Sất Trá Phong Vân

Chương 657: Ván Cược Hay Ho Cuốn Xéo




Vân Tinh Huy Thăng liếc Xuân Trang Sinh, cười cười. Phó hội trưởng này được tổng công đoàn phái xuống mười năm, chưa từng suy nghĩ cho Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành. Thật sự cho rằng ngươi là người tổng công đoàn phái đến là có thể ảnh hưởng ý chí của ta? Nếu không thể giải quyết được ngươi thì hội trưởng Vân Tinh Huy Thăng ta đây uổng chức vụ.

- Hội trưởng đại nhân, ta đã nói rồi, sẽ có người không pjhục.

Càn Kình chắp tay sau lưng, cười híp mắt bước ra. Nếu hắn sắp nhận chỗ ngồi hội trưởng Công Hội Thiết Tượng thì phải tự mình ra tay nhận mọi chuyện mới được. Làm Chiến Sĩ, làm nam nhân, khi có người khiêu chiến sao có thể co đầu rút cổ chờ người khác giải quyết?

Vân Tinh Huy Thăng cười híp mắt gật đầu. Thanh niên này dám đối mặt cả bá chủ nguyên Chân Sách hoàng triều, Càn Chiến Huyền, một Xuân Trang Sinh phó hội trưởng khiêu chiến có gì đáng sợ? Lão đứng một bên nhìn là tốt rồi.

- Phó hội trưởng?

Càn Kình nhìn Xuân Trang Sinh, lại ngó những người khác, hỏi:

- Còn có ai cảm thấy ta không đủ tư cách? Cùng nhau bước ra!

Xuân Trang Sinh cười gằn, liên tục vuốt râu nói:

- Ngươi có ý gì? Muốn dùng cách Chiến Sĩ đánh nhau với thợ rèn chúng ta? Nếu ngươi muốn đánh phục chúng ta thì ngươi thắng rồi.

Xuân Trang Sinh dứt lời khiến nhiều thợ rèn xung quanh tức giận trừng mắt. Làm thợ rèn sức chiến đấu chắc chắn không bằng Chiến Sĩ, lời của Chiến Sĩ này đúng là tràn ngập khiêu khích.

Càn Kình bật cười. Phó hội trưởng Xuân Trang Sinh thật giỏi đâm thọc, Càn Kình muốn tiếp nhân một Công Hội Thiết Tượng đoàn kết đầy lực lượng chứ không phải chia năm xẻ bảy.

- Rèn tạo đúng không?

Càn Kình duỗi eo chỉ vào hỏa lò thiêu đốt trong sân, nói:

- Ý của ta là các vị có thể hợp tác rèn một bộ trang bị so với bộ trang bị ta một mình rèn. Vì tiết kiệm thời gian, chúng ta đặt thời gian là bốn giờ. Sau bốn giờ dù có rèn xong hay chưa đều ngừng lại, so sánh.

Một người khiêu chiến với một đám thợ rèn? Khóe mắt Lôi Quang Minh giật giật. Nếu như là một đối một với Càn Kình thì Lôi Quang Minh không có tự tin, nhưng mọi người đấu với một mình hắn?

Xuân Trang Sinh bật cười, cười rất vui. Rèn vốn là một công tác hệ thống, dù là Vân Tinh Huy Thăng đại nhân rèn trang bị cũng hay tìm mọi người hỗ tợ.

Trong số các chấp sự có người giỏi về khống chế lò lửa thậm chí vượt qua cả Vân Tinh Huy Thăng đại nhân. Khi hội trưởng đại nhân cần tập trung rèn nếu khống chế lửa sẽ bị phân tâm, cần có người hỗ trợ.

Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành không rèn từng phân đoạn mà gần như có chấp sự tương ứng từng phần, khiến năng lực tổng thể của Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu cực kỳ xuất sắc. Về cá nhân thì luôn có Vân Tinh Huy Thăng hội trưởng chống đỡ.

Một đám người rèn tạo chẳng lẽ không chống được một người?

Xuân Trang Sinh và Lôi Quang Minh nhìn nhau, cười nhạt. Đồng thanh kêu lên:

- Nếu ngươi thua thì sao?

Càn Kình giơ tay chỉ cửa lớn, nói:

- Ta cút xéo.

- Vậy được!

Xuân Trang Sinh cười hì hì vén tay áo, nói:

- Hiện tại bắt đầu đi.

- Chờ một chút.

Càn Kình gãi mũi, hỏi:

- Con người ta đây không thích chịu thiệt, ta thua thì cút còn các ngươi thua sẽ thế nào?

Mọi người ngẩn ra. Vấn đề này có khả năng không? Cho dù là hội trưởng đại nhân một mình khiêu chiến với mọi người cũng chỉ có sáu phần cơ hội, đây còn là nhờ rèn thời gian dài mới có.

Bốn canh giờ? Xuân Trang Sinh tự tin dù hội trưởng đại nhân tự mình ra tay cũng không có một phần khả năng thắng.

Thua? Mọi người chưa từng nghĩ đến. Trần Mặc Đồ thậm chí tính toán lúc rèn lén quan sát Càn Kình, nếu trình độ rèn của tiểu tử này không tệ thì lão sẽ lén nương tay để hắn thắng.

- Ta không cần thứ gì của các ngươi.

Càn Kình nhìn mọi người, nói:

- Nếu các ngươi thua thì tặng tài liệu quý giá các ngươi cất kỹ cho ta.

Tài liệu quý giá? Sống lưng Lôi Quang Minh lạnh toát. Tuy Công Hội Thiết Tượng là chỉnh thể nhưng bình thường một ôs người tìm kiếm mua tài liệu quý, chuẩn bị cho sau này rèn vũ khí đưa vào lịch sử.

Cầm những thứ đó đánh cược? Trong mắt mọi người lộ do dự. Mắt Xuân Trang Sinh lóe tia độc ác, nếu bị Càn Kình hù sợ thì còn có cơ hội gì nữa?

- Được, cá thì cá!

Càn Kình bật cười. Mấy ngày nay kỹ thuật rèn của Càn Kình nâng cao, có thể điều chỉnh lại Trảm Mã Đao một lần nữa nhưng khó tìm tài liệu. Hiển nhiên trong tay mấy người này có thứ tốt, không chừng sẽ tìm được một ít tài liệu tọa hồn binh, vậy thì đỡ cho sau này Càn Kình mất công tìm tài liệu nhập thánh.

Xuân Trang Sinh bước nhanh tới trước hỏa lò, mắt liếc Khoa Mễ Nhĩ, đây là Đoàn Tạo Sư có trình độ cao nhất trong số người điều chỉnh lò lửa.

Bốn canh giờ, thời gian nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn.

Xuân Trang Sinh mồ hôi như mưa cầm trường kiếm khai phong vẻ mặt hưng phấn vọt tới trước mặt Vân Tinh Huy Thăng. Chỉ gần bốn giờ, mọi người hợp tức tạo ra một thanh đấu binh, đấu binh! Đây là chuyện trước kia họ không dám suy nghĩ!

Nhìn Càn Kình còn đang chậm rãi kéo lửa, Xuân Trang Sinh thầm sung sướng. Bên mình chẳng những rèn đấu binh mà thời gian cũng chưa đến bốn giờ, để xem tiểu tử Càn Kình làm sao đấu với ta!

Lôi Quang Minh nhìn trường kiếm đấu binh sáng trưng, trái tim căng thẳng thả lỏng, lần này có thể thắn đúng không?

Trần Mặc Đồ quái dị nhìn Vân Tinh Huy Thăng, không hiểu tại sao hội trưởng đại nhân ám chỉ lão phải hết sức hỗ trợ không được nương tay. Không lẽ Vân Tinh Huy Thăng tin tưởng thanh niên này đến thế sao? Có thể nói trừ hội trưởng đại nhân ra tụ tập toàn bộ tinh hao Công Hội Thiết Tượng cùng rèn.

Tuy mọi người không có chuẩn bị gì cho lần này, rất ít ma hợp, không phát huy hết năng lực nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.

Đing đang!

Càn Kình ném đả thiết chuy, cầm vũ khí mới rèn đi tới bên cạnh Vân Tinh Huy Thăng.

Xuân Trang Sinh nhìn gậy sắt đen tuyền, dài trong tay Càn Kình, cười lạnh. Thanh niên này bận rộn bốn giờ làm ra thứ như vậy? Đủ khoe khoang sao? Lúc rèn vũ khí còn mặc trang phục lộng lẫy, ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội mặc đồ trở thành hội trưởng?

- Bốn giờ ngươi rèn ra thứ như vậy?

Lòng Xuân Trang Sinh hơi thất vọng, gậy sắt rác roiwr không đáng cho đấu binh của lão chém.

- Đúng vậy.

Càn Kình đung đưa gậy sắt, vui vẻ nói:

- Đập nát thứ của ngươi không thành vấn đề.

Cười, ngươi cứ cười, lát nữa có muốn khóc cũng khóc không được! Xuân Trang Sinh cười nhạt, của lão là đấu binh!

Lôi Quang Minh nhìn Càn Kình cười hờ hững, lòng thầm bất an rồi không hiểu nguyên do. Lần này huy động gần hết tinh hoa Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành, dùng bốn giờ tập trung rèn vũ khí sao có thể thua một thanh niên? Cho dù lần trước Càn Kình từng chế tạo một thanh đấu binh nhưng lần này mọi người cùng nhau ra tay.

Mặc kệ! Lôi Quang Minh lắc đầu, nhìn quanh Công Hội Thiết Tượng muốn tìm bóng dáng gia chủ Lôi Chấn. Nghe nói hôm nay gia chủ đại nhân cũng xuất hiện tại đây, nếu ngăn cản thất bại Lôi Chấn sẽ giết Càn Kình ngay.