Sất Trá Phong Vân

Chương 1014: Đừng ai nghĩ tới chuyện chạy thoát




Càn Kình quay đầu lại nhìn ba nàng nằm trên giường mỉm cười:

- Ngày hôm nay, chuyện gì cũng đừng hoàng quấy rối chúng ta. Ta phải biến các nàng thành nữ nhân của ta, từ hôm nay trở đi hoàn toàn trở thành nữ nhân của Càn Kình ta...

Cổ Nguyệt Gia Anh khẽ phát ra một tiếng rên rỉ, cảm nhận Càn Kình đè xuống thân thể, còn có bàn tay không tính là thành thạo leo đến hai bên ngực mình. Thân thể nàng có phần khẩn trương khẽ run rẩy.

Xúc cảm chân thực theo bàn tay truyền khắp toàn thân. Giờ phút này vinh quang của nam tính đã hoàn toàn ngẩng đầu lên. Thân thể Cổ Nguyệt Gia Anh có một tia cứng ngắc, rõ ràng cảm giác được thứ đè ở trên vị trí quan trọng của mình.

Hai đôi môi dán lại cùng một chỗ. Một bàn tay của Càn Kình di chuyển từ mông tới cặp chân dài của Cổ Nguyệt Gia Anh, nhẹ nhàng nâng chân nàng lên, theo cặp chân thon dài này leo lên phía trên. Tay hắn di chuyển từng chút một,... Đi tới chỗ eo của nàng, lại di chuyển từng chút một xuống phía dưới.

Hai cặp mắt mở to, nghe tiếng hít thở bên người, liên tục nuốt nước bọt.

Mà dạo đầu được tiến hành không bao lâu, thân thể Càn Kình và Cổ Nguyệt Gia Anh đã hoàn toàn quấn quít lấy nhau, phần eo dùng sức tiến thẳng về phía trước, cũng cảm giác được cánh cửa giam giữ thịt này chậm rãi mở ra hai bên, cảm giác ướt át đè ép bao quanh tiến vào tất cả cảm quan.

- A...

Cổ Nguyệt Gia Anh kêu lên một tiếng. Cảm giác đau đớn khiến nàng theo bản năng dùng mười móng tay đâm vào tấm lứng rắn chắc của Càn Kình, thân thể lại bản năng vụng về phối hợp với Càn Kình.

Động tác không phức tạp, chỉ có nguyên thủy nhất. Động tác rất đơn giản, động tác hòa lẫn tình cảm vô hạn, khiến hai người ở trên giường không ngừng dao động, máu tươi nhuộm đỏ khăn trải giường.

Không biết trải qua bao lâu, Cổ Nguyệt Gia Anh vô lực nằm ở trên giường, hai tay nắm thật chặt chăn che thân thể mình, mắt lén nhìn trộm về phía Càn Kình đang ở trên người nàng, lại len lén liếc mắt nhìn về phía hai nàng khác ở bên cạnh, âm thanh khe khẽ có phần ngượng ngùng:

- Nên công bằng một chút...

Hai nàng nghe thấy câu nói đó, liền kêu lên một tiếng sau đó lập tức đứng dậy muốn chạy ra ngoài. Nhưng cả hai lại bị Càn Kình bắt lại một lần nữa ấn trở lại trên giường.

- Ta... Ta...

Bích Lạc e lệ nhìn Càn Kình:

- Cái kia của ta tới...

Càn Kình sửng sốt một chút. Bích Lạc càng cúi đầu thấp hơn:

- Có thể... Có thể tối nay sẽ hoàn toàn sạch sẽ...

Càn Kình rốt cuộc đã hiểu rõ lời Bích Lạc nói. La Thanh Thanh ở bên cạnh khẽ kinh ngạc kêu lên một tiếng. Thân thể nàng chui thẳng vào trong chăn, lại đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhìn đại tỷ Cổ Nguyệt Gia Anh cũng ở trong chăn.

- Tỷ tỷ...

La Thanh Thanh còn chưa nói ra lời, cũng cảm giác y phục của mình bị Cổ Nguyệt Gia Anh cởi ra...

- Tỷ tỷ...

- Còn nhìn cái gì...

Cổ Nguyệt Gia Anh cười nhìn Càn Kình:

- Ta tới hỗ trợ cho chàng...

Chăn cởi ra, thân thể ngọc của La Thanh Thanh hiện ra ở trước mặt Càn Kính. Hai cánh tay nàng bị Cổ Nguyệt Gia Anh giữ chặt ở trên đầu. Nàng muốn làm ra một chút phản kháng cũng làm không được.

Về phần phía dưới...

Càn Kình thấy được bốn chân ngọc thon dài...

Cổ Nguyệt Gia Anh giống như con rắn nước, chẳng biết nàng chui vào phía sau lưng La Thanh Thanh từ lúc nào. Hai tay nắm chặt hai cánh tay La Thanh Thanh khiến nàng không cách nào đi che đi thân thể mình. Hai chân thon dài trắng nõn cũng bị hai chân Cổ Nguyệt Gia Anh quấn quanh. Sau đó...

Thoáng cái hai chân nàng đã bị hai chân của Cổ Nguyệt Gia Anh kéo sang hai bên lộ ra vị trí thần bí nhất.

Gợi cảm mê người đến mức huyết mạch căng lên!

Từ trước tới nay Càn Kình chưa từng thấy qua cảnh tượng hương diễm như vậy. Hắn gần như theo bản năng nằm lên, nhẹ cắn lên vị trí non mềm...

Chưa từng trải qua phương diện này, sắc mặt La Thanh Thanh đã sớm đỏ lên. Hai mắt nàng dùng sức nhắm lại thật chặt, lông mi thật dài không ngừng run rẩy, cảm nhận thân thể Càn Kính, cảm nhận tất cả của Càn Kình.

- A...

La Thanh Thanh phát ra một tiếng kêu, cảm nhận được Càn Kình tiến vào thân thể... Cổ Nguyệt Gia Anh ở dưới thân thể hắn, sử dụng thân thể chỉ dẫn cho nàng...

Dần dần... Dần dần, nàng khoác hai chân thon dài lên vai Càn Kính, nghênh đón mỗi một lần Càn Kình trùng kích...

Mất trật tự giường lớn, hai nàng xấu hổ khoan đang bị tử trong, đồng loạt nhìn về phía duy nhất không bị Càn Kình bắt Bích Lạc.

- Ta... Ta còn chưa tới sạch sẽ...

Bích Lạc xấu hổ nói, thân thể lùi một chút về phía đầu giường.

- Vậy buổi tối đi...

Cổ Nguyệt Gia Anh mỉm cười:

- Ngày hôm nay, ba người chúng ta đừng ai nghĩ tới chuyện chạy thoát.

Càn Kình ngồi ở trên giường nhìn ba mỹ nữ, cảm giác tất cả những điều này giống như một giấc mơ vậy. Vừa nãy mình không ngờ... Không ngờ...

- Phu quân, chàng dự định đi gặp người của Chiến Đường trước? Hay...

Trong mắt Cổ Nguyệt Gia Anh lóe lên ánh cười nhìn về phía La Thanh Thanh bên cạnh:

- Lại tiếp tục...

- Cái này...

Càn Kình quay đầu lại nhìn cửa phòng đang đóng chặt một chút, lại nhìn hai mỹ nữ thân thể thiên kiều bá mị, sau đó hắn lại bò về hướng hai người:

- Để cho bọn họ chờ thêm một lát đi.

Chiếc giường trong gian phòng, rất nhanh lại phát ra những tiếng động kẽo kẹt lên xuống không ngừng.

Lại là một hồi mây mưa, Càn Kình đứng dậy thể mặc Bích Lạc thi triển ma pháp Thủy thuật, tắm rửa thân thể hồi, lại nhờ hai nàng khác giúp mặc quần áo tử tế, hôn ba người một chút sau đó mới đi ra khỏi cửa phòng.

Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Càn Kình đi ra sân vội vàng tiến lên trước:

- Ngươi vừa dùng phần lớn thời gian ở đây để nói chuyện tâm sự sao?

Càn Kình sửng sốt một chút, nhất thời liên tục lắc đầu.

- Ta mới không làm vậy! Thời gian này của ngươi cũng quá dài đi!

Đoạn Phong Bất Nhị liên tục bĩu môi, cánh tay chủ động khoác lên vai Càn Kính, cười ha hả nói:

- Mọi người đều là nam nhân, sĩ diện là phải có. Nhưng cũng có thể có một giới hạn chứ? Thừa nhận đi, phần lớn thời gian đều ở trong đó nói chuyện phiếm đúng không?

Càn Kình dừng bước nhìn Đoạn Phong Bất Nhị nói rất chân thành:

- Phần lớn thời gian, đều ở trong đó vất vả cần cù lao động khai khẩn...

- Ta nhổ vào!

Hai tay Đoạn Phong Bất Nhị bịt chặn lỗ tai, liên tục lắc đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Ta không tin, ta không tin, ta không tin, ta chính là không tin!

Thiết Khắc ở bên cạnh, cười lạnh:

- Người và người là khác nhau. Không phải người nào cũng chỉ có thểm làm trong thời gian ngắn như ngươi.

- Ta không phải như vậy!

Đoạn Phong Bất Nhị bỗng nhiên buông hai tay ra nhìn Thiết Khắc:

- Người nói ta chỉ làm được thời gian ngắn? Tiểu thiếp, ngươi muốn thử xem ta làm dũng mãnh và thời gian dài thế nào sao?

Thiết Khắc đảo mắt, cuối cùng thoáng nhìn về phía tiểu đệ đệ của Đoạn Phong Bất Nhị, miệng rất dùng sức bĩu môi:

- Hàng mềm.

- Ta ngất! Lão tử không thể nhẫn nhịn được nữa!

Hai tay Đoạn Phong Bất Nhị dùng sức nắm lấy tóc, bộ dạng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Cảnh tượng đó khiến Mộc Nột Chân Sách ở bên cạnh liên tục cười:

- Không thể nhẫn nhịn, lên đi.