Sát Tinh Tướng Công

Quyển 2 - Chương 5




Editor: Quân

Đêm, nguyệt hắc phong cao, điều kiện và hoàn cảnh vô cùng lý tưởng, có thể giết người, có thể vào nhà cướp của, có thể phóng hỏa giá họa … đương nhiên, cũng có thể thừa dịp mà hành nghề trộm đạo.

Dặn dò Tứ Hỉ xong, ta thay một thân hắc y, ra khỏi cửa, nhìn đông rồi lại nhìn tây, sau đó thẳng hướng Đông Uyển mà đi.

Xác định mục tiêu, đầu tiên là thư phòng của Hạ Hầu Kiệt.

Nếu hành động thuận lợi thì đêm nay là lấy được thư văn, sáng mai có thể tìm cớ ra khỏi phủ, từ nay về sau “Hoàng Hạc vừa đi không còn nữa phản’ (*), khỏi phải quan tâm cái gì mà biến thái biểu ca hay thoát tuyến tiểu muội.

Nhưng mà ta tính toán chưa được bao lâu, thì trong phòng ẩn ẩn có ánh đèn chiếu ra đã như một chậu nước băng lạnh ngàn năm dập tắt toàn bộ nhiệt tình của ta từ đầu đến chân.

… Cái gì thế này, Hạ Hầu Kiệt tên này càng trễ càng có tinh thần làm việc sao? Tốt xấu gì cũng đã ba bốn mươi tuổi rồi, nửa đêm canh ba không trở về phòng ôm lão bà nằm trên giường, đứng ở trong thư phòng chán nản này làm gì?

Lặng lẽ lủi đến gần cửa sổ, ta dán lỗ tai vào cửa hy vọng có thể nghe được chút gì đó, nhưng không ngờ lại thật sự nghe được người trong phòng đang đè thấp thanh âm đối thoại.

“Lời Ngu quốc hầu nói cũng đúng, chẳng qua …” – Là thanh âm của Hạ Hầu Kiệt. Kỳ quái, hắn đang nói chuyện với ai vậy?

“Chẳng qua cái gì?” – Một giọng nam có vẻ khá già vang lên, mang theo sự cuồng ngạo cùng tự phụ không ai bì nổi.

“Chu Thắng cùng Kiều Quyết thì không vấn đề gì, chỉ là người kia …”

“Chu thắng ngay cả cùng kiều bí quyết không đủ vì hoạn, chính là người kia –”

“Hửm? Ngươi muốn nói đến tiểu tử họ Diêm?”

“Phải! Mấy lần ở trên triều dâng tấu nhưng đều bị hắn bác bỏ …”

“Hừ!”

“Hơn nữa, hạ quan cho rằng hắn là cố ý nhằm vào chúng ta.”

“Xú tiểu tử không biết sống chết! Từ ba năm trước ta đã nhìn hắn không vừa mắt. Đặc biệt là khuôn mặt kia, nam không ra nam nữ không ra nữ, nhìn mà thấy ghét!”

“À … thật sự là khiến người ta cảm thấy không thoải mái.”

Ta bĩu môi coi rẻ. Hạ Hầu Kiệt, ngươi chẳng lẽ đã quên mình cũng có một đứa con bất nam bất nữ sao? Hơn nữa còn “nữ” làm người ta chán ghết gấp bội.

“Vậy Ngu quốc hầu, ý ngài là …”

“Vô luận là thế nào cũng phải nghĩ biện pháp trừ bỏ ba người này, nhất là xú tiểu tử kia. Hiện tại trong triều chia làm hai phái, một khi bọn họ rời đài, quyền lực chắc chắn sẽ nằm trong tay chúng ta. Đến lúc đó …” – Tiếng cười đắc ý truyền đến – “Toàn bộ Thiên triều chẳng phải đều là của chúng ta sao.”

Không phải chứ, bọn họ muốn làm phản?!

“Hầu gia anh minh!” – Hạ Hầu Kiệt theo đó cười gian – “Trước mắt tứ đại gia tộc chỉ còn tam gia, tin tưởng rằng nếu Hạ Hầu gia cùng Ngu gia đồng thời tạo áp lực, Bắc Đường lão nhân kia tuyệt đối sẽ không dám nói gì.”

“Ừm! Nói hay lắm!” – Ngu quốc hầu khen – “Nhưng bên ngươi cũng phải chú ý nhiều hơn. Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng tiểu tử họ Diêm kia quả thực rất giảo hoạt, nếu làm không tốt thì hắn …”

Ta rùng mình một cái, đầu đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn tiếp tục mạo hiểm nghe lén.

“Hạ quan hiểu được. Thư văn ta sẽ bảo quản thích đáng, thỉnh Hầu gia không cần lo lắng …”

Nghe đến đó, ta lặng lẽ xoay người, ra khỏi khu vực nguy hiểm, sau đó chạy như điên về phía phòng ngủ.

Không thể tin được! Ngồi ở góc tường thôi mà lại nghe được tin tức kinh thiên động địa!!

Hơn nữa theo như khẩu khí của hai người bọn họ thì, yêu nhân kia lần này tám phần mười là chạy trời không khỏi nắng …

“Tiểu thư!”

“…” Phải làm sao bây giờ?

“Tiểu thư!”

“…” Phải thông tri cho hắn mới được, nếu không có khi hắn bị người ta chém đến máu cũng chẳng sót.

“Tiểu — tỷ –“

“Cái gì?!” – Theo bản năng gào lên – “Không thấy người ta đang có chuyện phải suy nghĩ sao, gọi cái gì?”

“Ngươi mới là quỷ rống ý …” – Tứ Hỉ muốn phản bác nhưng lại nhìn đến sắc mặt của ta nên thanh âm cũng dần dần yếu đi, cuối cùng chỉ hừ hai tiếng nhẹ như con muỗi vo ve.

“Có việc sao?” – Ta liếc mắt nàng một cái.

“À, cái kia … Hạ Hầu công tử nói” – Nàng thanh thanh cổ họng, học theo làn điệu yêu mị của Hạ Hầu Ý – “Sở nhi, đã nhiều ngày người ta vội vàng lo chuyện cửa hàng mà không chăm lo chu đáo cho ngươi, ngươi sẽ không trách người ta chứ? Nếu không trách thì buổi trưa hôm nay nhớ đến đệ nhất tửu lâu thành Chí Dương – Hoài Duyệt lâu, ta mời ngươi ăn cơm, thấy thế nào?”

“…” Ta yên lặng nhìn nàng, hơn nửa ngày mới kéo khóe miệng cười một cách cứng ngắc – “Ta nói này, A Tứ …”

“Tiểu … tiểu thư?”

“Bắt chước cũng không tệ … so với Hạ Hầu Ý còn lập luận sắc sảo hơn …”

“À …”

“Ta quả thật muốn biết tài nghệ bắt chước của ngươi cao siêu đến mức nào.” – Cười đến nghiến răng nghiến lợi, người này là cố ý làm ta ghê tởm sao?

“Không … không cần, cám ơn tiểu thư … A, đúng rồi! Vừa rồi Tiểu Thúy bảo ta đi thêu hoa cùng nàng, tiểu thư nếu không có gì phân phó thì ta xin đi trước, a ha ha …”

Dứt lời, Tứ Hỉ nhanh như chớp lặn mất tăm.

“Nha đầu chết tiệt kia!” Mắng một tiếng, ta phục hồi lại tinh thần rồi nhớ tới lời nàng vừa nói. Tới tửu lâu ăn cơm? Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để trở về báo tin sao?

Hơn nữa chỉ cần qua mặt cái tên biến thái kia là được!

Dọc theo đường đi ta không ngừng suy nghĩ cách thoát thân, đến khi đứng trước cửa Hoài Duyệt lâu thì trong lòng đã sớm vạch ra kế sách vẹn toàn.

Nhưng mà ta an tâm quá sớm –

“Sở nhi, ăn no chưa?”

“Ừ, no rồi.” – Cũng nên thực thi kế hoạch thôi – “Ta –“

“Ngươi có nhìn thấy gian hàng kia không? Nó là trà lâu lớn nhất thành Chí Dương, hơn nữa còn thuộc quyền quản lí của người ta nha.”

“Ồ, trà lâu nhà ngươi?”

“Ừ! Hạ Hầu gia trên danh nghĩa có rất nhiều cửa hàng phân bố khắp nơi trên cả nước.”

“Ra thế.” – Mấy chuyện này thế nào cũng được. “A Ý, ta muốn …”

“Ngươi muốn đi xem sao?”

“Hả? Không, không cần …”

“Không có gì phải ngại. Đi thôi!”

“Ai ai ai, ta … ta chưa nói là muốn đi …” Làm ơn nghe người ta nói hết rồi hẵng quyết định có được không?

Sau nửa canh giờ.

“À, A Ý này … ta muốn …”

“Ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn đi …” – Ngừng một chút – “Đi mua một ít đồ dùng của nữ nhân, ngươi …” Hẳn là cũng biết ý mà không đi theo.

“Ồ? Vậy sao … ta đi cùng ngươi là được rồi.”

“Hả? Không không không, ngươi … ngươi là nam nhân, đi cùng có vẻ không tiện!” – Một giọt mồ hôi lạnh đổ xuống, hắn không phải muốn đi thật chứ?

“Chẳng có gì là không tiện cả! Chúng ta trên danh nghĩa cũng là phu thê, cho dù là diễn trò cũng phải diễn cho thật một chút! Mà … Sở nhi, ngươi hình như chưa bao giờ coi người ta là nam nhân nha …”

“…” Hành vi cử chỉ của ngươi có chỗ nào giống nam nhân sao?

“Sở nhi …” – Hạ Hầu Ý thật cẩn thận quan sát ta – “Sắc mặt của ngươi không tốt chút nào, có màu xanh nha!”

“… Nếu ngươi còn mở miệng lần nữa, tin hay không ta sẽ làm cho mặt của ngươi so với ta còn khó coi hơn?”

Hắn liên tục lùi về sau bảy bước lớn, ôm mặt, đáng thương hề hề nhìn ta.

“Được rồi được rồi, người ta không nói nữa là được chứ gì? Ngươi đã nói là sẽ không đánh vào mặt người ta nữa mà …”

“…” Ta đầu đầy hắc tuyến quay sang một bên, không thèm để ý tới cái tên đại gia hỏa kia nữa.

Chẳng lẽ kế hoạch của ta cứ thế mà ngâm nước nóng sao? Không được, thuyệt đối không được! Đây là đại sự liên quan đến mạng người, chậm trễ một khắc thôi cũng chẳng khác nào cách nguy hiểm càng lúc càng gần …

Lòng ta không yên, ánh mắt nhìn đông lại nhìn tây, trong lòng tính toán xem phải làm thế nào mới có thể đá bay cái tên vướng bận này đi.

Nghĩ mãi, cũng chỉ còn một chiêu này thôi … Mặc dù có tổn thương người ta một chút, nhưng đối với tôn nghiêm của một nam nhân mà nói thì …

“Sở nhi, sao lại không đi nữa?” – Hạ Hầu Ý kỳ quái tiến đến trước mặt ta, vẻ mặt mang dấu chấm hỏi.

Nhìn khuôn mặt kiều diễm như mị kia của hắn, tuy là có chút không đành lòng, nhưng ta vẫn khẽ cắn môi, trầm giọng nói: “Ngươi thực phiền phức!”

“Hả?”

“Chẳng khác nào cái đuôi bám mãi không thôi, người ta muốn làm cái gì ngươi cũng xen vào. Ngươi như vậy khiến người ta chán ghét đến mức nào có biết không?”

“Ta …” – Cái miệng hắn mở ra khép lại tới mấy lần cũng nói không nên lời, rốt cục nhỏ nhẹ hỏi – “Ngươi … nói là ngươi chán ghét ta sao?”

“Đúng vậy! Ta rất chán ghét ngươi!” – Xem ra ta phải mạnh tay hơn một chút, vốn nên cường ngạnh ngoan tuyệt nhưng lời nói ra đến miệng vẫn có chút run run – “Bộ dạng nửa nọ nửa kia khó phân biệt, chẳng lẽ ngươi không có chút ý thức nào về diện mạo của mình sao?”

Thế này hẳn là đủ độc rồi chứ? Còn không mau nhăn mặt cho ta xem, mắng hai ba câu cũng được, sau đó vẻ mặt khinh thường, ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo khí bừng bừng quay ngoắt người mà đi.

“Ngươi … thực sự nghĩ như vậy sao?”

… Này, ta muốn ngươi thể hiện bản lĩnh cùng tôn nghiêm của nam nhân, không phải bảo ngươi đỏ hồng con mắt rồi chà xát góc áo cho ta xem!

“Cầu xin ngươi nhanh nhanh một chút về nhà đi. Tùy tiện nói một câu cũng khóc, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân không vậy?” – Lời này đã đủ rõ ràng rồi chứ?!

“Người ta … người ta … ” – Giọng nói buồn thiu như phiến lá khô chao đảo trong gió thu hiu quạnh – “Người ta cũng không muốn vậy … nhưng, cũng không biết làm sao cả … ngươi, ngươi sao có thể … người ta rất là đau lòng a …”

Khóe miệng run rẩy hai cái, không hiểu vì sao nhưng ta bỗng dưng muốn khóc …

Người này, là thủy tinh công nghiệp đặc chế, ngàn đao vạn thương đều không phá được sao? Tới thời điểm nóng hổi thế này rồi mà vẫn có thể co được dãn được, một chút cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, thật sự là …

Ta sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi! Ngàn sai vạn sai, cái gì cũng sai …

Chú thích:

(*) Hoàng Hạc vừa đi không còn nữa phản: ta không rõ nghĩa câu này lắm, nhưng đại khái ý của nó là từ nay về sau không còn liên quan gì nữa.