại Vân tế ra ngũ độc hồn thi hung ác nhìn Lạc Phong. 

- Ngũ độc giáo chủ xem tu vi của ngươi thì ở trong ngũ độc giáo bài danh sau mười người rồi chắc hẳn ngươi là con riêng của ngũ độc thiên sư? Ta nghe nói ngũ độc thiên sư vì tu luyện tà công không thể sinh dục không biết làm sao đại tiện ra ngươi được.

Lại Vân không nói gì khuôn mặt đỏ bừng hiển nhiên là đã tức giận đến cực hạn, ngũ độc hồn thi càng trở nên đỏ rực. 

Lại Vân vội vàng điều khiển hai ngũ độc chi khí chưa ngưng tụ xong bắn khói độc về phía điện quang màu vàng của Lạc Phong.