Tuệ Nhi lái xe đến con sông.
Tên đeo mặt nạ đen lúc nãy tuy đã trốn thoát, nhưng hắn đã bị thương, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Cô lấy đèn pin ra soi nơi cô và hắn giằng co.
Đúng như suy nghĩ của cô, ở đó có một vài giọt máu đã khô.
Dựa vào những vệt máu, cô có thể đoán được hướng bỏ chạy của hắn.
Chẳng mấy chốc, cô lần ra một toà nhà bỏ hoang, cạnh một con hẻm cách đó 2km.
Trên tầng hai của toà nhà có ánh sáng yếu ớt le lói, khẳng định là có người bên trong.
Vết thương mà cô gây ra cho hung thủ rất sâu, đến giờ có lẽ là hắn đã xử lý xong, nhưng chắc chắn một điều là hiện tại hắn ta vẫn còn rất yếu.
Tuệ Nhi giắt súng vào bên hông, quan sát một vòng cấu trúc toà nhà.
Sau đó cô leo lên một cái cây sát vách tường ở phía sau, bám vào đường ống nước bắt đầu di chuyển, tiếp theo cô đu người bám vào lan can tầng hai nhảy xuống nhẹ nhàng như một con mèo.
Phía sau lớp kính mờ, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi tựa vào tường, đầu ngửa lên, mắt nhắm lại, hơi thở nặng nề phát ra.
Dường như hắn ta chỉ băng bó sơ qua vết thương, bên cạnh chỉ có một miếng vải bị xé rách, không có thuốc thang hay dụng cụ y tế nào cả.
Có vẻ như vết thương khiến hắn đau đớn lắm.
Cô đưa tay gõ cửa.
- Ai đó?
Người trong phòng dường đã giật mình, bật thốt lên câu hỏi.
Tuệ Nhi không trả lời, tay nắm chặt khẩu súng.
Người trong phòng không nghe tiếng trả lời liền khó nhọc đứng dậy, thận trọng đi đến cánh cửa nhìn qua khe hở.
Hắn không thấy ai bên ngoài, liền đẩy cửa nhè nhẹ hé ra.
Ngay lập tức, một vật lành lạnh chạm vào thái dương của hắn.
- Đừng cử động.
Người đàn ông vội giơ hai tay lên.
- Được được.
Tôi sẽ không cử động.
Đừng bắn.
- Vào phòng.
Tuệ Nhi ra lệnh, sau đó cùng người đàn ông chầm chậm bước vào căn phòng.
Khi đi đến giữa phòng, đột nhiên hắn quay lại muốn giật súng của cô.
Ánh mắt Tuệ Nhi trở nên lạnh lùng.
Tay trái rút ra một con dao găm, động tác dứt khoác vụt qua một cái.
- Á....
Tiếng hét của người đàn ông vang lên trong khu nhà.
Hai ngón tay của hắn rơi xuống đất lăn một vòng chạm vào chân Tuệ Nhi.
Cô tàn nhẫn dẫm mạnh lên chúng.
Người đàn ông thấy thế thì như phát điên lao về phía Tuệ Nhi.
- Con khốn, tao giết mày.
Tuệ Nhi không hề nao núng vung tay thêm hai nhát, trực tiếp rạch lên cánh tay của người đàn ông hai đường, máu văng tung toé, chảy thành một vũng dưới sàn nhà.
- Còn dám hành động ngu xuẩn nữa thì đừng trách tao độc ác.
Người đàn ông cuối cùng lộ ra vẻ sợ hãi.
- Tôi...tôi thua...!Tôi không thù không oán với cô.
Tôi chỉ là người làm thuê.
Xin cô...tha cho tôi...một con đường sống.
- Mày làm việc cho ai?
Có vẻ như hắn đã nhận ra cô là người đâm hắn lúc nãy.
Vết thương chồng chất vết thương, hắn đau đớn ôm lấy thân mình, mặt tái nhợt đi.
- Tôi...tôi không biết.
Tôi chỉ thu tiền mỗi khi xong việc thôi.
Tuệ Nhi không ngạc nhiên.
Người đứng sau tên này làm việc rất gọn gàng, tất nhiên sẽ không để lại danh tính.
- Mày thường gặp hắn ở đâu?
Người đàn ông không dám nói dối, lập tức khai ra vị trí cho Tuệ Nhi.
- Đó là một nhà máy bỏ hoang, cách đây 5km.
Tuệ Nhi hất mặt về chiếc điện thoại của hắn, nói.
- Nếu muốn sống, hãy gọi người đó đến chỗ hẹn.
Người đàn ông sợ hãi làm theo lời của Tuệ Nhi.
Hắn gọi đến một số điện thoại đòi tiền vì đã làm xong nhiệm vụ.
Bọn họ thống nhất ba mươi phút sau sẽ gặp tại nhà máy.
Tuệ Nhi cất súng, ném cho hắn một lọ thuốc.
Cô nói.
- Rắc vào vết thương cầm máu.
Mau tới bệnh viện, nếu không muốn chết.
Nói xong cô rời đi.
Lòng tốt của cô chỉ đến đó, hắn có tự cứu được mình hay không thì cô cũng mặc kệ.
Đó là những gì hắn đáng phải chịu khi dám ra tay với Đường Vũ và cô.
Tuệ Nhi rời khỏi toà nhà lái xe đến khu nhà máy bỏ hoang.
Cô không ngờ rằng, trên sân thượng toà nhà đối diện, có một người cầm chiếc ống nhòm quan sát nhất cử nhất động bên này của cô.
***
Khi cách nhà máy một đoạn, cô dừng lại, giấu xe sau một lùm cây, cầm chặt súng trong tay đi về phía nhà máy.
Lúc này trời đã bắt đầu hửng sáng, thế nhưng xung quanh khu nhà máy vẫn yên tĩnh lạ thường.
Tuệ Nhi từ từ bước vào bên trong.
Đột nhiên, âm thanh sột soạt từ mọi phía vang lên.
Tuệ Nhi bắt đầu có cảm giác không ổn.
Cô dừng bước chân ở chính giữa khoảng sân trước nhà máy, lập tức một nhóm người đang nấp xung quanh nhảy ra, bao vây lấy cô.
Tuệ Nhi cau mày, cô có cảm giác những người này nguy hiểm hơn tên lúc nãy nhiều.
Bọn chúng nhanh chóng lao về phía cô.
Tuệ Nhi cầm súng bắn chính xác mấy phát vào những tên lao gần đến.
Năm sáu tên bị hạ gục nằm lăn dưới đất rên rỉ trong đau đớn.
Tuy nhiên, vẫn còn hơn chục tên hăng máu xông lại.
Tuệ Nhi nghiến răng dùng súng chặn đường dao của một tên đánh phía sau cô, rồi đạp cho hắn một cái.
Sau đó thì lao vào đánh nhau với bọn còn lại.
Dù cô có là sát thủ chuyên nghiệp đến mấy thì với nhiều người như vậy, trên tay lại cầm vũ khí đánh hội đồng như thế này, cô cũng không thể trụ được lâu.