Sất Trá Phong Vân

Chương 514: Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến! (hạ)




Lùi, không lùi là chết!

Trong giây phút sinh tử, bản năng Chiến Sĩ khiến Càn Vô Thiên tập trung đấu khí vào đôi chân, một thức [Thâu Thiên Bộ] nhanh chóng lùi ra sau.

- Muốn đi?

Càn Kình mở ra năm ngón vươn toeí trước, đấu khí trong cánh tay liên tục cuồn cuộn sinh ra khí thế hùng hồn như sông lớn. Không phải Thâu Thiên Thủ nhưng có khí thế nắm thiên địa trong tay.

Trong khoảnh khắc đó Càn Vô Thiên chợt có cảm giác giữa thiên địa này gã có đường lùi, không chỗ để tránh. Dù là đấu kỹ Thâu Thiên Bộ, bất đắc dĩ phủ xuống trời không chỉ là trời mà là thiên và địa kết hợp.

Sao có thể như vậy?

Con ngươi Càn Vô Thiên liên tục co rút. Trước kia cảm giác này chỉ có trên người đại ca Càn Vô Ngân, đó là đại thế phải giết chóc mười năm trên chiến trường, trải qua vô số sinh tử mới luyện ra được.

Không có đường lùi, cũng không tránh được. Càn Vô Thiên gần như tuyệt vọng muốn nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác chết chắc.

- Hừ!

Tiếng hừ lạnh, cười nhạt, ánh mắt trào phúng phát ra từ mắt, mũi Càn Vô Song đứng trên đài cao đâm sâu vào mắt Càn Vô Thiên, tựa như ngàn vạn mũi đao đâm vào tự tôn.

Có thể chết nhưng tuyệt đối không thể chờ chết! Trong phút chốc tinh thần lực trong người Càn Vô Thiên tăng lên đến cực độ, quyển trục ma pháp trong túi bên hông phát ra ánh sáng rực rỡ nhiều màu, dây quấn quanh, dây màu xanh lao ra từ mặt đất, hơn mười dây mây thô cỡ tay trẻ sơ sinh quấn chân Càn Kình.

Băng ngưng chi thuẫn!

Một băng thuẫn to lớn dày một thước nhanh chóng ngưng tụ hơi nước hình thành trước mặt Càn Vô Thiên.

Toàn phong chướng bích!

Một khí lưu gió xoáy mắt thường thấy được nhanh chóng bắn lên trời ngay trước mắt Càn Vô Thiên. Không thể ngăn cản khí lưu này, nó dựa vào xoay tòn xua bớt phần lớn lực lượng công kích.

Nhị cấp thạch bì phu thuật!

Đất đá bay lên che phu người Càn Vô Thiên hình thành tầng hộ giáo thiên nhiên.

Băng băng băng băng băng băng!

Dây mây thô to quấn quanh người Càn Kình, Phá Địa Trảm phát động từ các khớp trên người hắn. Dây mây cứng cỏi vỡ thành nhiều mảnh, không thể ngăn cản được chút nào.

Băng tường, băng thuẫn dày khi tiếp xúc đến bàn tay Càn Kình thì phát ra tiếng nổ, băng vụn bay tứ tán.

Toàn phong chướng bích có thể giảm bớt lực đã bị xé rách, tay Càn Kình không chút ngừng lại xông nhanh tới.

Phá! Phá! Phá! Vô dụng! Vô dụng! Bảy vạn chuyển đấu khí quay siêu nhanh, Phá Địa Trảm ngũ giai, trong đấu tâm đã hoàn thành năm phần xếp hàng đấu khí đấu kỹ Phá Địa Trảm phát động, những phòng ngự ma pháp như giấy mỏng manh không có chút tác dụng.

Mấy ma pháp bị phá trong giây lát, bàn tay to mạnh mẽ tiếp tục giáng xuống. Toàn phong chướng bích bị xé rách trong tiếng sấm rền.

Chết!

Trong đầu Càn Vô Thiên phút chốc nhớ lại ký ức cả đời, trải qua nhiều chuyện, cảm giác đặc biệt ùa đến, đột phá!

Trước giờ Càn Vô Thiên không đến gần sinh tử, dù đặc huấn cũng không chạm đến bờ đó. Trong một giây ngắn ngủi, đầu óc Càn Vô Thiên nhớ lại các ký ức chuyển hóa thành một chút dấu hiệu đột phá.

Đáng tiếc.

Càn Vô Thiên thở dài trong lòng, cảm ngộ đột phá đến quá muộn rồi! Muốn lợi dụng loại cảm ngộ này hoàn thành đột phá cần thời gian, bình tĩnh cảm ngộ từng chút một hết mấy ngày thì có lẽ sẽ đột phá được.

Đột phá trong khi đánh nhau? Đó là chuyện chỉ có trong cổ tích hoặc thức tỉnh lực lượng huyết mạch mới làm được. Cảm ngộ sinh tử cần thời gian tiêu hóa.

Nhưng loại thời gian này... Mắt Càn Vô Thiên chớp lóe không cam lòng, không có thời gian!

- Càn Kình!

Sát ý lạnh lẽo bùng nổ từ sau lưng Càn Vô Thiên, lực lượng mạnh mẽ như tàu điện lao nhanh đã đến lưng gã.

Đấu khí dâng trào, sát khí thấu xương, thực lực Tru Ma cửu chiến trong chớp mắt tựa như sóng to vỗ đập. Càn Thần Vũ bỗng lao ra từ sau lưng Càn Vô Thiên.

Giết Càn Kình! Cho dù bị gia tộc chế tài, thậm chí bị gia tộc chém đầu cũng quyết giết Càn Kình! Trong mắt Càn Thần Vũ chỉ có Càn Kình, không chút dấu hiệu bỗng nhiên ra tay.

Không khí trong suốt bên cạnh Càn Kình trong phút chốc vặn vẹo mắt thường có thể thấy, ánh nắng chiếu rọi làm hắn cũng giống như đang vặn vẹo. Bụi bặm bay trong không khí rớt xuống đất bịch bịch chứ không phải chậm rãi đáp xuống.

Trọng lực!

Lòng Bàn Hoành Cơ máy động, đây là đấu kỹ tuyệt đỉnh bất truyền của Càn gia: Bộ mặt thật sự của Khôn đấu kỹ. Chỉ cần là tộc nhân của gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương cho dù không mở ra lực lượng huyết mạch cũng có thể thi triển được chút ít, còn người đã mở lực lượng huyết mạch Tinh Linh Vương mới phát huy hết uy lực của nó.

Trọng lực gấp năm lần! Càn Thần Vũ vừa ra tay đã phát động đẳng cấp đỉnh Khôn đấu kỹ, trọng lực xung quanh Càn Kình bỗng tăng lên gấp năm lần.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Trọng lực gấp năm lần, Càn Kình lao nhanh tới ma sát với không khí dường như muốn xé rách y phục của hắn, cổ chân và ngón chân đạp đất run bần bật.

Vạn Ảnh, Vạn Ảnh bản đơn giản.

Càn Vô Thiên mới cảm giác áp lực yếu đi bỗng tăng vọt, một bóng đen mờ đến nỗi không thể thấy từ mặt đất xông lên.

- Trúng cho ta!

Trước khi công kích của Càn Thần Vũ thì bàn tay Càn Kình đã ấn vào ngực Càn Vô Thiên. Đấu khí dâng trào bùng nổ, phá tan ma pháp hộ thể thạch bì phu nhị giai, phá mấy loại ma pháp hộ thể Càn Vô Thiên mới bày ra.

Răng rắc! Răng rắc!

Xương ngực Càn Vô Thiên không chịu nổi chưởng của Càn Kình ấn, máu trào ra từ miệng, lỗ chân lông trên cơ bắp ứa máu lẫn với huyết vụ đấu khí của Càn Kình để giảm bớt mức độ bị thương.

- Muốn khiến ta chết? Vậy ngươi cũng đừng mơ sống yên! Đấu tâm, nổ cho ta!

Mắt Càn Vô Thiên đỏ rực bão tố, đấu tâm ở ngực liên tục trướng lên. Khi tất cả đấu khí xông hướng đấu khí mạnh hơn bao giờ hết ở bàn tay Càn Kình, chưởng đối chưởng đẩy hắn ra, Càn Vô Thiên cũng bị đẩy lùi thoát khỏi Càn Kình công kích phòng ngự ngừa một chưởng ấn lấy mạng.

Đấu tâm nổ!

Mắt Càn Vô Thiên không còn tia sáng nhìn Càn Kình, nặng nề đập xuống đất, kéo một vệt máu dài.

Trong khoảnh khắc Càn Vô Thiên vì giữ mạng đã chấn bạo đấu tâm vất vả cô đọng được, bùng nổ ra uy lực vượt xa bình thường gấp mấy lần.

Ma pháp phòng hộ kéo dài, đấu tâm tự bạo phản kích, còn có Càn Thần Vũ công kích kiềm chế rốt cuộc ngăn cản uy lực một chưởng của Càn Kình.

Tiếc rằng Càn Vô Thiên không luyện thành một đấu kỹ xếp hàng trong đấu tâm, nếu không thì đã có thể tổn thương Càn Kình.

Mắt Càn Vô Thiên lóe tia độc ác, há mồm hộc ngụm máu nữa rồi ngất xỉu.

Giết! Giết Càn Kình! Phải giết Càn Kình!

Trong khoảnh khắc Càn Thần Vũ công kích thì trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là giết Càn Kình. Cho dù làm trái quy tắc quyết đấu, dù làm bẩn thanh danh Càn gia, dù bị gia chủ đại nhân tức giận giết chết thì Càn Thần Vũ quyết giết Càn Kình! Thanh niên này quá hung mãnh, nếu không giết hắn thì cả đồi Càn Vô Thanh có lẽ không hy vọng giết Càn Kình, suốt đời sống trong khuất nhục.

Giết Càn Kình, phải giết Càn Kình!