Sát Vương

Chương 352: Triệu Thanh hoảng sợ




Người ra tay tất nhiên là Đường Tiêu ẩn thân trong cấm chế Nặc Hành. Người Tinh Hoàng Tông không nhìn ra Lý Mộ Bạch rốt cuộc còn sống hay đã chết, nhưng Đường Tiêu chạy ra từ hắc ám hư không, lực lượng thần hồn vượt xa người thường. Hắn rõ ràng cảm nhận được sự sống của Lý Mộ Bạch tan biến, thần hồn của gã cũng từ từ bay ra khỏi thân thể.

Xác nhận Lý Mộ Bạch đã chết, Đường Tiêu không chút chần chờ lấy phi kiếm và túi trữ vật của gã. Sau khi chủ nhân chết, túi trữ vật thành đồ vô chủ, lực lượng thần hồn của Đường Tiêu trải qua hắc ám hư không mấy chục năm rèn luyện sớm vượt xa người thường. Đường Tiêu nhanh chóng tế luyện túi trữ vật của Lý Mộ Bạch, cũng tìm thấy linh khí cực phẩm Lý Mộ Bạch dùng để nuôi dưỡng kiếm linh. Hắn tế luyện linh khí xong thu làm vật sở hữu của mình, còn lợi dụng linh khí này thu thần hồn Lý Mộ Bạch sắp tiêu tán vào trong.

- Bị người ra tay trước!

Đám đệ tử Tinh Hoàng Tông cực kỳ tức giận, nối đuôi nhau trong cửa hàng kiếm quyết. Xem bàn tay mới rồi gầy yếu thì người cướp danh kiếm Hồng Viêm, và túi trữ vật của Lý Mộ Bạch có tu vi võ công không tính quá cao, hoặc là bị trọng thương.

Gã đàn ông hơn ba mươi tuổi dẫn đầu Tinh Hoàng Tông họ Khâu tên Hoán, vừa vào cửa lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm chỗ mới rồi bàn tay vươn ra, xà nhà cửa hàng kiếm quyết. Phi kiếm bên cạnh gã lập tức đâm chỗ Đường Tiêu và Triệu Thanh ẩn núp.

Phi kiếm đâm vào bên ngoài trận pháp Nặc Hành, đâm ra một tầng sóng gợn trên Nặc Hành, bóng dáng của Đường Tiêu và Triệu Thanh mơ hồ hiện ra.

- Cùng ra tay đi!

Khâu Hoàn ra lệnh một tiếng, năm người bên cạnh gã lập tức lấy ra phi kiếm đâm nhanh chỗ Đường Tiêu và Triệu Thanh. Không lâu sau tác dụng ẩn nấp của Nặc Hành hoàn toàn mất hiệu lực, thân hình Đường Tiêu và Triệu Thanh rõ ràng hiện ra trong trận.

- Thì ra là bọn họ!

Hiển nhiên người Tinh Hoàng Tông nhận ra đây là Đường Tiêu lúc trước ‘cướp’ hồn thi của họ, còn khiến họ suýt chút bị một đoàn hồn thi bao vây. Hiện giờ họ trả cái giá chết một kiếm sư lại không thể lấy vào tay tuyệt thế danh kiếm Hồng Viêm, túi trữ vật của Lý Mộ Bạch. Thù mới hận cũ khiến các đệ tử Tinh Hoàng Tông càng thêm phát điên.

- Một kiếm sư bình thường và một kiếm sĩ mà dám động thái tuế trên đầu Tinh Hoàng Tông ta! Ta xem ra các ngươi chán sống rồi! Sau khi phá trận, nam giết! Nữ gian!

Khâu Hoàn bay vọt lên không trung, tay cầm kiếm điên cuồng chém từng nhát lên Nặc Hành trận. Mỗi một kiếm rơi xuống là lực phòng hộ Nặc Hành sẽ giảm thấp một phần.

- Nam giết! Nữ gian!

Mấy đệ tử khác trong Tinh Hoàng Tông cũng bay lên trên, tay cầm kiếm điên cuồng chém chặt xuống Nặc Nành trận, trong mắt điên cuồng ảnh ngược sự hung tàn.

Sau khi xuất hiện khe hở không gian trên Huyền Vũ Đại Lục, thật nhiều hồn đoàn tàn phá nhân gian, cả Huyền Vũ Đại Lục rơi vào hỗn loạn. Rất nhiều người tu võ và người thường chết đi, trừ chiến đấu giữa nhân loại và hồn thi ra, giữa con người với nhau cũng xảy ra tàn sát. Một khi cả thế giới rơi vào trạng thái hỗn loạn, tất cả pháp chế, quy tắc đều bị ném ra sau đầu, thế giới sẽ càng hỗn độn.

Một khi thế giới nhân loại vô trật tự, lập tức rơi vào tình cảnh như tận thế địa ngục. Con người không thể ức chế dục vọng nguyên thủy trào dâng. Giết người, phóng hỏa, cướp của, cưỡng hiếp, các hành vi phạm tội trồi lên mặt nước, lực phá loại kinh người vốn không thể đánh giá.

Triệu Thanh ở trong Nặc Hành trận đã sợ đến mặt không chút máu, cả người run bần bật. Cô không hiểu vì sao Tôn Văn muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa, cưỡng ép cướp di vật trong tay Kiếm Thánh Lý Mộ Bạch, gây ra tai họa lớn như vậy. Tuy cô biết Tôn Văn này không phải là Tôn Văn ban đầu, thực lực đã tới cảnh giới kiếm sư sơ cấp, nhưng bên ngoài chính là bảy vị kiếm sư!

Đường Tiêu luôn nhắm mắt ngồi, khi Lý Mộ Bạch đánh nhau thì hắn đã tra xét xong kiếm quyết bên trong cửa hàng kiếm quyết. Mới rồi khi tế luyện linh khí của Lý Mộ Bạch xong, Đường Tiêu từ bên trong lấy ra một khối hồn tinh, chẳng chút chần chờ vỗ vào trán mình.

Bây giờ Đường Tiêu đang dùng phù triện và ý niệm trong người ức chế, hấp thu năng lượng hồn tinh đó. Năng lượng hồn tinh chậm rãi bị cắn nuốt, phù triện trong người Đường Tiêu bắt đầu tiến hóa thành vân triện, khối ý niệm kia gần như ngưng tụ thêm một chút, khiến thân thể mới của Đường Tiêu lại tràn ngập năng lượng.

Dù ý niệm này chỉ ngưng tụ một chút thôi, niệm lực phát huy ra dư sức giết chết những kiếm sư bên ngoài này.

Khi Khâu Hoàn, sáu kiếm sư Tinh Hoàng Tông đánh ra một kích cuối cùng, hoàn toàn phá vỡ Nặc Hành trận thì thực lực của Đường Tiêu đã hồi phục đến Địa Nguyên tam cấp, tại Huyền Vũ Đại Lục tương đương với kiếm sư trung cấp!

Kiếm trong tay Khâu Hoàn đột nhiên chỉ giữa trán Đường Tiêu, giận dữ quát hắn:

- Mau giao Hồng Viêm kiếm và tất cả túi trữ vật ra đây! Rồi quỳ dập đầu một trăm cái cho đại gia ta! Nếu không sẽ lăng trì ngươi ba ngày ba đêm, chết rồi đốt hồn đăng!

Đường Tiêu hai lần cướp bảo bối trong tay họ khiến Khâu Hoàn tức giận không kiềm được, cảm thấy giết tiểu kiếm sư này thật là quá nhân từ với hắn rồi. Cần phải nhục nhã hắn một phen, hành hạ đến chết mới hết giận.

- Là thanh kiếm này sao?

Đường Tiêu tùy tay ném, quăng phi kiếm Hồng Viêm ra ngoài.

Đường Tiêu khống chế Hồng Viêm, chuôi kiếm chĩa hướng Khâu Hoàn, bềnh bồng trên không trung.

- Hừ! Coi như ngươi thức thời!

Khâu Hoàn nhìn Đường Tiêu, sắc mặt âm trầm. Không biết tại sao, gã có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Trực giác này dường như đến từ tiểu kiếm sư trước mắt.

Hắn chỉ có tu vi kiếm sư thôi sao? Hay là có tà thuật gì đó?

Khâu Hoàn nheo mắt lại, nổi lên sát tâm. Mặc kệ thế nào, trước giết tiểu kiếm sư này đã rồi tính tiếp, tránh cho hắn đi lên con đường tà đạo.

Khâu Hoàn thầm niệm khẩu quyết, thanh phi kiếm chỉ trán Đường Tiêu, đột nhiên đâm vào đầu hắn.

Triệu Thanh kinh hô. Đương nhiên cô hiểu Tôn Văn vừa chết thì cô sẽ rơi vào tay mấy người Tinh Hoàng Tông. Ánh mắt dâm tà của họ khiến cô không rét mà run.

Nhưng khi phi kiếm của Khâu Hoàn đâm gần trán Đường Tiêu chừng vài ly thì không thể tiến vào hơn nữa, giống như bị cái gì đó ngăn chặn. Khâu Hoàn lòng chấn kinh, bản năng chộp lấy Hồng Viêm kiếm bềnh bồng trước mặt. Nhưng khiến gã không ngờ được là, giây phút gã vươn tay ra, Hồng Viêm kiếm đột nhiên vạch ra tia sáng đỏ quái dị, chỗng chém xuống cổ tay gã.

Tay rơi xuống, Khâu Hoàn nhìn cổ tay mình rơi ra, lớn tiếng hét thảm thiết.