Sát Vương

Chương 217: Lấy uy




Đương nhiên Lâm Quý biết đại ca hắn Lâm Chấn và Hưng Quốc Từ Cương rất hận Trấn Quốc Hầu nhà họ Phương và trước mặt tiểu tử này, hắn còn nghe được Đại hoàng tử gặp phải chuyện gì trắc trở ở Trấn Quốc Hầu từ chỗ Lâm Chấn, chắc hẳn Đại hoàng tử cũng rất không thoải mái với người nhà họ Đường. Hôm nay giết Đường Tiêu, xem như là đối đầu với Đại hoàng tử, cho dù không giết Đường Tiêu, cứ như vậy ném hắn vào đại lao, lại chứng thực tội danh sát hại mệnh quan triều đình trong điện tướng quân, giao cho bộ binh xử lý cũng là một sự lựa cọ không tồi.

Cho dù cuối cùng Trấn Quốc Hầu Đường Uyên mượn quyền lực trong tay cho Đường Tiêu tử tù, nhà họ Đường cũng nhất định sẽ bị các quan lên án mạnh mẽ trong dư luận, dù sao việc công nhiên sát hại mệnh quan triều đình trong điện tướng quân, cũng không thể xem như chuyện nhỏ trong triều Đại Minh.

Thấy Lâm Quý đích thân ra tay, các quan cũng trở nên nhàn rỗi, không cần cân nhắc có nịnh nọt nhà họ Đường hoặc là việc đắc tội với Trấn Quốc Hầu nhà họ Đường hay không nữa. Tuy nhiên trong lòng tất cả mọi người đều có chút suy nghĩ. Công tử của nhà Trấn Quốc Hầu, cũng 16 17 tuổi rồi, hắn có lợi hại đi nữa, theo cách nói của Thất hoàng tử cũng chẳng qua là tu luyện ở cảnh giới thứ nhất cấp địa nguyên mà thôi. Với tu luyện cảnh giới thứ nhất cấp địa nguyên của hắn, làm sao có thể chống lại đỉnh cao cảnh giới thứ ba cấp địa nguyên của Lâm Quý? Tiểu tử này cũng quá ngông cuồng đấy?

Không nói đến đỉnh cao cảnh giới thứ ba cấp địa nguyên đã hoàn thành quá trình luyện da trúc màng, rửa máu đổi tủy, rất nhanh chóng thì có thể thoát thai hoán cốt, hơn nữa Lâm Quý còn có sáu phần công lực của phù triện, cảnh giới thứ nhất cấp địa nguyên của Đường Tiêu này chỉ có một phần công lực phù triệu, muốn đọ với sáu phần công lực phù triệu của Lâm Quý, thực sự chính là tìm đến cái chết.

Sau phần phù triệu, không sử dụng như công pháp, chỉ tùy ý đánh một trưởng, sức mạnh tuyệt đối này thì có thể giết một võ giả cảnh giới thứ nhất cấp địa nguyên một cách nhẹ nhàng.

Lâm Quý đột nhiên đứng dậy khỏi ghế phủ da hổ, hắn đứng dậy trong nháy mắt, bừng bừng sát khí, bao trùm lên cả điện tướng quân. Hắn chắp hai tay sau lưng, đi từng bước từ bảo vị da hổ lại, mỗi bước đi, đầy sát khí bao trùm lên cả điện tướng quân. Trong cơ thể hắn sẽ thoát ra một phù triện, lượn vòng dữ tợn, giống như sáu con rắn độc, có vẻ như không có cái chết nào ghê gớm bằng.

- Sáu đạo phù triện.

Dưới thế uy hiếp đùng đùng đầy sát khí của hắn, Thất hoàng tử vẫn ở cảnh giới thứ năm cấp nhân nguyên thậm chí còn có cảm giác khó thở. Theo quan sát trước đó của hắn, khi Đường Tiêu và Nhung Thương đối chiến cũng chảng qua là công lực của hai phù triện mà thôi, cơ bản không có khả năng là đối thủ của sáu phù triện Lâm Quý.

Nhưng trái lại sắc mặt Đường Tiêu lại không hề run sợ, hiện tại Thất hoàng tử càng cảm thấy sự thần bí của Đường Tiêu, tuy hắn luôn cho rằng hắn là bạn tốt của Đường Tiêu.

Sau khi Lâm Quý đi đến gần Đường Tiêu, đột nhiên mọc từ dưới đất lên sáu phù triện cực kỳ ác liệt giống như sáu cự mãng, treo hắn giữa điện tướng quân, không biết có phải để thể hiện trước mặt Thất hoàng tử và các quan khác không, Lâm Quý cố tình làm, để sát khí chấn áp khắp điện, bao phủ lên từng người trong điện tướng quân.

Dưới tình hình bình thường, võ giả cảnh giới thứ nhất cấp địa nguyên là một phù triện, võ giả cảnh giới thứ hai cấp địa nguyên là hai phù triện, võ giả cảnh giới thứ ba cấp địa nguyên là từ ba đến sáu phù triện, sáu phù triện của Lâm Quý có nghĩa là hắn đã trong những võ giả cảnh giới thứ ba cấp địa nguyên, đã có thể gọi là người nổi bật rồi.

Bất luận là sát hại Đường Tiêu, hay bắt sống Đường Tiêu, hôm nay Lâm Quý phải ra đánh một trận lấy uy trong điện tướng quân, hắn muốn chứng minh với thế gian, Lâm Quý hắn cũng như một cường giả trên đảo Áo Bỉ, sát phạt quyết đoán, không hề sợ hãi, sẽ vĩnh viễn không sống dưới ánh hào quang của huynh trưởng Lâm Chấn của hắn.

- Tiểu tử nhà họ Đường cúi đầu chịu chém bây giờ vẫn còn kịp.

Lâm Quý quát lớn một tiếng, giang hai tay, đánh xuống trận pháp, sáu phù triện biến thành sáu con mãnh thú hung dữ, gào thét ầm ĩ bên cạnh hắn, sau đó tập hợp lại một chổ thành một nắm đấm khổng lồ, sức mạnh tựa chớp giật sấm rền, đuổi về phía Đường Tiêu. 

Lần đầu tiên Đường Tiêu trực tiếp giao đấu với cường giả cảnh giới thứ ba cấp địa nguyên, Lâm Quý vừa mới ra tay, Đường Tiêu lập tức cảm nhận được sức mạnh của đối thủ. Không nói đến bị một quyền đánh trúng sẽ có hậu quả gì, chỉ cần lúc này cơ thể Lâm Quý phát ra sát khí mạnh, áp chế được không khí ngưng tụ lại, để toàn thân cơ bắp Đường Tiêu không buộc chặt lại, cử động cũng có chút trở ngại.

Đường Tiêu hô lên một tiếng, mấy thứ pháp khí bay ra trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, áo giáp sát thân phòng hộ, chiến giáp vạn luyện thần mình gắn trên người hắn, thủ lĩnh Tinh Cương đứng trước, một tay hắn mang theo kìm xích càng cua nặng 999kg bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị phản kích, một tay khác thì dùng lực lớn ném mai rùa ra bên ngoài, đấu lại sức mạnh của Lâm Quý, muốn một trưởng kết thúc chiến đấu.

- Khoan.

Mai rùa hiện ra những vết rạn, rơi ra từng mãnh, nhưng không ngờ sực mạnh còn lại đã ngăn lại được lực mạnh của Lâm Quý đè trên người thủ lĩnh Tinh Cương, đè thủ lĩnh Tinh Cương thành một khung xương, nhưng quyền của Lâm Quý cũng hoàn toàn tiêu tán trong vô hình, mượn lực cản của mai rùa và thủ lĩnh Tinh Cương, Đường Tiêu vận chân khí trong cơ thể, dùng lực dưới chân một trưởng bay ra ngoài điện tướng quân. Không gian trong điện tướng quân quá nhỏ, không tiện xê dịch, rõ ràng có lợi cho Lâm Quý một chút.

- Hahahaha…làm bể mai rùa của ngươi và làm nát vụn, người còn có thể cậy vào cái gì? 
Lâm Quý lại xuất ra một quyền, hoàn toàn đánh thủ lĩnh tinh thép thành vụn vỡ, cũng như vậy dưới chân đạp mạnh, đạp vỡ gạch lát đất dày trong điện tướng quân, một bước đuổi theo, rõ ràng là không định tha cho Đường Tiêu.

Điều để Lâm Quý bất ngờ chính là, khi hắn đuổi theo Đường Tiêu, không ngờ bị người mặc đồ đen, dùng tấm vải đen che mặt, mà người đó cho hắn một cú đấm, hơn nữa vẫn là một tu vi võ công đạt đến công kích toàn lực của cường giả cảnh giới hai cấp địa nguyên.

- Người nào? 
Lâm Quý rống một tiếng lớn.