Sất Trá Phong Vân

Chương 137: Cây Ma Đồng Luyện




Thậm chí ngay cả động tác khom lưng cũng không. Người hắn cứ đứng thẳng. Hai tay giơ lên có chút giao nhau tiếp nhận nắm đấm còn lớn hơn đầu hắn nện xuống.

So với những người cùng lứa tuổi, bàn tay hắn vẫn tính là khá lớn, nhưng so với nắm đấm của Tinh Tinh ba tay trước mặt lại có vẻ nhỏ nhắn khác thường, nhưng hắn lại rất dễ dàng chặn được nắm đấm nhìn như có thể đập hắn thành thịt vụn.tu n gh oan h.vn

Càn Kình đỡ lấy hai nắm đấm thật lớn này, hoạt động cổ và vai. Trạng thái Hàng Ma tam chiến phối hợp với Thạch thân cảnh của Phong Vân Kim Thân thực sự là quá tuyệt!

- Ngươi đánh xong chưa? Kế tiếp, hẳn là đến lượt ta chứ?

Càn Kình ngửa đầu cười híp mắt. Tinh Linh ba tay da xanh lục liên tục lui về phía sau.

Sát khí! Sát khí nồng đậm! Nguy hiểm! Theo bản năng nó cảm thấy sợ hãi. Đối mặt với con mồi nho nhỏ này, nó lại cảm giác giống như đang đối mặt với ma thú Nhện Nguyệt Ma Hoa, một trong tứ đại vương giả trong núi này!

Trên mặt Càn Kình trước sau vẫn mỉm cười, nhưng Tinh Linh ba tay da xanh lục lại cảm thấy càng lúc càng kinh khủng hơn. Thân ảnh nho nhỏ này dường như nhanh chóng lớn lên, khiến nó kích động muốn quỳ hai chân xuống đất lạy.

Hàm răng của Tinh Tinh ba tay liên tục đánh vào nhau. Tính cách cuồng bạo trong máu của ma thú được khơi dậy. Nó rống lớn một tiếng, hai tay nắm chặt tập trung lực lượng lại một chỗ, giống như một cái búa khổng lồ che phủ bầu trời trên đầu Càn Kình, mang theo tiếng xé gió nặng nề đập xuống.

- Xem ra người còn tệ hơn cả bán nhân mã. Đến bây giờ còn chưa biết được năng lực của ta.

Càn Kình vừa nói chuyện, mười ngón tay đâm tới trước! Trong nháy mắt, khoảng cách hai bên biến mất. Hắn đã tới sát bên cạnh Tinh Tinh ba tay. Đao quang của Trảo Mã Đao vẽ trên người nó một ánh sáng màu trắng hoàn mỹ rực rỡ. Ngay sau đó, máu đó phun ra, tăng thêm màu sắc và rực rỡ cho ánh sáng màu trắng đơn điệu này.

Thân thể Tinh Tinh ba tay nặng nề đập trên mặt đất, máu đỏ liên tục phun trào.

Mũi thương của Càn Kình đâm tới, một ma hạch còn chưa bị vỡ, bay tới trong tay. Hắn lại cười:

- Thu hoạch lần này không tệ. Trong thời gian ngắn ngủi đã có được hai viên ma hạch, một thanh Đấu Binh. Chỉ có điều, vẫn không tìm được loại cây chất đồng gì đó như lời sư phụ đã nói.

Bốn ngày! Tròn bốn ngày, bên hồ đầy hơi nước xuất hiện một bóng người.

Lão nhân nhìn thân ảnh Càn Kình dần dần rõ nét, khẽ mỉm cười:

- Lâu như vậy sao? Hay là muốn bỏ đói ta?

- Thiếu chút nữa không ra được

Càn Kình khiêng một cây cao hơn nửa người, nặng chừng chừng trăm cân, từ trên xuống hoàn toàn là chất liệu đồng đỏ, phía trên có một quả trong suốt như thủy tinh, giống như lời lão nhân kia đã nói.

- Thật không? Ngươi không phải vẫn còn sống đi ra sao? Thu hoạch cũng không nhỏ chứ?

Lão nhân cười tủm tỉm nhìn Càn Kình toàn thân đều đầy máu tươi, tinh thần vẫn sáng lạng:

- Lại còn có thể ngủ tốt? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không thể ngủ yên ổn ở ngoài nơi hoang dã, mắt sẽ có quầng thâm chứ.

- Thiếu chút xíu nữa...

Càn Kình đặt cây chất liệu đồng đỏ ở trước mặt của lão nhân, giơ ngón út lên biểu tình nghiêm trọng nói:

- Còn thiếu một chút như vậy, ta thật sự không ra được. Sư phụ, tại sao sư phụ không nói rõ cho ta biết, bên cạnh cây này còn có một con nhện Nguyệt Ma Hoa chứ?

Lão nhân ngồi xổm bên cạnh cây chất liệu đồng đỏ, cười híp mắt nhìn quả tản ra ánh sáng lấp lánh, cũng không quay đầu lại nói:

- Bị đuổi rất thảm sao?

- Không.

Càn Kình lắc đầu:

- Nó căn bản không phát hiện ra ta.

- A? Không phát hiện ra sao?tu n gh oan h.vn

Lão nhân rất hứng thú quay đầu lại nhìn Càn Kình. Con nhện Nguyệt Ma Hoa này là một loại ma thú rất đặc biệt, không chỉ tốc độ di chuyển nhanh, hơn nữa độc tố mãnh liệt, sáu chân cứng rắn như sắt, có khứu giác bén nhạy. Xung quanh lãnh địa còn chăng rất nhiều mạng nhện bí mật, thay thế cho con mắt thứ hai của. Bất cứ vật gì va chạm vào lưới tơ bí ẩn này, đều sẽ bị nó phát hiện trước tiên, sau đó bắt đầu phát động công kích.

Càn Kình không nhìn biểu tình quái dị của lão nhân này, đặt đồ lại bên bờ, lao vào trong Liệt Hỏa hồ rửa đi vết máu trên người, đồng thời hồi tưởng lại cảnh tượng khi gặp phải con nhện Nguyệt Ma Hoa.

Một khắc kia thật sự rất nguy hiểm, nhện Nguyệt Ma Hoa thân dài ba thước cảm giác quá nhạy cảm. Hắn nấp cách nó hai mươi thước, gần như ngay cả hít thở cũng không dám.

Khí tức ma thú này quá cường đại. Không cần chân chính giao thủ, Càn Kình vẫn có thể cảm giác được lớp da đau đớn giống như bị xé rách. Tròn một ngày một một đêm, hắn không ăn không uống không ngủ bất động ẩn núp, mới tìm được một cơ hội Nguyệt Ma Hoa Chu rời khỏi, vội vàng ăn cắp cây chất liệu bằng đồng nó đang bảo vệ nhanh chóng chạy trốn.

Lão nhân vừa liếc nhìn Càn Kình trong nước, liền phát hiện tuy rằng hướng dẫn hắn trong thời gian không ngắn, nhưng vẫn không cách nào thực sự nhìn thấy được người đồ đệ này của mình.

Đặc tính của nhện Nguyệt Ma Hoa chính là không rời khỏi cây Ma Đồng Luyện này năm trăm thước. Chỉ cần vượt quá năm trăm thước, bất luận nó có bắt được con mồi hay không, đều lập tức quay đầu lại trở lại trông chừng cây Ma Đồng Luyện.

Lão vốn định lợi dụng đặc tính này cho Càn Kình biết, Hàng Ma tam chiến quả thực cường đại, nhưng cũng không thể quá mức kiêu ngạo, để hắn nếm thử một chút cảm giác bị uy hiếp tính mạng truy đuổi phía sau. Nhưng lão không nghĩ tới kết quả lại như vậy...

- Hàng Ma tam chiến, lại thêm Trảo Mã Đao vẫn không chém được nó...

Càn Kình nằm ở trong nước xoa cằm, âm thầm suy nghĩ về vấn đề nhện Nguyệt Ma Hoa. Ma hạch của loại ma thú cường đại này, giá trị cường đại vượt xa so với ma hạch của bán nhân mã. Nếu như sau này có cơ hội chế tạo ra Đấu Binh ma pháp, viên ma hạch kia nhất định là lựa chọn đặc biệt tốt.

- Nếu như lại thêm một cây cung tốt...

Càn Kình khẽ lắc đầu:

- Sợ rằng vẫn không giết chết được nó. Không biết Hàng Ma tứ chiến thậm chí ngũ chiến, có cơ hội giết chết nó hay không?

Lão nhân không để ý tới Càn Kình nữa, cẩn thận mang cây Ma Đồng Luyện lên, mắt ngẫu nhiên nhìn thấy quyển sách Thần Xạ trong đống y phục. Thân thể cường tráng bỗng nhiên chấn động. Cây Ma Đồng Luyện trong tay lão thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.

Trong nháy mắt, con ngươi tập trung thành một điểm nhỏ, thận trọng qua sát Thần Xạ, ý vị thâm trường gật đầu đi về phía trong sương mù:

- Ta đi trồng cây Ma Đồng Luyện này. Quyển Thần Xạ kia thoạt nhìn không tồi. Có thời gian nên xem nhiều một chút...

Càn Kình ở trong nước hưởng thụ cảm giác nước nóng xoa dịu thân thể, hàm hồ đáp ứng một tiếng, trong lòng thầm nghĩ quyển Thần Xạ này đâu thể đơn giản như bề ngoài. Nhất định phải tìm thời gian chế tạo khoảng mười cái phi đao, còn cả một cây cung tốt.

Chỉ có điều hắn nhất thời không tìm đâu ra được khoáng thạch sắt vào dụng cụ rèn vũ khí. Tạm thời chỉ có thể dừng lại trong giai đoạn suy nghĩ.

Rời khỏi sơn cốc Tứ Quý? Càn Kình quyết định ở lại thêm một thời gian.