Dương Đình Nguyên không ngờ Lưu Vĩnh Thụy đuổi đến nhanh như vậy.
Anh ta thậm chí còn đánh người của hắn.
Dương Đình Nguyên xanh mặt.
- Lưu Vĩnh Thụy, anh đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy?
- Ồ..
Lưu Vĩnh Thụy hiên ngang ngồi xuống trực tiếp xem người xung quanh như không khí, hành động của anh ta giống như anh ta mới chính là chủ nhân của ngôi nhà này.
- Giám đốc Dương rõ ràng đã bắt cóc người của tôi.
Tôi chỉ đến đây tìm người của mình, sao lại thành xâm nhập gia cư bất hợp pháp rồi?
Biểu tình của Dương Đình Nguyên trở nên méo mó, hắn nói.
- Anh đừng có mà làm càn, ở đây có camera giám sát, kết nối với đồn cảnh sát đấy.
Anh mà...
Đùng! Đùng!
Choang! Choang!
Chưa kịp nói hết câu, một cây súng nhỏ không biết từ lúc nào xuất hiện trong tay Lưu Vĩnh Thụy.
Anh nhắm vào góc trần nhà, bắn chính xác hai phát!
Hai cái camera ngay lập tức bị vỡ vụn thành từng mảnh!
Diệp Chi sợ hãi hét lên, hai tay ôm đầu ngồi thụp xuống một bên, run lẩy bẩy.
Lưu Vĩnh Thụy thong thả nói:
- Bây giờ có thể nói chuyện vui vẻ được chưa?”
Dương Đình Nguyên trợn tròn mắt, không nói nên lời.
Tuệ Nhi khi đọc tiểu thuyết đã biết đến tài thiện xạ của Lưu Vĩnh Thuỵ.
Hiện tại được chứng kiến tận mắt, cô không khỏi âm thầm thán phục.
Tốc độ và độ chính xác của anh ta gần như ngang bằng với cô.
Không hổ danh là nhân vật phản diện lớn nhất trong toàn bộ cuốn tiểu thuyết.
Anh ta đúng là người không dễ đối phó.
Dương Đình Nguyên nghiến răng nghiến lợi,
- Mày muốn làm cái gì?
Ánh mắt lạnh lùng của Lưu Vĩnh Thụy lướt qua Tuệ Nhi.
Tuệ Nhi có cảm giác áp bức hít thở không thông, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồ ng ngực.
Hỏi anh ta đang muốn làm gì sao?
Tất nhiên là anh ta đang muốn bắt cô trở về và băm vằm cô ra làm trăm mảnh rồi.
Tuệ Nhi nắm rất rõ các tình tiết trong sách.
Nguyên tác, Lưu Vĩnh Thụy vạch trần âm mưu của Dương Đình Nguyên, nhưng hắn ta không thừa nhận việc lấy tài liệu, trực tiếp phủ nhận mối quan hệ với cô, ruồng bỏ cô, đẩy cô về phía Lưu Vĩnh Thuỵ, khiến cô bị bôi nhọ, chịu nhục nhã ê chề.
Cuối cùng bị Lưu Vĩnh Thuỵ cho người lôi về, dùng rất nhiều đòn tra tấn dã man để xả giận.
Kết cục của cô thật đau khổ.
Tuệ Nhi âm thầm tính toán, với cơ thể hiện tại, chắc chắn cô không thể đánh bại Lưu Vĩnh Thụy.
Vì vậy, cách duy nhất là nhanh chóng thay đổi cục diện, thay đổi ấn tượng của anh ta về cô và trở thành người của anh ta thì cô mới có đường sống sót.
Nhưng cô phải làm gì bây giờ?
Nguyên chủ ngu ngốc đã đâm anh ta một nhát rồi.
Làm sao để cứu vãn tình thế đây?
Tuệ Nhi lén quét mắt qua người Lưu Vĩnh Thụy.
Anh ta đã bị đâm một nhát, thế mà ngoại trừ đôi môi tái nhợt ra thì trên mặt anh ta không có bất kỳ một biểu lộ của sự đau đớn.
Sức chịu đựng của người đàn ông này thật đáng kinh ngạc.
Tự dưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc ngưỡng mộ anh, vì vậy cô hạ quyết tâm đứng cùng phe với anh.
Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu Tuệ Nhi.
Cùng lúc đó, Diệp Chi đã nấp vào một góc lặng lẽ bật camera điện thoại để phát trực tiếp lên mạng xã hội.
Cô ta nghĩ ra một vở kịch rất giật gân.
- Mọi người tới xem đi.
Giám đốc điều hành của Dương thị vì đã có trong tay bằng chứng về hoạt động rửa tiền của tập đoàn Lưu thị mà hiện tại đang bị Lưu Vĩnh Thụy đe doạ giết người diệt khẩu.
Mọi người mau mau vào xem và đòi lại công lý cho chúng tôi đi nào.
Mặc dù camera trong phòng đã bị nổ tung, nhưng sức mạnh của internet vẫn rất mạnh mẽ.
Ngay sau đó, vô số cư dân mạng tràn vào livestream.
- Trời ơi, họ Lưu này có phải là họ Lưu mà tôi biết không? Họ thực sự đang rửa tiền sao?
- Có vẻ như đó thực sự là Lưu tổng và Giám đốc Dương … Tôi đã xem ảnh của họ trên báo.
- Không ngờ Lưu tổng đẹp trai như vậy, đẹp trai thế mà lại chọn con đường phạm pháp, thật là phí của giời.
- Nhìn đi, nhìn đi, tình hình hiện tại đừng nói với tôi rằng anh ta thực sự sẽ giết họ để bịt miệng nha?
- Chúng ta có nên gọi cảnh sát không?
- Thật nhẫn tâm! Tôi muốn bán cổ phần của Tập đoàn Lưu Thị!
Ai đó đã khởi xướng chuyện bán cổ phần Lưu Thị.
Ngay lập tức một đám đông bắt đầu nhao nhao lên cũng đòi bán hết cổ phần Lưu Thị mà mình có.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cổ phiếu của tập đoàn Lưu Thị đã giảm mạnh.
Nhìn những dòng tiêu cực nhảy trên màn hình, khóe môi Diệp Chi cong lên một nụ cười lạnh lùng.
Cô ta có đồng minh lại càng trở nên bạo dạn hơn, giơ điện thoại tiến lại gần Tuệ Nhi.
Cô ta dường như chắc chắn rằng Lưu Vĩnh Thụy sẽ không dám bắn mình trước mặt cư dân mạng cả nước.
- Tuệ Nhi, có nhiều người xem quá.
Hãy nhanh chóng nói cho mọi người biết chị đã chịu đựng sự sỉ nhục như thế nào khi trốn trong Tập đoàn Lưu Thị để lấy bằng chứng về tội ác của họ.
Những lời này chắc chắn đã bán đứng Tuệ Nhi trước mặt Lưu Vĩnh Thụy.
Tuệ Nhi liếc nhìn Diệp Chi cười nhạt đáp:
- Về chuyện đó...
Diệp Chi vội vàng hướng máy ảnh về phía Tuệ Nhi, nhưng giây tiếp theo, khuôn mặt Diệp Chi lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ.
Tuệ Nhi không ngờ lại rút con dao găm vừa đâm Lưu Vĩnh Thụy ra, trên đó vẫn còn dính máu của anh.
Sau đó, cô đặt nó trực tiếp lên cổ Dương Đình Nguyên.
- Xin lỗi, giám đốc Dương.
Tuệ Nhi khẽ thổi một hơi vào tai Dương Đình Nguyên.
Anh cứng đơ người không dám cử động.
Tuệ Nhi nhàn nhạt nói.
- Tôi thực sự đang làm việc cho Lưu Tổng.