Sất Trá Phong Vân

Chương 536: Ném ra ngoài




Mấy ngày nay Càn Kình đối diện gia chủ của Càn gia, đánh Chiến Sĩ của Càn gia, ở trong dinh thự Bàn gia, uống rượu tán gẫu với gia chủ của Bàn gia, tầm mắt Càn Kình dần mở rộng, tâm tính rộng rãi hơn trước, không như lúc mới vào Vĩnh Lưu thành gò bó tay chân.

Nhi tử của thành chủ Vĩnh Lưu thành? Càn Kình xoay người nhìn Nặc Đức Ước Khắc nhảy cẫng lên, mỉm cười. Đến chọc ghẹo nữ nhân của ta, cho dù quậy tới trước mặt phụ thân của ngươi, trước mặt hoàng đế thì ta cũng không sợ!

- Càn Kình!

Nặc Đức Ước Khắc nhảy vọt lên, khuôn mặt giận dữ, khó tin mới rống to được một nửa, mắt liếc đằng sau lưng Càn Kình thì khí thế giống ngọn lửa bị tạt nước lạnh nhanh chóng tắt.

- Nặc Đức Ước Khắc, có tin là ta một cước đạp gãy toàn bộ xương sườn của ngươi không?

Thanh âm mềm nhẹ, bình tĩnh, lạnh lùng chậm rãi truyền ra từ gian phòng dáng yêu. Giọng của Cổ Nguyệt Gia Anh vĩnh viễn không nhanh không chậm, thong dong trầm ổn toát ra đại khí.

Nặc Đức Ước Khắc bản năng lùi ra sau một bước, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo táo bạo biến mất. Nặc Đức Ước Khắc nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh ôm con nít chậm rãi bước ra khỏi phòng, gã vĩnh viễn không quên nữ nhân này.

Có ai dám ngay trước mặt thành chủ của Vĩnh Lưu thành một cước đạp nhi tử thành chủ Lý Đức Ước Khắc đại nhân từ trên lầu lăn xuống dưới đất?

Cổ Nguyệt Gia Anh! Nặc Đức Ước Khắc nuốt nước bọt khan. Trông nữ nhân này dịu dàng, bình tĩnh vậy chứ khi ra tay là còn ma tộc hơn cả ma tộc.

Cổ Nguyệt Gia Anh liếc Càn Kình, nhẹ đung đưa La Kình cười khúc khích trong ngực.

La Thanh Thanh lạnh nhạt nói:

- Sao còn đứng ngây ra đó? Trở về không biết đến xem nhi tử trước.

Nhi tử?

Đầu óc Nặc Đức Ước Khắc như có một đám con ong bay vù vù. Cổ Nguyệt Gia Anh sinh con, còn là sinh con cho Càn Kình? Hèn chi tên này sống sướng quá, xem ra Càn Kình có thủ đoạn thu phục nữ nhân.

Người Càn Kình cứng lại, chạy nhanh tới trước, giang hai tay đánh bạo ôm Cổ Nguyệt Gia Anh vào lòng. Nếu đã là quan hệ này rồi hắn còn nhăn nhó thì không là nam nhân.

Khuôn mặt lạnh lùng của Cổ Nguyệt Gia Anh lóe vẻ kinh ngạc, lỗ tai trắng hơi ửng hồng, vươn người tới trước vùi vào vòng tay Càn Kình, thanh âm nhỏ như mũi kêu phát ra nơi cổ họng.

- Đừng đè hài tử.

Nặc Đức Ước Khắc trợn to mắt, không thể tin hình ảnh gã trông thấy.

Bà chằn đó... Thế mà... Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh, rồi còn mỹ nữ độc nhãn không biết tên có ai không là mỹ nữ số một, vậy mà đều theo Càn Kình? Dựa vào cái gì? Càn Kình là một Chiến Sĩ bình thường nho nhỏ, còn ta là nhi tử của thành chủ! Là nhi tử của thành chủ đại nhân Vĩnh Lưu thành!

- Tốt, rất tốt.

Nặc Đức Ước Khắc liên tục gật đầu, xoay người chạy nhanh ra ngoài Hồng Lưu Chiến Bảo. Càn Kình dám khiến ta mất mặt suy sụp trước mắt La Thanh Thanh, vậy được rồi, để xem trong hai ta ai hơn ai! Lão tử là hi tử của thành chủ đại nhân Vĩnh Lưu thành, không lẽ không làm gì được ngươi!

Tròng mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy xoay tròn nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh lại ngó La Thanh Thanh. Hèn chi con rắn Đoạn Phong Bất Nhị đáng ghét luôn nói ta không có cơ hội, quả nhiên là mỹ nữ trong mỹ nữ! Càn Kình đã định sẽ trở thành hoàng hậu của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ta, sao có thể chia cho người khác?

Cổ Nguyệt Gia Anh vùng khỏi vòng tay Càn Kình, trao đứa trẻ vào tay hắn. Cổ Nguyệt Gia Anh xoay người, bình tĩnh đánh giá Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.

Ánh mắt không cao cao tại thượng, không có địch ý nhưng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cứ thấy toàn thân khó chịu. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy có cảm giác như cô dâu mới vào cửa bị vợ cả răn dạy.

Cảm giác thật đáng ghét!

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười khiêm tốn. Nhìn cái gì? Càn Kình đã định sẽ trở thành hoàng hậu của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ta, không có phần của ngươi!

- Người là Gia Anh tỷ tỷ đúng không?

Lòng bàn tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy xoắn vào nhau, biểu hiện cảm xúc bất an, rụt rè như cô dâu mới vào cửa.

- Kình ca ca có nhắc nhiều đến tỷ tỷ, người ta tên là Nguyên Huân Vũ, gọi ta tiểu Vũ là được.

Hai tay Cổ Nguyệt Gia Anh khoanh trước ngực, ngón trỏ gõ cánh tay, đuôi mày nhướng lên nhìn hướng Càn Kình đang chơi với con.

- Ngươi định mang bao nhiêu người vào nhà?

- A?

Càn Kình ôm La Kình, ngẩn ra, liếc đại thẩm theo La Thanh Thanh đã lâu đứng không xa.

Càn Kình phất tay, cười lúng túng nói:

- Đại thẩm có thể đi ra một lúc không?

- Được được.

Đại thẩm đi hướng đại sảnh Hồng Lưu Chiến Bảo, khi ngang qua Càn Kình thì nhỏ giọng nói:

- Chàng trai, tuy ta cầm tiền làm công nhưng cũng trông Thanh Thanh lớn lên. Ngươi không thể không ngừng đưa nữ nhân vào nhà, dù là Chiến Sĩ cũng cần kiềm chế, kiềm chế.

Càn Kình cười khổ với đại thẩm có lòng tốt, không biết nên nói cái gì. Cái gì mà đưa nữ nhân về nhà? Chuyện quái quỷ gì đây!

Trong hoa viên có căn phòng nhỏ rất nhanh chỉ còn lại Càn Kình và ba nữ nhân.

Cổ Nguyệt Gia Anh bình tĩnh nhìn Càn Kình, hỏi:

- Có thể nói rồi?

Càn Kình hít sâu, trầm ngâm chỉ hướng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nói:

- Nàng thuộc ma tộc.

- Ma tộc?

Cổ Nguyệt Gia Anh chỉ nhíu mày đánh giá Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, muốn tìm đặc điểm ma tộc trên người nàng chứ không có vẻ đối địch như người thường nghe thấy ma tộc.

Song nguyệt loan đao vẫn nằm trong tay áo giống như phái đói diện không phải ma tộc có vô số huyết cừu với Chân Sách hoàng triều mà chỉ là nữ nhân bình thường muốn vào Càn gia.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không thích sự bình tĩnh thong dong của Cổ Nguyệt Gia Anh, đó là sự bình tĩnh chỉ có trên người hoàng tộc vậy mà lại xuất hiện trên người nhân loại bình thường có lẽ không có lực lượng huyết mạch, lại còn là nữ nhân.

- Ma tộc.

Càn Kình gật đầu, nói:

- Tộc Lộ Tây Pháp, huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ thức tỉnh tam giai.

Cổ Nguyệt Gia Anh bình tĩnh cong lên khóe môi cười khen:

- Lợi hại, thậm chí mang về ma nữ, lần sau có định đưa một người họ Chân Sách về không?

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngẩn ra. Nữ nhân này nghe nàng là ma tộc mà không có phản ứng lớn gì, nghe nói Lộ Tây Pháp Lưu Thủy là ma tộc hoàng tộc mà vẫn bình tĩnh, thậm chí trêu Càn Kình?

Chân Sách? Càn Kình nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh cười tủm tỉm, lắc đầu nguầy nguậy. Câu này thoạt nghe như đùa nhưng là nam nhân nghe kỹ sẽ nhận ra phái nữ bất mãn.

Tuy pháp luật Chân Sách hoàng triều không quy định là nam nhân chỉ có thể cưới một nữ nhân làm thê tử, nhưng nếu nam nhân đó cưới một đống nữ nhân thì phái nữ sẽ không vui.

Không ai thích chia sẻ thứ mình yêu với ai khác, nhưng truyền thống một chồng nhiều vợ lưu truyền biết bao nhiêu năm. Các nữ nhân có thể công nhận lão công không chỉ có một nữ nhân nhưng không thể khoan dung cách ba, năm ngày lại dắt nữ nhân mới về.

La Thanh Thanh im lặng đứng bên cạnh Cổ Nguyệt Gia Anh, thẹn thùng và e dè thầm gật đầu, hiển nhiên trong thời gian ở chung nàng đã công nhận Cổ Nguyệt Gia Anh ở địa vị vợ cả. Lúc này La Thanh Thanh nghe theo ý của vợ cả.