Sất Trá Phong Vân

Chương 315: Gia tộc thượng vị (hạ)




- Tên đầy đủ của ta là Pháp Khắc Nhĩ La Lâm. Nói đơn giản thì La gia chúng ta là chi nhánh của gia tộc Pháp Khắc Nhĩ, bởi vì gia gia không kinh doanh giỏi nên sớm bị gia tộc Pháp Khắc Nhĩ bỏ qua. Nhưng ta tin rằng! Chỉ cần La gia ở trong tay ta tái hiện huy hoàng thì chắc chắn có thể trở về gia tộc Pháp Khắc Nhĩ!

- Tại sao phải trở về gia tộc Pháp Khắc Nhĩ? Làm người cầm quyền La gia không phải càng tốt?

- Ha ha ha ha ha ha! Ta chỉ là muốn được gia tộc Pháp Khắc Nhĩ thừa nhận chứ không muốn trở về gia tộc. Giấc mông của ta là đợi khi gia tộc Pháp Khắc Nhĩ đến tìm ta thì uy phong nói với bọn họ một câu: Các ngươi đã sớm vứt bỏ La gia chúng ta nên bây giờ chúng ta độc lập!

gia tộc Pháp Khắc Nhĩ, Càn Kình đã nghĩ đến. Sau khi Càn Kình có được cái mũ không lâu, ban đêm hôm đó cùng La Lâm uống rượu có nghe gã nhắc đến tên này một lần.

- Nói vậy là...

Càn Kình nhìn bốn Chiến Sĩ sắp rút đao, lạnh lùng cười:

- Các ngươi không phải hộ viện La gia mời đến?

- La gia?

Bốn Chiến Sĩ nở nụ cười đắc ý:

- La gia chỉ là một chi nhánh của gia tộc Pháp Khắc Nhĩ, nay La gia đã suy sụp tất nhiên phải do gia tộc Pháp Khắc Nhĩ chúng ta phái người đến chỉnh đốn...

Càn Kình chắp hai tay sau lưng, nhẹ gật đầu, nói:

- Hiểu rồi.

Bốn Chiến Sĩ nhìn đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lôi Địch nhảy xuống ngựa sau lưng Càn Kình, mắt tràn ngập địch ý.

Bốn Chiến Sĩ lạnh lùng quát:

- Nếu đã biết tại sao không cút đi? Pháp Khắc Nhĩ...

Càn Kình đạp vào ngực Chiến Sĩ, sức mạnh cường đại xuyên qua nhuyễn giáp đạp bể xương ngực. Thân thể Chiến Sĩ văng ra sau đụng mở cửa lớn bay ngược vào sân lăn lông lốc.

Ba Chiến Sĩ thủ vệ giật nảy mình. Dám xuống tay? Chiến đao vội rút khỏi vỏ, ba Chiến Sĩ bỗng thấy có ba bóng người xuất hiện ngay trước mặt, từng cước ấn vào ngực họ.

Đoạn Phong Bất Nhị huênh hoang rống to:

- Kêu lão tử cút? Ngươi cũng xứng?

Đoạn Phong Bất Nhị đá Chiến Sĩ văng lên cao.

Lôi Địch khoanh tay trước ngực nhìn ba Chiến Sĩ trẻ tuổi đứng bên Chiến Sĩ cùng ra chân, gật gù, những thanh niên này thú vị.

Mạnh mẽ, bạo lực phá cửa, đụng mạnh hai cánh cửa gỗ, bốn Chiến Sĩ đập mạnh vào vách tường phát ra tiếng nổ như sắp đụng sập tường.

Bốn Chiến Sĩ thủ vệ ở trên không trung bay ra mấy thước, té xuống đất lăng lông lốc, đau đớn rên rỉ, kinh khủng nhìn bốn người hành hung sóng vai bước vào sân.

Chính đường sau viện, đám người ngồi bên trong cùng đứng dậy chú ý cửa viện. Một Chiến Sĩ trẻ tuổi nhanh chóng bước ra đại sảnh, đi vào sân, cúi đầu nhìn bốn Chiến Sĩ người co như con tôm, rên rỉ.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, Chiến Sĩ trẻ tuổi quát:

- Ai to gan như vậy?

Càn Kình chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới nhìn Chiến Sĩ trẻ tuổi, hỏi:

- La gia hay Pháp Khắc Nhĩ gia?

Chiến Sĩ trẻ tuổi ngẩn ra, bản năng ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo tự hào:

- Pháp Khắc Nhĩ gia...

- Càn Kình ca ca!

Trước cửa đại sảnh, vẻ mặt La Thanh Thanh vui mừng kéo váy sát đất lên chạy nhanh ra.

Cổ Nguyệt Gia Anh giấu hai tay vào ống tay áo rộng lớn, cùng Bích Lạc điềm tĩnh đi hướng Càn Kình. Ngẫu nhiên có tia sáng lạnh chớp lóe trong ống tay áo hấp dẫn mấy tên Chiến Sĩ trong đại sảnh chú ý.

La Thanh Thanh chạy đến trước mặt Càn Kình thì đứng lại, ngần ngừ ngửa đầu nhìn hắn không biết nên ôm hay làm gì.

Mắt La Thanh Thanh đong đầy lệ nói:

- Nhiều... Nhiều người nói ngươi chết...

- Nàng tin?

Càn Kình vuốt đầu La Thanh Thanh, nói:

- Cũng tin tưởng ta chết?

La Thanh Thanh lắc mạnh đầu, đưa mắt nhìn Bích Lạc, Cổ Nguyệt Gia Anh đứng bên cạnh.

- Chúng ta đều tin tưởng ngươi sẽ không chết nhưng người Pháp Khắc Nhĩ gia nói hỏi thăm tin tức bên trong là ngươi đã chết.

- Vậy sao?

Càn Kình cầm bàn tay mềm của La Thanh Thanh nhẹ kéo sang bên cạnh, hỏi:

- Nói đi, chỗ này xảy ra chuyện gì? Có người muốn nuốt La gia?

La Thanh Thanh quay đầu nhìn mọi người vây quanh nam nhân trung niên đi ra.

- Người kia là tộc trưởng của gia tộc Pháp Khắc Nhĩ, Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp. Hắn nói La gia là phụ thuộc của gia tộc Pháp Khắc Nhĩ, bây giờ La gia đã không có nam nhân nên muốn lấy lại tất cả tài sản của La gia.

- Vậy sao? Mắt bọn họ bị mù?

Càn Kình cười tủm tỉm nhìn La Thanh Thanh, nói:

- Nhi tử của ta không phải là nam nhân La gia sao?

Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp chắp tay sau lưng, đứng trên đài cao trong đại sảnh nhìn xuống Càn Kình, hai hàng chân mày dài màu vàng từ từ nhíu lại. Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp không thích cách Càn Kình phá cửa xông vào sân, thái độ hoàn toàn không nhìn mọi người tồn tại.

Lý Quân Thổ núp sau đám đông co rụt cái cổ thô ngắn, mắt chớp lóe nhìn lén Càn Kình. Chẳng phải hiệu trưởng La Đức nói là hắn đã chết rồi sao? Tại sao... Tại sao Càn Kình trở về? Thái độ càng ngang ngược, bá đạo hơn trước!

- Phải rồi, nhi tử của ta đâu?

Càn Kình ngửa đầu nhìn bốn phương tám hướng, hỏi:

- Nhi tử La Kình của ta đâu?

Hậu viện, một phụ nữ trung niên ôm La Kình chạy tới trước mặt Càn Kình.

- Lão gia, nhi tử của người đây.

La Kình nho nhỏ nằm trong ngực phụ nữ trung niên, đôi mắt to tò mò đánh giá bốn phía, khi thấy Càn Kình bỗng vươn hai cánh tay nhỏ cười khanh khách.

Càn Kình ôm La Kình vào lòng nhẹ đung đưa:

- Vật nhỏ, gọi phụ thân đi.

- Khụ ... Khụ...

Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp không thể chịu đựng cảm giác bị người coi thường lâu hơn nữa. Đường đường là tộc trưởng gia tộc thượng vị thế nhưng bị người thủ hộ gia tộc hạ vị hoàn toàn không nhìn!

Hai tiếng ho khan hấp dẫn nhiều người trong sân chú ý, Càn Kình không thèm ngẩng đầu, tiếp tục chơi với La Kình.

- Chiến hữu, giúp giùm, nói với đám khách này nếu là tới bàn chuyện làm ăn thì nói với Thanh Thanh là được. Nếu muốn nói chuyện khác thì kêu bọn họ đi đi, ta không rảnh nói chuyện với họ.

Khuôn mặt vàng của Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp hồng lên như bị nghẹn, mấy Chiến Sĩ đứng cạnh cùng bước ra một bước.

La Thanh Thanh nhìn Chiến Sĩ sau lưng Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp, lo lắng kéo góc áo Càn Kình.

La Thanh Thanh nhỏ giọng nói:

- Càn Kình ca ca...

- Nha đầu, cứ như vậy đi.

Càn Kình mỉm cười nhìn La Thanh Thanh, nói:

- Chúng ta không thể nhường bước loại chuyện này, không có cách nào bàn bạc, đúng không? Nếu đã không thể bàn thì nói gì nữa? Có thể nói thì nói, không thể nói được thì làm sao bây giờ? Thế nào thì như thế ấy đi.

Lôi Địch đứng ngoài cửa, nhẹ gật đầu. Càn Kình trưởng thành hơn lứa tuổi nên có. Gia tộc Pháp Khắc Nhĩ rõ ràng là đến nuốt La gia, bất cứ đàm phán nào đều là chịu thiệt hoặc nên nói đàm phán căn bản hoàn toàn không có ý nghĩa, chỉ có bày ra thái độ cứng rắn, để đối phương biết dù cuối cùng ta bị ngươi nuốt cũng quyết đập bể răng cửa của ngươi, có như thế mới có cơ hội lật lại.

Vai Đoạn Phong Bất Nhị khiêng Bất Nhị thương thong dong đi tới.