Sất Trá Phong Vân

Chương 147: Bí mật của nửa hồ bên kia (2)




Càn Kình ngồi trên xe dường như không có ý xuống xe, khóe miệng co giật mấy cái:

- Sư phụ. Nước này hình như rất lạnh. Ta ngồi trên xe này cũng có thể cảm giác được hơi lạnh từ trong hồ nước bốc lên. Đây không phải là Liệt Diễm Hồ sao?

- Đúng vậy.

Lão nhân dựa lưng vào mông con trâu một sừng, bày ra bộ dạng đương nhiên:

- Tên đầy đủ của cái hồ này là hồ đôi Cực Băng Liệt Diễm. Trước đây ta chỉ nói phân nửa mà thôi.

- Thì ra là như thế.

Càn Kình đứng dậy hoạt động thân thể, cỡi áo lộ ra cơ bắp cường tráng:

- Vậy là một sư phụ có lòng thương yêu, có phải cũng nên nhắc nhở đồ đệ một chút, hồ nước này rất lạnh lẽo không?

- A? Phải không?

Mặt lão nhân không hồng không thở mạnh, biểu tình rất tán đồng liên tục gật đầu:

- Ngươi nói quá đúng, vừa rồi ta không có nhắc nhở ngươi sao? A, người đã già, khó tránh khỏi có một chút sơ sẩy.

Càn Kình cẩn thận cất Thần Xạ xong, nhanh chóng vận chuyển đấu khí trong một trăm lẻ tám đấu khiếu, đưa chân xuống hồ thử nhiệt độ vòng ngoài hồ nước trước.

Lạnh! Lạnh vô cùng!

Càn Kình nhanh chóng thu hồi đầu ngón chân vừa chạm vào mặt nước. Nhiệt độ mặt nước này còn thấp hơn rất nhiều so với băng tuyết trên bờ, lại không có kết băng. Bên này cũng giống như Liệt Diễm Hồ, nhiệt độ cao hơn cả nước đun, lại hoàn toàn không có hiện tượng sôi trào.

Lạnh và nóng là nhiệt độ hoàn toàn tương phản. Thân thể Càn Kình ở Liệt Diễm Hồ đã sớm thích ứng với nhiệt độ cực nóng của hồ nước, nhưng đối với ở Cực Băng Hồ này lại không có quá nhiều tác dụng.

Trâu một sừng kéo xe gỗ đột nhiên hơi chấn động một chút. Lão nhân trên xe đã biến mất không thấy bóng dáng. Cảm giác của Càn Kình nhạy bén, đã cảm giác được một trùng kích với tốc độ cực cao sinh ra gió lao tới phía sau lưng. Mông còn có cảm giác bị người ta để ý.

- Còn nữa sao?

Trong đầu Càn Kình nhớ lại tình cảnh lúc đầu Liệt Diễm Hồ, bị lão nhân đạp một cước vào trong hồ. Hắn lập tức hiểu rõ phía sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đấu khí trong một trăm lẻ tám đấu khiếu toàn lực chuyển động, lực bạo phát khiến tuyết dưới chân bay loạn ra xung quanh. Thân thể hắn dùng toàn lực lao về phía nước Cực Băng Hồ.

Lão nhân đạp một cước vào trong không khí, cả người chợt sững sờ tại chỗ:

- Sao có thể như vậy? Một cước vừa rồi phát ra dựa theo thực lực cực hạn của hắn ngày hôm qua... Lẽ nào tốc độ đấu khí của hắn lại tăng cao? Vừa nãy, lúc đấu khí bạo phát, hình như mức độ thuần khiết cũng cao hơn nhiều so với hôm qua! Lẽ nào tiểu tử này trong lúc ngủ cũng khổ luyện sao?

Khổ luyện?

Thân thể Càn Kình nhảy lên không trung, trong lòng cười thầm:

“Ngủ đâu chỉ có khổ luyện? Đại thúc, ta lúc ngủ còn phải liều mạng! Lọ thuốc kỳ quái của Âu Lạp Lạp thiếu chút nữa đã giết chết ta. Chỉ có điều thật may mắn, hóa ra rèn luyện thân thể chỉ có thể lợi dụng Liệt Diễm Hồ luyện từ ngoài vào trong. Lọ thuốc kỳ quái này khiến ta luyện từ trong ra ngoài. Rèn luyện từ hai phía không chỉ thân thể mạnh mẽ cứng rắn hơn, ngay cả tốc độ đấu khí xoay tròn cũng từ cực hạn là sáu mươi vòng, biến thành sáu mươi lăm vòng. Đấu khí cũng thuần khiết hơn rất nhiều.”

Phù phù!

Thân thể Càn Kình vừa vào trong nước, tóc giống như kim thép, toàn bộ nổ dựng đứng. Cực Băng Hồ lạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Toàn thân hắn giống như muốn bị đông lạnh.

Nước Cực Băng Hồ vuốt ve huyết quản dưới lớp da, bắt đầu khiến máu đang lao nhanh hạ nhiệt độ xuống. Nếu tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ xuất hiện khả năng máu hoàn toàn biến thành khối băng.

Tốc độ đấu khí cực hạn là sáu mươi lăm vòng, vừa vào trong nước nhất thời chỉ còn lại có năm mươi lăm vòng. Cực Băng Hồ lạnh vô cùng không chỉ có khả năng khiến máu đóng băng, đồng thời có thể đóng băng đấu khí đang xoay tròn.

- Chuyện này...

Thân thể Càn Kình run lên. Hắn khoa chân múa tay, sử dụng phương pháp hít thở rèn sắt khiến thân thể nhanh chóng khôi phục lại hơi ấm. Đấu khí từ năm mươi lăm vòng rất nhanh khôi phục lại sáu mươi lăm vòng.

Trên mặt lão nhân lại một lần nữa lộ vẻ chấn động kinh ngạc.

Rốt cuộc tiểu tử này là quái thai gì vậy? Ban đầu vốn tưởng rằng Cực Băng Hồ lạnh lẽo sẽ khiến tốc độ đấu khí của hắn giảm xuống dưới ba mươi. Nhưng hình như chỉ xuống tới năm mươi vòng là cực hạn. Hắn chỉ có Thạch thân cảnh của Phong Vân Kim Thân, không thể có năng lực phòng ngự mạnh như vậy mới đúng. Lẽ nào, hắn còn có cách thức rèn luyện thân thể đặc biệt nào khác khiến thân thể trở nên vô cùng rắn chắc?

A? Ở trong nước tùy tiện hoạt động tay chân một chút, thân thể nhanh chóng quay về tình trạng bình thường sao? Lão nhân gãi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ không cách nào lý giải được:

- Rốt cuộc tiểu tử này làm sao làm được như vậy?

- Tiểu tử, ngươi ở trong nước rất thoải mái sao?

Lão nhân chỉ về phía sâu trong hồ bĩu môi:

- Đừng tiếp tục tắm ở phía ngoài nữa, bơi vào phía trong một chút.

Càn Kình thoáng nhìn về phía tảng đá dưới chân lão nhân, nhớ tới giáo huấn ở Liệt Diễm Hồ. Khi đó lão già nhìn thấy mình không chịu bơi về phía sâu trong Liệt Diễm Hồ, đã từng mang tảng đá cao hơn nửa người, ném vào hồ nước phía mình.

So sánh giữa nguy hiểm bị tảng đá đập trúng và tiến vào sâu trong hồ nước, Càn Kình sáng suốt lựa chọn tiến vào sâu trong hồ nước.

Thủy Liên Doanh tò mò kiểm tra độ lạnh của hồ nước một chút. Trong nháy mắt xương ngón tay liên tục run lên. Sau khi sử dụng đấu lực liên tục trùng kích mấy lần mới miễn cưỡng đẩy được hàn khí ra khỏi ngón tay.

- Lạnh sao?

Lão nhân không biết lấy từ đâu ra một quả trứng, nhẹ nhàng thả vào trong hồ nước chờ vài giây, sau đó lại vớt trứng lên bóc vỏ ngoài ra. Hiện ra ở trước mắt hai nữ hài là một cục băng toàn thân màu vàng chanh.

- Cho các ngươi xem thêm một chút.

Cổ tay lão nhân run lên, cục băng lòng đỏ trứng đập vào một hòn đá ở ven hồ. Hai bên va chạm, vỡ nát lại là cục đá.

- Lợi hại không? Ném vào một con thỏ vào hồ nước này, chỉ cần thời gian mấy lần hít thở, máu nó sẽ hoàn toàn đóng băng, dẫn đến cái chết.

Lão nhân cười híp mắt giảng giải cho hai nữ hài đang đưa mắt nhìn về phía trong hồ nước, hoàn toàn ngây người. Nhưng lão lại phát hiện thần sắc của nữ hài có chút không đúng, cũng nhìn theo các nàng.

Hơn hai trăm thước!

Lão nhân thấy khoảng cách giữa Càn Kình và bờ hồ, trực tiếp nhảy dựng lên.

- Tiểu tử này, không làm ta vỡ tim ta, hắn không cam lòng có đúng không?

Lão nhân day trán. Đây chính là hai trăm thước! Chẳng lẽ tiểu tử này không liều mạng, toàn thân sẽ khó chịu sao?

Hai trăm hai mươi thước... Hai trăm ba mươi thước, hai trăm bảy mươi thước!

Khóe mắt Lão nhân liên tục co giật. Khoảng cách này xa hơn nhiều so với tính toán của lão.

Thân thể tiểu tử này thật sự chịu được sao? Ở trong Cực Băng Hồ nước lạnh như băng, mỗi khi tiến lên trước một thước độ khó gần như ltăng gấp đôi. Không ngờ hắn lại bơi xa tới hai trăm bảy mươi thước? Hắn điên rồi sao?

- Nước này còn có thể lạnh một chút nữa sao?