Nhà họ Tô lập tức đứng về phía Lưu lão gia, ngươi một câu ta một câu bắt đầu mắng mỏ Tuệ Nhi.
- Lưu lão gia, người phụ nữ này không phải là người tốt.
- Theo tôi thì bộ ảnh của Diệp Chi cũng là do cô ta thuê người ghép vào.
- Đúng vậy, cô ta chắc chắn ghen ghét với sự xuất sắc của Diệp Chi nên bày trò hãm hại con bé.
- Cô ta còn bịa chuyện bôi nhọ công ty của chúng tôi từ nãy đến giờ.
Cô ta thật độc ác.
- Lão gia, ông nên nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ rắn rết này.
Cô ta là nguồn cơn của mọi thứ.
Cô ta đến đây là để gây rối trong bữa tiệc mừng thọ của ông đấy.
Lưu lão gia tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ông phớt lờ Lưu Vĩnh Thuỵ, đứng dậy trực tiếp chỉ vào Tuệ Nhi.
- Tuệ Nhi, có đúng là cô yêu thiếu gia họ Dương kia không?
Tuệ Nhi nhíu mày.
Dù cô không thích Dương Đình Nguyên nhưng nguyên chủ Tuệ Nhi lúc trước lại thích.
Cô không thể phủ nhận nó.
- Phải, nhưng đó là trong quá khứ…
- Không cần phải giải thích, tôi không thể chấp nhận một người trong tim có người đàn ông khác lại về làm cháu dâu nhà mình.
Hơn nữa, cô còn thao túng sự nghiệp của cháu trai tôi...
Lưu lão gia chỉ vào Tuệ Nhi tức giận nói.
- Cô cút đi ngay! Không được đặt chân vào đây nữa!
Mọi người có mặt đều bị sốc trước phản ứng kịch liệt của Lưu lão gia.
Duy chỉ có nhà họ Tô là vui ra mặt.
Tuệ Nhi không muốn chọc giận ông nên gật đầu nói.
- Được rồi, cháu đi...!Lão gia bảo trọng.
Cô xoay người chuẩn bị rời đi.
- Đợi đã, không ai có quyền làm tổn thương đến người của tôi.
Lưu Vĩnh Thụy nắm tay kéo cô lại, ôm chặt vào lòng.
Anh kiên quyết nói với Lưu lão gia.
- Ông nội, đây là việc của con.
Tuệ Nhi cảm nhận được, Lưu Vĩnh Thuỵ đang rất kiềm chế.
Vì trước mặt là ông nội của anh, là người anh kính trọng nhất.
Nếu là người khác, chắc chắn đã không còn thở nữa rồi.
Lưu lão gia thấy cháu trai bảo vệ Tuệ Nhi lại càng thêm tức giận.
Ông đập bàn quát lớn.
- Con nhìn lại con xem, bây giờ con vì một con đàn bà không ra gì mà đối nghịch với ta.
Vĩnh Thuỵ hiếu thảo của ta đâu rồi?
- Ông nội, từ nhỏ đến lớn con rất tôn trọng ông.
Ông phải là người hiểu rõ con nhất chứ.
Con chưa bao giờ là con rối để mặc cho người khác giật dây cả.
Tuệ Nhi cũng không ngoại lệ, cô ấy chưa từng kiểm soát con.
Tuy lời nói của Lưu Vĩnh Thụy rất nhẹ nhàng nhưng toàn thân lại toát ra khí chất của một vương tử.
- Tuệ Nhi chắc chắn không phải là loại người như ông đang nghĩ.
Con không thể bắt buộc tất cả mọi người phải thích cô ấy.
Chỉ cần là người con chọn, con sẽ bảo vệ đến cùng.
Tuệ Nhi cảm thấy bàn tay vòng quanh eo cô ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Cô nhìn thẳng vào anh.
Đôi mắt anh toát lên sự kiên định.
"Xoảng...Xoảng"
“Rầm”
Lưu lão gia tức giận gạc hết tất cả những thứ trên bàn rơi xuống đất vỡ tan, sau đó lật ngược cái bàn lên, đạp mạnh một cái.
Ông đã không kiềm chế được cơn thịnh nộ của mình nữa rồi.
Mọi người giật mình.
- Lưu lão gia.
- Lưu lão gia.
Một vài tiếng hét hốt hoảng vang lên khi thấy Lưu lão gia đột nhiên đưa tay ôm ngực, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Tuệ Nhi sửng sốt.
Không ổn rồi...
Cô vội chạy đến đỡ Lưu lão gia nhưng không kịp.
Ông đã ngã ngửa ra sau ngất đi.
Toàn bộ hội trường hỗn loạn.
Nhà họ Tô vây quanh Lưu lão gia bắt đầu hò hét.
Ông quản gia vội vàng cho gọi bác sĩ riêng của Lưu gia, những người giúp việc hốt hoảng chạy đến kê gối cho ông nằm.
Những người khác đứng xung quanh xem xét, bàn tán.
Tuệ Nhi vô cùng tức giận.
Giờ phút này bệnh nhân cần nhất chính là không khí trong lành, nhưng bọn họ lại vây chặt lấy ông, hoàn toàn không để ý đến tính mạng của ông mà.
Lưu Vĩnh Thụy ngón tay run run.
Anh đang định đi qua xem ông nội thì bị Lưu Tư Thần ngăn lại.
- Vĩnh Thụy, cậu làm ông nội giận quá ngất đi rồi.
Bây giờ cậu còn muốn làm gì nữa?
Tuệ Nhi đi tới đứng bên cạnh Lưu Vĩnh Thụy nói.
- Lưu Tư Thần, anh không có quyền ngăn cản chúng tôi đến cứu ông nội.
Lưu Tư Thần hừ lạnh một tiếng.
- Lại là cô...Chính cô là người khiến bệnh của ông nội tái phát.
Cô là người phụ nữ độc ác.
Cô nói đến cứu người sao? Tôi nghĩ cô là người muốn ông nội chết nhanh một chút để cô có thể dễ dàng khống chế Lưu gia thì có.
- Tránh ra!
Lưu Vĩnh Thuỵ hét lên, toàn thân toả ra đầy sát khí.
Lưu Tư Thần sợ hãi lùi lại mấy bước.
Hắn ta liếc nhìn những người xung quanh, hét lên
- Lưu Vĩnh Thuỵ, ở đây có nhiều người như vậy.
Cậu muốn làm gì?
Lưu Vĩnh Thụy hết kiên nhẫn.
Anh vươn tay túm lấy cổ áo Lưu Tư Thần.
- Đây là chuyện của nhà họ Lưu.
Mày chỉ là người ngoài.
Nhớ cho rõ.
Lưu Tư Thần sắc mặt tái nhợt.
- Cậu...
Lưu Vĩnh Thụy siết chặt tay.
Lưu Tư Thần lập tức bị ánh mắt sát khí của anh dọa sợ.
- Tôi… tôi sai rồi.
Tôi xin lỗi.
Lưu Vĩnh Thụy ném hắn sang một bên, đang định cùng Tuệ Nhi bước đến thì Nhà họ Tô bắt đầu hú hét với những người xung quanh.
- Mọi người nhìn đi...!Tuệ Nhi chính là con đàn bà vừa vào Lưu gia đã khiến lão gia tức giận đến phát bệnh mà ngất đi.
Bây giờ còn dám mặt dày nói đến cứu lão gia.
Ai biết là muốn cứu hay là muốn hại ông ấy đây?
- Ái Thi trên trời có linh thiêng xin hãy cứu lão gia.
- Đuổi con đàn bà này ra khỏi đây đi.
Diệp Chi đứng dậy hét lớn kêu gọi mọi người đuổi Tuệ Nhi đi.
- Mọi người cũng đã nghe thấy ông nội đã đích thân đuổi Tuệ Nhi đi rồi đúng không.
Ông không muốn cô ta ở đây nữa.
Đừng để lúc ông nội tỉnh dậy lại nhìn thấy mặt cô ta.
Đuổi cô ta ra khỏi đây đi.
Mọi người nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ đồng tình.
- Lâm Tuệ Nhi, cô cũng nghe Lưu lão gia nói rồi đó.
Ông ấy không hoan nghênh cô.
Tại sao cô vẫn mặt dày ở lại đây như thế chứ?!
- Đúng đúng, làm một ông lão phát bệnh vì tức giận, thật không thể nào tha thứ được.
Lưu Vĩnh Thụy lúc này sắc mặt đã lạnh như băng.
Anh nắm chặt tay Tuệ Nhi, nghiến răng nói.
- Ngày mai ai muốn phá sản thì tiếp tục lên tiếng.
Còn muốn yên ổn thì cút.