Sất Trá Phong Vân

Chương 680: Xuất phát rầm rộ (hạ)!




Đấu kỹ! Không sai!

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp thậm chí quyết định mấy ngày nữa tìm thời gian mang Càn Kình đi gặp các lão sư chuyên khám phá đấu kỹ, nhìn xem có thể đính chế ra bộ đấu kỹ thích hợp cho cá nhân hắn không.

Loại chuyện này dù là bốn đại thế lực Vĩnh Lưu thành liên hợp lại cũng không làm được.

Về nghiên cứu đấu kỹ dù là gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch cũng phải thừa nhận các Chiến Tranh học viện giỏi nhất Chân Sách hoàng triều.

- Càn Kình, ngươi không có nhiều thời gian.

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp thấm thái nói:

- Ngươi không có quá nhiều thời gian lãng phí. Ngươi ở lại học viện ta có thể đi tìm các lão sư thiết kế một bộ đấu kỹ thích hợp cho ngươi nhất.

Dã Thảo đứng ngoài cửa, run bần bật, mắt toát ra lo âu. Chuyên gia Chiến Tranh Chinh Phạt học viện nghiên cứu đấu kỹ chế tạo đấu kỹ thích hợp cho cá nhân Càn Kình, điều kiện hấp dẫn người biết mấy. Dù là Chiến Sĩ huyết mạch khi gặp tình huống này rất có thể sẽ chọn ở lại học viện.

- Hiệu trưởng đại nhân.

Càn Kình lại cúi đầu nói:

- Ta vô cùng cảm tạ người xem trọng ta, nhưng bằng hữu của ta đã cứu mạng ta . . .

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp tuyệt vọng nhắm mắt lại, đã không cần thiết khuyên bảo nữa. Nếu Càn Kình đồng ý điều kiện không giúp người có ân tình cứu mạng hắn thì hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp sẽ không xem trọng hắn, nhưng nếu hắn đi . . .

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp phát hiện đây là tình huống rất buồn cười. Càn Kình không đi, hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp xem thường hắn. Càn Kình đi, vậy sẽ lãng phí thời gian.

- Không biết bạn học Càn Kình sắp đi đâu?

Khóe mắt Mộc Nột Thiên Sách liếc Dã Thảo đứng ngoài cửa, vẫn giữ biểu tình mỉm cười.

- Bằng hữu ngoài cửa của người rất nặng mùi cướp.

Càn Kình hiểu biết ánh mắt của Mộc Nột Thiên Sách, không quá tò mò đáp:

- Tái ngoại.

- Tái ngoại?

Mộc Nột Thiên Sách vẫn cười, đuôi mày run lên.

- Nghe nói bây giờ tái ngoại không quá yên bình.

Hồng Lưu Chiến Bảo nhíu mày, khó hiểu nhìn Càn Kình. Thanh niên này thấy ở đâu có rắc rối là chạy tới đó. Mấy ngày trước Càn Kình đi Càn Kìnhg, thậm chí âm nhập Cổ Hoang Sa Hải kỳ tích sống sót trở về. Bây giờ tái ngoại không bình tĩnh Càn Kình cố tình muốn đi? Hôm nào chiến trường nhân ma xảy ra kịch chiến phải chăng hắn sẽ chạy tới đó?

- Tái ngoại đúng không?

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp thở dài, có cản cũng không nổi.

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp nói:

- Đi đi, sớm quay về. Nếu lỡ cuộc thi thì phải thi lại, không thi đậu thì ngươi chuẩn bị lưu ban đi.

Càn Kình cảm kích cúi đầu cảm ơn. Nếu đổi lại Càn Kình ngồi trên ghế hiệu trưởng thì ít nhất cũng sẽ khiến đệ tử thường xuyên xin phép phải tạm nghỉ học rồi tính.

- Tái ngoại . . .

Mộc Nột Thiên Sách phẩy quạt, mỉm cười, đứng dậy nhìn hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp.

- Ngươi muốn xin phép?

Trong câu hỏi của hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp chất chứa chắn chắn, nói:

- Cũng muốn đi tái ngoại xem? Hãy mang theo thị vệ Hắc Tinh Tinh của ngươi cút đi.

- Đa tạ hiệu trưởng đại nhân.

Mộc Nột Thiên Sách khom lưng, cúi đầu nói:

- Tạm thời học viện không có hỗ trợ tốt, ta sẽ quay về dự thi.

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp cười uể oải. Lục hoàng tử của Chân Sách hoàng triều từ nhỏ đã được giáo dục có hệ thống, Mộc Nột Thiên Sách vào học viện tìm hỗ trợ không phải chuyện chủ yếu. Đối với hoàng tử xuất sắc thì quan trọng hơn là rèn luyện, thấy dân gian muôn vẻ, biết là hoàng giả nên làm gì mới đúng.

Cuộc thi? Các loại thi lý luận của Chiến Tranh Chinh Phạt học viện chắc lục hoàng tử Mộc Nột Thiên Sách mười tuổi đã làm gần tròn điểm rồi. Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp vẫy tay khiến Mộc Nột Thiên Sách ra khỏi phòng, hai tay gác sau đầu nhìn trời. Tuy người hoàng gia phái tới nhắc đi nhắc lại hoàng tử rèn luyện là thật sự, học viện không cần giúp cái gì.

Nếu chết thì chỉ có thể nói hoàng tử này không có số thành vua, phán đoán sai lầm sự việc nên mới chết.

Hoàng tử phán đoán bản thân sai thì ngày sai nhận quốc gia sẽ đưa đất nước đi vào vòng tay Tinh Thần.

- Vẫn nên chuẩn bị.

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp đứng dậy bước ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói:

- Nghe nói trong những hoàng tử này thì lão tam và lão lục là xuất sắc nhất. Tái ngoại? Nơi đó không thể dự đoán chính xác. Ma tộc, nhân tộc, thậm chí Man tộc đều có thế lực trong đó, xảy ra chuyện bất ngờ gì cũng không lạ.

Mũi chân hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp nhẹ nhún, hân thể lướt qua bàn công tác cũ kỹ bước nhanh ra khỏi phòng, chạy hướng cây cổ thụ sum xuê trong học viện.

- Dậy đi, mèo lười.

Càn Kình đứng trên nhánh cây thô to, mũi chân đá Trầm Thụy Sư Vương Hồng Triết Linh Quan nằm ngủ say như chết.

- Nếu không chịu dậy là lão nương rút kiếm!

Hồng Triết Linh Quan giật mình ngồi thẳng dậy, mắt mông lung ngái ngủ.

- Hiệu trưởng, tình cờ vậy?

- Đúng là tình cờ, ta đang đi dạo.

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp cười bất đắc dĩ. Hồng Triết Linh Quan thuộc về dị loại, có thiên phú không kém gì Thiên Luyện Linh Quan nhưng không có loại lực xung kích vì trở thành đại nhân vật cố gắng hấp thu tri thức, hỗ trợ, lực lượng như huyết mạch Sư Thứu Vương.

- Làm một chuyện giúp ta.

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp đá mông Hồng Triết Linh Quan, nói:

- Càn Kình sắp đi tái ngoại, ngươi hãy theo sau hắn.

- Bảo tiêu?

Hồng Triết Linh Quan nghi hoặc nhìn hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp, hiệu trưởng đại nhân chưa từng quan tâm ai như vậy, dù là huyết mạch Sư Thứu Vương đại biểu chủ lực Chiến Tranh Chinh Phạt học viện xuất chiến Tân Nhân Vương cũng không được hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp quan tâm đặc biệt.

- Không được chết, không thể phế bỏ, thuận tiện giúp ta giám thị xem hắn có biểu hiện gì. Ta càng lúc càng tò mò về hắn nhưng bây giờ không đi được.

Hồng Triết Linh Quan sờ mông bị đá xuống cây, ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp đứng trên cây. Hồng Triết Linh Quan lắc đầu nguầy nguậy, nếu huyết mạch Sư Thứu Vương biết nữ nhân này chú ý Càn Kình như vậy thì bảo đảm tên kia sẽ cảm giác lãnh địa bị xâm phạm, kéo Càn Kình lên lôi đài chơi đùa. Thật mong chờ, đã lâu không thấy Thiên Luyện Linh Quan ra tay.

- Ta nói này mèo lười.

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp ngồi trên cây đung đưa chân, nói:

- Nếu ngươi làm mất dấu thì phải biết hậu quả.

Hồng Triết Linh Quan nhún vai, ngẩng đầu, cười híp mắt nói:

- Hiệu trưởng đại nhân, ta tốt bụng nhắc nhở một câu, tư thế của người khiến ta đứng bên dưới thấy y phục không nên thấy.

Hiệu trưởng Y Sa Bối Lạp bắn ra đấu khí rơi vào mặt đất trước mắt Hồng Triết Linh Quan, nói:

- Lông còn chưa mọc đã đến đùa giỡn lão nương? Ngươi không thấy lão nương luôn mặc quần sao?

Hồng Triết Linh Quan xoay người, duỗi eo bước nhanh hướng cửa trường.

- Càn Kình? Ta nghe nói hắn còn nhảy với hiệu trưởng đại nhân, bây giờ ta âm thầm bám theo hắn sợ là Thiên Luyện sẽ tức bể mạch máu trán. Bộ dạng bình thường rất là rộng rãi, nhưng nếu ai muốn chạm vào Y Sa Bối Lạp thì hắn sẽ mất lý trí.