Quách Bưu lập tức cho người theo dõi Lão Ngũ theo lời dặn của Tuệ Nhi.
Tuệ Nhi từ trong phòng tắm bước ra, thấy Lưu Vĩnh Thụy vẫn còn ở đó.
Anh vẫn nằm trên giường và dường như đã ngủ thiếp đi lần nữa, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt lạnh lùng, thâm trầm đỏ bừng bất thường.
Cô đưa tay sờ trán Lưu Vĩnh Thụy, tim đập thình thịch.
Anh bị sốt rồi.
Vậy mà từ nãy đến giờ cô không để ý thấy.
Tuệ Nhi chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy giọng nói mỉa mai của Lưu Tư Thần ngoài cửa.
- Mang bữa sáng lên đây đi.
Hôm qua e rằng Lưu Vĩnh Thuỵ đã vất vả cả đêm rồi, chắc giờ này vẫn chưa rời được giường đâu.
Cũng phải thôi, đêm tân hôn mà.
Đúng là không biết tốt xấu.
Đã mấy giờ rồi mà vẫn còn ngủ chứ.
Hôm qua ông nội đã ngã bệnh như vậy mà có vẻ thiếu gia Vĩnh Thuỵ của chúng ta tâm tình vẫn rất tốt nhỉ...
Tuệ Nhi cầm một cốc nước trên tay ra mở cửa, lạnh lùng hỏi.
- Nói xong chưa?
Lưu Tư Thần đang định nói thêm thì đã Tuệ Nhi hất một cốc nước lạnh vào mặt.
- Để tôi rửa miệng cho nhé.
Miệng thối mà cứ hay sủa.
Tôi nói cho anh biết, Vĩnh Thuỵ đang bị sốt, anh ấy cần được nghỉ ngơi.
Anh tốt nhất là ngậm mồm vào, nếu còn nói nhảm thì vào mặt anh không phải một cốc nước nhẹ nhàng như thế này nữa đâu.
Lưu Tư Thần nửa thân trên ướt sũng.
Bị mất mặt trước nhiều người làm khiến hắn càng tức giận hơn.
Hắn nghiến răng, trừng mắt nhìn Tuệ Nhi.
- Sao cô dám té nước vào tôi chứ?
Hắn rất muốn tiến lên cho cô một bạt tai nhưng hình ảnh Tuệ Nhi chĩa súng vào hắn tối qua vẫn còn in đậm trong tâm trí, khiến hắn kiềm lại hành động, nhưng vẫn không chịu bị sỉ nhục, hắn ra vẻ chủ nhà với cô.
- Còn chưa được bước qua cửa mà đã làm như bà chủ rồi hả? Thật láo xược.
Tuệ Nhi, tôi nói cho cô biết, mối quan hệ của cô và Vĩnh Thụy vẫn chưa được ông nội đồng ý đâu.
Ông nội sẽ không bao giờ để một người phụ nữ như cô làm dâu Lưu gia.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ đắc ý, tiếp tục cười chế giễu cô.
- Đến cuối cùng cô cũng phải nhục nhã mà biến đi thôi.
Đừng có quá mơ mộng.
Hahaha
Tuệ Nhi đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Cô túm lấy cổ Lưu Tư Thần ném thẳng hắn lên hành lang.
Một cô gái nhỏ nhắn nhưng sức mạnh thật kinh người.
- Nói hay đấy.
Tuệ Nhi siết chặt ngón tay.
Một nỗi sợ hãi bao trùm lấy Lưu Tư Thần.
Mặt hắn đỏ lên, tay không ngừng vừa đánh vừa gỡ tay cô ra khỏi cổ của mình.
Thế nhưng bàn tay nhỏ nhắn của cô giống như một chiếc gọng kìm sắt, đánh không đau mà gỡ cũng không ra.
Mặt Lưu Tư Thần vì khó thở mà trở nên đỏ bừng, cố gắng há miệng thở một cách khó nhọc.
Tuệ Nhi cong môi thành một vòng cung lạnh lùng nói rõ ràng từng chữ.
- Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh.
Nhưng tôi không giống anh.
Để làm hài lòng Lưu gia, anh đã từ bỏ cả cái họ của mình.
Nếu lần sau tôi còn nghe anh nói bất cứ điều gì xấu về tôi, thì....
Cô mím môi dùng sức siết chặt các ngón tay.
Cổ họng Lưu Tư Thần đau điếng như muốn gãy đến nơi.
Đôi mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi khó nhọc buông ra một chữ.
- Đ...ư..ợ...c..
- Thả nó ra.
Lưu lão gia đột nhiên xuất hiện ở hành lang, ông quát.
Tuệ Nhi liếc nhìn Lưu Tư Thần cảnh cáo rồi thản nhiên ném hắn qua một bên.
Lưu Tư Thần ôm cổ, thống khổ ngồi dưới đất thở dốc.
Sau đó nước mắt, nước mũi chảy dài lê thê trên mặt, hắn nhanh chóng bò về phía Lưu lão gia.
- Ông nội, ông nhìn xem, cô ta dám đánh cháu ngay trong Lưu gia và ngay trước mặt mọi người như thế này.
Thật sự cô ta không coi ông ra gì mà...
Lưu Tư Thần vừa thở vừa tức giận cáo trạng.
- Cô ta chỉ dựa vào việc ông nợ cô ta một ân tình mà không coi những người trong nhà này ra gì.
Nếu cứ để cô ta tiếp tục lộng hành như vậy, sớm muộn gì cô ta cũng thâu tóm cả Lưu gia về tay cô ta thôi.
Lưu lão gia nhíu mày, không nói lời nào.
Lưu Tư Thần tiếp tục gieo rắc bất hoà.
- Cô ta lộng hành như thế chẳng phải là vì có Vĩnh Thuỵ làm chỗ dựa sao? Con e rằng hai người họ đã sớm có ý đồ đuổi tất cả chúng ta ra khỏi Lưu gia rồi đấy ông nội.
Tuệ Nhi ánh mắt trở nên âm trầm, cô định lên tiếng phản bác, liền nghe thấy Lưu lão gia không chút lưu tình khiển trách.
- Câm miệng! Ai đang lan truyền những tin đồn như vậy hả?
Dưới ánh mắt sắc bén đầy giận dữ của Lưu lão gia, Lưu Tư Thần bỗng trở nên ngoan như cún, lí nhí đáp.
- Dạ...dạ con nghe người ta nói thế.
Lưu lão gia cau mày hừ lạnh.
Ông lườm Lưu Tư Thần, giọng không hài lòng.
- Anh không còn trẻ nữa, tại sao anh suốt ngày chỉ nghe người khác nói mà không biết suy nghĩ xem điều đó đúng sai, phải trái như thế nào, không biết cái gì nên nói hay không nên nói.
Anh không có não à? Cứ như vậy thì khi nào anh mới thành công được đây hả?
Lưu Tư Thần bị Lưu lão gia mắng đến xấu hổ, không dám nói tiếng nào.
Còn Tuệ Nhi trong mắt tràn đầy tò mò cùng hoài nghi.
Cô vốn tưởng rằng Lưu lão gia sẽ không chút do dự đứng về phía Lưu Tư Thần, không ngờ ông lại lên tiếng giáo huấn Lưu Tư Thần trước mặt cô.
Sau khi mắng mỏ Lưu Tư Thần xong, Lưu lão gia nhìn sang Tuệ Nhi cũng không nói gì thêm.
Tuệ Nhi gật đầu tỏ ý cám ơn ông, sau đó đi xuống lầu gọi gia nhân nấu cháo cho Lưu Vĩnh Thụy.
Lưu lão gia híp mắt nhìn Tuệ Nhi tỉ mỉ hướng dẫn những điều cần lưu ý khi nấu cháo.
Sau đó lại nhìn cô bưng cháo vào phòng Lưu Vĩnh Thụy.
Lưu lão gia lúc này tuy không vui lắm nhưng cũng lẩm bẩm nói.
- Thật chu đáo.