Sất Trá Phong Vân

Chương 121: Mình đồng da sắt (2)




Lão nhân cười. Lên bờ còn có thể nói như vậy, hiển nhiên đầu óc không nấu hỏng.

Rầm...

Càn Kình không cố gắng khống chế thân thể nữa, thu lại lực lượng, thân thể ngã lăn trên mặt đất, vô lực ngửa mặt lên nhìn những đám mây trắng bồng bềnh chậm rãi di chuyển trên bầu trời, cảm nhận cơ bắp trên thân thể giống như bị ngàn vạn cương đao chém rách, cơ bắp bị một cây búa lớn nặng mấy trăm cân đập nát, cũng bội phục mình không ngờ có thể chịu được, còn sống đến bây giờ.

Dù vậy, Càn Kình tin tưởng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Lúc này mình phát ra lực sát thương và sức chiến đấu vượt xa so với trước khi xuống nước.

Nếu có thể khiến mình trước và sau khi xuống nước đối chiến với nhau, Càn Kình tự tin trong thời gian ngắn sẽ đánh gục mình trước kia. Chỉ cần này đấu mạch mở rộng gấp ba, có thể phát huy ra uy lực vượt quá tưởng tượng.

- Ngươi rốt cuộc đã tìm được một chút bí quyết của Phong Vân Kim Thân. Chỉ cần ngươi có thể tiếp tục chịu đựng, luyện tiếp một ngày đêm như vậy, khi trở thành chiến sĩ Hàng Ma sẽ có trợ giúp rất lớn.

- Ta có mấy phần cơ hội sẽ trở thành chiến sĩ Hàng Ma?

- Ngươi biết rõ còn hỏi ta sao? Tất nhiên là mười phần cơ hội.

Lão nhân cười, ngồi ở bên cạnh Càn Kình:

- Cho dù bây giờ ngươi cũng có thể trùng kích chiến sĩ Hàng Ma, nhưng ta khuyên ngươi vẫn tiếp tục săn sóc đấu mạch, cường hóa thân thể. Trở thành chiến sĩ Hàng Ma sau tuy rằng cũng có thể cường hóa thân thể, nhưng ta vẫn cảm thấy cường hóa trước đó thì tốt hơn.

- Thật không? Mười phần cơ hội trở thành chiến sĩ Hàng Ma sao?

Trên mặt Càn Kình đầy vui mừng tự hào, hai mắt có chút thỏa mãn:

- Phụ thân, chờ sau khi con rời khỏi sơn cốc Tứ Quý sẽ đi đón phụ thân! Đến lúc đó, phụ thân sẽ không cần phải tiếp tục sống khom lưng trước người khác. Con muốn trở thành người con trai khiến cho phụ thân cảm thấy vinh quang tự hào!

- Được rồi, ngày hôm nay luyện Phong Vân Kim Thân đến đây thôi.

Lão nhân đứng dậy đi về phía hơi nước dày đặc, chỉ để lại lời nói vang vọng trong không trung:

- Nhớ kỹ mỗi cảm nhận trong hồ nước ngày hôm nay, phải cố gắng lĩnh hội thật sâu. Thân thể ngươi đã bắt đầu có sự thay đổi, chỉ có điều ngươi còn chưa phát hiện ra mà thôi.

- Chưa phát hiện ra? Ta đần như vậy sao?

Càn Kình rướn mày, thản nhiên tự nói:

- Hồ nước nóng không phải chỉ hình như hòa tan đấu lực, mà thật sự hòa tan chúng khiến chúng thẩm thấu vào trong da thịt ta, cơ bắp của ta, trong nội tạng của ta. Mạch nước ngầm đánh thẳng vào xương ta, khiến đấu lực vừa hòa tan một chút liền thẩm thấu vào.

- Thông minh!

Trong hơi nước dày đặc truyền ra một tiếng tán thưởng của lão nhân. Đấu khí khi luyện đến cảnh giới nhất định sẽ thẩm thấu vào nội tạng, da, cơ bắp và xương cốt, tiến hành cường hóa như vậy. Chỉ có điều ở giai đoạn chiến sĩ thập cấp này vốn không cách nào làm được. Nhưng phương pháp cực đoan Phong Vân Kim Thân này lại có thể làm được.

Càn Kình nghỉ ngơi ba giờ, phát hiện tất cả khí lực toàn thân đều đã khôi phục. Ngay cả đã một chút nội thương bị mạch nước ngầm đánh, không ngờ đều đã khôi phục lại bảy tám phần. Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng khom người cúi cung kính cúi chào về phía sương mù dày đặc, tiếp đó xoay người nhanh chóng rời khỏi hồ nước.

Trong sương mù, lão nhân hài lòng gật đầu, người trẻ tuổi này có lễ có lực. Trên người gần như có đủ tố chất trở thành chiến sĩ vĩ đại nhất. Chỉ có điều lại thiếu tốt chất quan trọng khác, huyết mạch! Hắn không phải là chiến sĩ huyết mạch!

- Đáng tiếc thì có chút đáng tiếc, nhưng nếu thật sự có thể luyện thành Phong Vân Kim Thân tầng thứ nhất, cũng miễn cưỡng có thể gọi là mình đồng da sắt.

Lão nhân khẽ lắc đầu:

- Mình đồng da sắt, từ này thật tốt. Không biết Bộ Tuyệt Thiên làm sao nghĩ ra được?

Càn Kình đi ở trong rừng đá, bước chân nhẹ nhàng, tràn đầy sức lực. Hắn thoáng nhìn lên bầu trời, chút bực bội trong lòng đã biến hết sạch! Chiến sĩ huyết mạch thì thế nào? Chiến sĩ huyết mạch chung cực thì thế nào? Ai nói người bình thường không có lực lượng huyết mạch, không cách nào thông qua cố gắng và kỳ ngộ của mình, vượt qua người trời sinh đã ngậm chắc thìa bạc chứ? Đấu Khí Phong Vân, khoáng mạch đấu thạch, thế giới vô tận!

Trong thời gian ngắn ngủi gặp ba kỳ ngộ lớn, trong lòng Càn Kình dâng lên một sự hăng hái. Chiến sĩ mạnh nhất trong nhân loại bình thường Tả Tiếu Ngã đã từng nói, không hỏi có thể hay không, chỉ hỏi có làm hay không!

Tuy rằng, trong lịch sử Tả Tiếu Ngã cuối cùng khiêu chiến chiến sĩ huyết mạch chung cực đã thất bại, nhưng đã từng khích lệ vô số chiến sĩ bình thường duy trì một tinh thần sẵn sàng xông pha về phía trước.

Chỉ có điều theo thời gian trôi qua, Tả Tiếu Ngã, một thần thoại truyền kỳ như vậy không xuất hiện nữa. Chiến sĩ bình thường dần mất đi tinh thần này.

- Người bình thường, trên thế giới này nhiều nhất chính là người bình thường! Dựa vào cái gì, người bình thường lại không được?

Càn Kình vận dụng đủ đấu lực ngửa mặt lên trời phát ra tiếng huýt gió dài:

- Chuyện Tả Tiếu Ngã không làm được, sẽ do ta tới làm! Ta muốn trở thành chiến sĩ vĩ đại nhất! Ta muốn làm cho tất cả mọi người trong Càn gia, không thể không nhìn phụ thân ta, không hề không để ý tới những người đã có cống hiến rất lớn cho Càn gia!

Lại một đêm nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ con dã thú nào đến cửa động. Càn Kình bắt đầu tự hỏi có nên tranh thủ thời gian, tìm kiếm mấy con dã thú tương đối yếu trong sơn cốc Tứ Quý, dẫn chúng đi tới trước cửa động này, sau đó giết chết chúng để lập uy hay không? Nếu không mỗi buổi tối như vậy mình chỉ có thể ngủ nghỉ ngơi, nhưng không cách nào tiến vào trong thế giới vô tận để học tập thêm, thực sự quá thua thiệt!

Hắn đã tới sơn cốc Tứ Quý này được ba buổi tối. Nếu mỗi buổi tối là tám tiếng, ở trong thế giới vô tận chính là mười sáu tiếng. Như vậy đã lãng phí thời gian bốn mươi tám tiếng học tập.

Càn Kình giống như hai ngày trước, bận rộn một chút sau đó liền rời khỏi sơn động, lại đi trước nóng hổi bên hồ nước đi tiến hành tập luyện Phong Vân Kim Thân.

Cuộc sống như thế, ngày này nối tiếp ngày kia, bất tri bất giác đã gần một tháng. Càn Kình bởi vì không tìm được dã thú lập uy, lại sợ xuất hiện dã thú vội tới sắp phát điên.

Trong hồ nước, hơi nước tràn ngập, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Từ trên bờ sớm đã không nhìn thấy bóng dáng của Càn Kình trong nước.

Lão nhân đứng ở bên bờ, nhìn thân thể Càn Kình trước sau như một, luôn co ro trong hồ nước, toàn thân còn đỏ ửng giống như con tôm lớn bị luộc chín.

Nhiệt độ trong hồ nước này khác với các suối nước nóng khác. Nó không chỉ chứa nước với nhiệt độ cao đáng sợ, hơn nữa càng tới sát vị trí trung tâm của hồ, nhiệt đột trong nước lại càng cao!

Cách bờ hồ mười thước, Càn Kình cảm giác chỉ cần ném một con cua còn sống vào chỗ nước này, không cần chờ lập tức lấy ra, bảo đảm đã cho chín, mùi ngon tinh khiết và thơm.

Nóng! Tuy rằng chỉ vừa mới cách bờ hồ mười thước, nhưng nhiệt độ gần như đã tăng gấp đôi.