Sát Tương Tư

Chương 13




Tô Thác Đao nhìn hắn, thần sắc lạnh lùng: “Còn ngươi là khí độ bậc nào?”

Việt Tê Kiến ngẩn ra.

Tô Thác Đao thản nhiên nói: “A Ly đường đường chính chính đánh thắng ngươi, có đúng không? Hắn không hề giết ngươi, cũng không chặt tay chặt chân ngươi, sao lại gọi là ác độc vô sỉ?”

Việt Tê Kiến lòng bàn tay buốt giá, vốn ngỡ rằng Tô Thác Đao tuy đứng đầu tà giáo, nhưng tự có khí phách tâm tư, tuyệt không phải hạng người làm ác không chịu hối cải, ngờ đâu hắn cũng bất phân thị phi chẳng biết nặng nhẹ, hoàn toàn không thừa nhận Diệp Chậm Ly sai quấy, lập tức nén giận nói: “Cho dù ta võ công thấp kém, cũng coi như đệ tử y xá, hắn không có lý do gì hành hạ lăng mạ…”

Tô Thác Đao mất kiên nhẫn ngắt lời: “A Ly chính là như vậy.”

Một câu giản giản đơn đơn, hồn nhiên thiên thành vô tâm vô phế, bất động thanh sắc, nhưng lại tổn thương người sâu vô hạn.

A Ly chính là như vậy, cho nên Việt Tê Kiến chịu nhục là đáng kiếp?

Việt Tê Kiến theo thói quen im lặng rũ my, không nói thêm một chữ.

Đúng là ngu xuẩn, ngốc nghếch.

Mấy năm qua nóng lạnh tự biết, đã sớm tu luyện ra vạn nhẫn thành cương nhu hoà như nước, dưới ánh mắt sắc bén cảnh giác của Tang Hồng Chính, càng hiểu được bách biện không bằng nhất mặc.

Nhưng hôm nay mình bị sao thế này?

Tô Thác Đao chỉ vài câu yêu thích không biết thật giả, mình lại bị thuyết phục như ấu đồng vô tri? Ngay cả đạo lý lạ không qua được quen cũng quên sạch sẽ?

Diệp Chậm Ly hành sự hiếu thắng nham hiểm, ngay cả môn nhân Thất Tinh Hồ cũng xem như gà như chó, hiện tại đã không để Sở Lục Yêu vào mắt, tương lai chức càng cao quyền càng trọng, Tô Thác Đao bên giường, há chẳng phải đang nuôi một con thú cắn lại chủ?

Nực cười là mình ra sức nhắc nhở, nhưng lại trở thành hạng tiểu nhân hẹp hòi lòng dạ khó lường.

Đang lặng lẽ suy tư, chợt nghe Tô Thác Đao ôn nhu khen: “Ngươi không hành tẩu giang hồ, nhưng hiểu biết cũng không ít.”

Trong ngữ khí có chút an ủi áy náy.

Việt Tê Kiến tâm tình rung động, ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt mỉm cười của Tô Thác Đao, càng say lòng người hơn cả ánh tà dương.

Tô Thác Đao lại nói: “A Ly và ta… Sau này ngày tháng còn dài, ta sẽ từ từ kể với ngươi.”

Thì ra ngay cả tâm ý của mình, hắn cũng nắm trong lòng bàn tay!

Nhất thời trái tim như bồ câu gãy cánh, Việt Tê Kiến nhẹ giọng nói: “Tang bá bá không thích ta ra ngoài, cho nên chỉ có thể vùi đầu đọc sách giải khuây, những ghi chép truyền thuyết trong giang hồ cũng xem qua không ít.”

Tô Thác Đao nói: “Tang Hồng Chính là ngụy quân tử hai mặt, thu dưỡng ngươi chỉ sợ không có hảo tâm, ngươi ở chỗ ta, không cần phải Tang bá bá thế này Tang bá bá thế kia gọi đến thân thiết như vậy.”

Việt Tê Kiến hai mắt sáng lên, nhưng nói: “Tang bá bá rất tốt với ta, áo cơm đầy đủ cung ứng không thiếu thốn, ta cũng biết chừng mực.”

Tô Thác Đao mỉm cười: “Vậy ngươi định quay về Tang gia sao?”

Bắt lấy bàn tay trắng tuyết trong suốt của hắn, chỉ cảm thấy ngón tay kẽ tay thập phần trơn bóng mịn màng, một điểm thô ráp của người học võ cũng không có.

Việt Tê Kiến lập tức lắc đầu, thẳng thắn cầu xin: “Thác Đao, ta ở lại y xá, có được không?”

Tô Thác Đao đuôi mày khẽ nhướn: “Thất Tinh Hồ thanh danh quá tốt… Ngươi không sợ tương lai bị đám chính đạo đó đánh đuổi?”

Việt Tê Kiến nói: “Ta chỉ ở y xá, không hề thương nhân hại người.”

Tô Thác Đao khóe miệng mang ý cười, nhưng thanh âm lại lộ chút nghiêm lãnh: “Y xá Thất Tinh Hồ cũng vậy thôi. Nếu ngươi chỉ muốn học y, ta truyền thư cho Bạch Lộc Sơn Mạnh Tự Tại, với y thuật của ngươi, cũng có thể có được một chỗ.”

Đường đường nhi tử độc nhất Việt gia, do Tang gia giáo dưỡng, thân thế thanh bạch y thuật tinh thông, tự cam nguyện đọa lạc muốn minh châu ám đầu (vật tốt lọt vào tay người không biết dùng), Thất Tinh Hồ nhưng lại được tiện nghi thu về một hài tử ngoan ngoãn hay e dè tự trọng, trở mình liền biến thành chốn đào nguyên bồng lai tiên cảnh, còn bày ra bộ mặt thần thánh bất khả xâm phạm, đuổi người ta đi.

Việt Tê Kiến lúng túng nói: “Ngươi… chẳng lẽ nghi ngờ ta sẽ gây bất lợi cho Thất Tinh Hồ?”

Tô Thác Đao thở dài: “Không phải, ta dĩ nhiên mong ngươi ở lại, nhưng ngươi và ta… chung quy thù đồ dị lộ, ta hiếm khi thật lòng thích một người, càng không muốn sau này ngươi hối hận khổ sở.”

Kéo hắn đứng lên, nói: “Chuyện này không vội, ngươi cứ từ từ suy nghĩ.”

Một đường trở về y xá, Khổng Tước đang đứng chờ bên suối, thấy Tô Thác Đao đi chung với Việt Tê Kiến, thất kinh ngã nhào xuống nước, quần lụa xanh biếc ướt sũng, bò lên bờ, trước mặt Việt Tê Kiến, không biết có nên hành lễ hay không.

Tô Thác Đao thấp giọng nói: “Lui ra đi!”

Khổng Tước hiểu hắn không còn che giấu thân phận nữa, lập tức y lời lui ra, trước khi đi lại cẩn cẩn dực dực liếc nhìn Việt Tê Kiến, tỏ vẻ áy náy.

Việt Tê Kiến ngửi mùi dược thơm dịu trong không khí, tâm tình tĩnh lặng như được về nhà, cười nói: “Ta vào đây, để Sở cô cô yên tâm.”

Tô Thác Đao ân một tiếng, nhưng vẫn không buông tay hắn: “Đúng rồi Tê Kiến, ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi.”

Việt Tê Kiến nói: “Chuyện gì?”

Tô Thác Đao thần sắc khoan thai, nhàn nhã nói: “Nội công tâm pháp ngươi luyện có chỗ tinh diệu, lúc rảnh dạy cho ta được không?”

Việt Tê Kiến sửng sốt, lập tức đỏ mặt, thập phần xấu hổ: “Ta… ta không thể dạy…”

Tô Thác Đao ngạc nhiên: “Tại sao?”

Hắn giống như sau khi thưởng thức no nê cao lương mỹ vị, xin thêm một chén rượu nhỏ lại bị cự tuyệt, rõ ràng có chút thất vọng khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thế, không hề tỏ thái độ cùng hung cực ác dục cầu bất mãn.

Việt Tê Kiến tay chân luống cuống: “Nhất Vĩ tâm pháp ta luyện tuy chẳng ra sao, nhưng chung quy vẫn là gia truyền… Phụ thân từng căn dặn, ngàn vạn lần không được truyền cho người khác.”

Tô Thác Đao thần thái tự nhiên, gật đầu nói: “Nhất Vĩ tâm pháp… chú trọng nhất vĩ độ giang (cỏ lau qua sông), đan điền sâu rộng như giang hải, còn thân pháp như lá cỏ lay theo gió, nhưng lại có thể bám rễ rất chắc, trong nhu có cương, phiêu diêu thật lâu.”

Việt Tê Kiến nghe hắn từng chữ từng chữ đều trúng ngay tinh túy, nghiễm nhiên là nhãn quang kiến giải của bậc thầy võ học, không khỏi vừa kinh vừa phục, nói: “Ta từ nhỏ đã luyện  tâm pháp này, nhưng cũng không kiến giải được như ngươi.”

Tô Thác Đao nói: “Vừa rồi lúc truyền nội lực cho ngươi, cũng phỏng đoán và có chút lĩnh hội nội lực vận chuyển của ngươi, hơn nữa tâm pháp của các phái trong giang hồ tuy có cao có thấp, nhưng vạn biến bất ly kỳ tông (trăm khoanh vẫn quanh một đốm), cho dù là Nhập Bát Tinh Kinh, cũng có chỗ tương thông với Nhất Vĩ tâm pháp của ngươi.”

Hắn cứ thế thản nhiên, Việt Tê Kiến càng thêm áy náy, châm chước nói: “Hay là ta dạy ngươi thứ khác? Đồ phổ về cơ quan Phi Yến Đồng Tâm của Việt gia ta vẫn nhớ rất rõ…”

Lời còn chưa dứt, đảo mắt phát hiện vẻ trêu cợt nhàn nhạt trong nhãn mâu của Tô Thác Đao, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, đã biết mình nói sai.

Tô Thác Đao thân là chủ một cung, giậm chân một cái chính tà lưỡng đạo đều phải giật mình ngưỡng vọng nửa ngày, mình cá không thành tép riu còn miễn cưỡng thông qua, đào tiên không đạo hạnh thối đầy một giỏ, quả thực đã xem hắn như kẻ xin cơm chỉ bắt chuyện rồi đuổi khéo.

Tô Thác Đao trầm mặc một lát, nhưng không hề nổi giận, trái lại cười nói: “Cơ quan Phi Yến Đồng Tâm? Thất Tinh Hồ trước đây có một vị cung chủ tên Minh Thiền Nữ sở trường về thứ này, bất quá Việt gia nhất định cũng có chỗ độc đáo, Tô mỗ xin đa tạ ân tặng đồ phổ của Việt công tử trước.”

Việt Tê Kiến cho dù thất khiếu bị nhét đầy đất, cũng hiểu hắn đây là chữa thẹn thay mình, vội xuống nước: “Tối nay ta sẽ vẽ ra… À không, lát nữa ta lập tức vẽ ngay, trước khi ngươi đi ngủ ta sẽ đưa tới.”

Tô Thác Đao đột nhiên cúi đầu, ghé bên tai hắn, thấp giọng nói: “Đưa cái gì? Đưa đồ phổ hay là đưa người?”

Việt Tê Kiến cuống quýt lùi ra sau, nhưng nhịn không được mỉm cười, đôi mắt đen láy ngập nước càng thêm vài phần linh động trong sáng.

Khổng Tước cách hàng rào trúc bên dược phố thu hết một màn kia vào đáy mắt, không khỏi cười nhạo, làm như vô vị ngáp một cái, mình là quan chúng xem kịch, tự nhiên không sợ hí đài cao, nhưng Việt Tê Kiến thân ở trên đài lại coi ảo thành thật, không biết cái gì bên dưới lớp mặt nạ đầy phấn kia, e rằng đến cuối cùng hạ màn, chỉ còn một mình hắn đứng giữa hí đài hoang tàn, hai bàn tay trắng, đọa vào phong ma.

Diệp Chậm Ly cười đến rạng rỡ, linh hoạt ưu nhã như con mèo nhào tới: “Thác Đao! Thành công rồi sao?”

Tô Thác Đao cũng cười: “Không vội.”

Nhưng lại có tự tin nắm chắc trong tay.

Diệp Chậm Ly yêu chết dáng vẻ này của hắn, quấn lấy hắn hỏi: “Ngươi gạt hắn thế nào? Mau kể ta nghe xem!”

Tô Thác Đao nói: “Ta chỉ nói thẳng có chuyện muốn nhờ, bảo hắn dạy ta Nhất Vĩ tâm pháp.”

Diệp Chậm Ly há hốc: “Chỉ vậy thôi sao?”

“Không như vậy, thì còn có thể thế nào?”

Diệp Chậm Ly có chút đăm chiêu: “Hắn không đáp ứng?”

Tô Thác Đao gật đầu: “Đương nhiên không đáp ứng.”

Diệp Chậm Ly thoáng trầm ngâm, cười hì hì thở dài: “Ta cũng có chút thương cảm cho vị Việt công tử đó.”

Hắn là người thông minh tuyệt đỉnh, đã minh bạch dụng ý của Tô Thác Đao.

Rõ ràng là vật liên quan đến tính mạng nhất định phải có, nhưng chỉ bâng quơ tùy ý mở miệng, người cầu đã không để bụng, người bị cầu sao có thể đề phòng chuyện kỳ hóa khả cư (đầu cơ tích trữ ^^) ?

Hơn nữa thứ Tô Thác Đao cầu, đã quang minh tuyên bố ra ngoài miệng, Việt Tê Kiến cắn răng cự tuyệt đã cảm thấy ngại, sau này có thi triển đủ mọi thủ đoạn, hắn cũng sẽ không cảnh giác mà thấy phản cảm.

Tô Thác Đao cho dù gạt người, cũng gạt đến triệt để đường hoàng không thấp kém.

Diệp Chậm Ly càng nghĩ càng thấy thú vị, tính tình hắn là giẫm lên vết thương người khác mà nhảy múa, bèn nói: “Chúng ta đánh cược đi, cược xem tiểu tiện nhân kia có thể chịu đựng được bao lâu, sẽ lăn lộn khóc lóc van xin ngươi nhận lấy Nhất Vĩ tâm pháp.”

Tô Thác Đao lại có chút thất thần, nói: “Không cược.”

“Tại sao?”

Tô Thác Đao nói: “Gạt hắn không phải ý nguyện của ta, chỉ là bất đắc dĩ…”

Diệp Chậm Ly nằm trên gối hắn, ngẩng đầu nhìn lên: “Nhưng hắn mắng ta là tạp chủng.”

Tô Thác Đao trong mắt lướt qua một đạo lãnh quang: “Vậy sao? Đừng nóng vội, A Ly, ta phải khiến Nhập Bát Tinh Kinh không còn mối họa ngầm nào nữa, đây là căn cơ để Thất Tinh Hồ chúng ta an thân lập mệnh… Ngươi có hiểu cho ta?”

Diệp Chậm Ly gật đầu: “Ta hiểu.”

Tô Thác Đao thân hình tu mỹ, thậm chí có vẻ mảnh khảnh ngây ngô, Diệp Chậm Ly lại biết rất rõ bên dưới lớp khoan bào đại tụ đường nét kia cường hãn săn chắc đến mức nào, như từ đao công tinh tế nhất từ chất liệu thượng thừa nhất điêu khắc mà ra, tuyệt không đột ngột cứng nhắc như đồ cụ kỳ hình, mà là hàm súc lưu sướng, ưu mỹ lợi lạc, tràn ngập sức bật kinh người.

Lúc không có ai Diệp Chậm Ly thích nhất là cuộn mình trên đùi trong lòng hắn, không nói chuyện không động đậy cũng đều là một loại hưởng thụ, nhưng lúc này lại bất an nhích tới nhích lui, rốt cuộc nhịn không được thấp giọng nói: “Thác Đao, ta có hơi sợ Việt Tê Kiến.”

Lời này nói ra không chỉ ngớ ngẩn mà còn buồn cười, rất giống một con sói xám đang cắn cổ thỏ trắng, lại nhe hàm răng đẫm máu, vẻ mặt ủy khuất cáo trạng hắn bị tiểu bạch thỏ ngang ngược chà đạp.

Tô Thác Đao nhưng nghe rất nghiêm túc, hỏi như thật: “Sợ hắn? Tại sao?”

Diệp Chậm Ly sở hữu trực giác của dã thú, nguy hiểm có che đậy, ẩn tàng sâu đến đâu, với hắn cũng như dòng nước với cá, hướng gió với chim, rõ ràng mà nhạy cảm. Nhất thời trầm mặc, ngập ngừng nói: “Con người này đáng ghét kể không xuể, ta vừa thấy bộ dáng hắn liền dựng cả lông mao… Nhưng khổ nỗi không tìm ra được nửa điểm không thích hợp.”

Tô Thác Đao như có chút tư lự, lẳng lặng nói: “Đừng nóng nảy.”

Diệp Chậm Ly trời sinh bản tính hãn ngoan, chút sợ hãi nhỏ nhặt không thể nắm bắt này chỉ thoáng qua nhất thời, đã nhướn mày cười nói: “Có lẽ hắn là kình địch mệnh định của ta.”

Tô Thác Đao bật cười nói: “Kình địch? Ngươi quá đề cao hắn rồi. Vị công tử Việt gia này, tuy cũng có ưu điểm… nhưng vẫn không bằng một ngón tay của A Ly.”

Việt Tê Kiến cụp mắt nhìn ngón tay mình, chán nản thở dài, thần sắc có chút mệt mỏi khổ sở.

Trở về y xá, Việt Tê Kiến lập tức vùi đầu học thuật thay gân đổi mạch với Sở Lục Yêu, đồ phổ cơ quan Phi Yến Đồng Tâm đã vẽ xong vẫn còn cất trước ngực, quên luôn chuyện đưa cho Tô Thác Đao.

Tiến cảnh của hắn khiến Sở Lục Yêu cực kỳ hài lòng, nghiệm chứng sợi gân trắng bạc mới được rút ra đặt trên khay sứ, khen: “Đôi tay ngươi chính là y giả trời sinh, có thể truyền y bát.”

Việt Tê Kiến lại thập phần hà khắc với bản thân, tự trách: “Sợi gân này vừa rút ra, huyết mạch tắc hết sinh cơ đã tuyệt, cô cô, ta vẫn còn quá chậm.”

Sở Lục Yêu nói: “Những kỹ xảo này cần trường kỳ rèn luyện… thêm năm ba năm nữa, ngươi sẽ không thua kém ta.”

Thấy quầng mắt hắn mơ hồ hơi xanh, khuyên nhủ: “Dục tốc ắt bất đạt, mười ngày qua ngươi quên ăn quên ngủ, như nhập ma chỉ biết nghiền ngẫm kinh mạch, nhưng lại quên y đạo tuyệt không phải một bước liền thành, hao tâm tổn trí như vậy, không thể dài lâu.”

Việt Tê Kiến lơ đãng gật đầu, hỏi: “Cô cô, điểm tinh vi của huyết mạch vận hành trong cơ thể người, ta có vài chỗ vẫn chưa lĩnh hội được… Phải rồi, trong y xá có Vô dực phi báo sống không?”

Sở Lục Yêu thở dài, kiên quyết nói: “Hôm nay không cho ngươi ở lỳ trong y xá nữa, hạt Địa dũng kim liên đã luyện chế thành thuốc, ngươi mau đem cho cung chủ!”

Việt Tê Kiến ngẩn ra, biết mình gấp gáp thái quá, cười ngượng ngùng, nhận lấy lọ dược Sở Lục Yêu đưa qua: “Ta đi đây.”

Trái lại không có nửa phần do dự, thẳng thắn dứt khoát, nhất phái ung dung tự nhiên.

Sở Lục Yêu mỉm cười, trong mắt có vẻ thưởng thức, nói: “Tê Kiến, ngươi là đệ tử chân truyền của ta, ngoại trừ cung chủ, Thất Tinh Hồ ai gặp ngươi, cũng phải kính lễ ba phần.”

Việt Tê Kiến hiểu ý tốt của nàng, nhưng trong lòng chỉ mơ hồ thương xót, y xá nếu quả thật địa vị tôn sùng, lần trước Diệp Chậm Ly làm sao dám không chút kiêng nể vũ nhục mình? Ngay cả Sở Lục Yêu, e rằng cũng đã từng khuất phục dưới Giáng Cung đường chủ Âm Chúc Long.

Nhưng vẫn lập tức đáp: “Ân, cô cô yên tâm, ta sẽ không mang phiền phức đến cho y xá.”

Sở Lục Yêu chăm chú nhìn hắn hồi lâu, thấp giọng nói: “Trước đó ta giấu ngươi thân phận của Tô cung chủ, ngươi có trách ta không?”

Việt Tê Kiến vội lắc đầu nói: “Con người luôn có lúc bất đắc dĩ, cô cô cũng khó xử… Ta không phải cũng không thẳng thắn khai thật thân phận của mình sao? Huống hồ cô cô tốt với ta như vậy, trong lòng Tê Kiến chỉ có cảm kích.”

Sở Lục Yêu vành mắt nóng lên, ôn nhu nói: “Ngươi là một hài tử thiện lương, đi đi.”

Tô Thác Đao tự quản cực nghiêm, mỗi ngày luyện võ bốn canh giờ, chưa từng gián đoạn. Lúc Việt Tê Kiến cầu kiến, hắn vừa lau xong Phượng Minh Xuân Hiểu đao, đuôi tóc vẫn còn nhỏ mồ hôi, thần thái phi dương như mãnh ưng giang cánh.

Việt Tê Kiến đưa qua một lọ dược cao, sực nhớ tới một chuyện, vội từ trong ngực lấy ra đồ phổ, nói: “Đây là cơ quan Phi Yến Đồng Tâm hôm đó ta nhắc đến…”

Tô Thác Đao tùy tay tiếp nhận, mở ra xem, lại ném lọ dược về trong tay Việt Tê Kiến.

Việt Tê Kiến lấy làm khó hiểu: “Chân ngươi không cần bôi thuốc sao?”

Tô Thác Đao còn ngạc nhiên hơn hắn: “Ngươi không giúp ta sao?”

Việt Tê Kiến cảm thấy có điểm choáng váng: “Tay ngươi bất tiện?”

“Không phải.”

“Vậy tại sao ngươi không tự bôi thuốc?”

Tô Thác Đao quan sát hắn một hồi: “Tay ngươi bất tiện?”

Việt Tê Kiến đầu càng choáng váng: “Không phải.”

Tô Thác Đao lý lẽ hùng hồn: “Vậy tại sao ngươi không bôi thuốc cho ta?”

Vì thế Tô cung chủ thư thư thái thái bán nằm xem đồ phổ, Việt Tê Kiến cần cần mẫn mẫn thoa dược cao lên vết thương sau gối cùng mắt cá chân hắn.