Sát Thủ Xuyên Sách

Chương 102: Chương 102





Khoé môi Dương Đình Nguyên chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Nhưng hắn dường như không sợ.

Hắn còn sợ gì nữa chứ.

Tuệ Nhi đã về với hắn rồi.

Cô đã về với hắn...!còn đem theo bí mật của Lưu thị về nữa, thế thì hắn có gì mà sợ hãi Lưu Vĩnh Thuỵ nữa.
- Tao mới là người hỏi mày câu này đó...!Mày...
Còn chưa kịp nói thêm tiếng nào thì hắn lại bị Lưu Vĩnh Thuỵ giáng cho một đòn nữa.
Sau đó anh giẫm lên người Dương Đình Nguyên, sát khí bủa vây, ánh mắt u ám nói.
- Tao cảnh cáo mày, từ nay về sau, đừng bao giờ gặp riêng cô ấy nữa.
Dương Đình Nguyên không sợ chết vẫn cứng miệng đáp trả.
- Tao cứ gặp thì sao?
Lưu Vĩnh Thuỵ không nói không rằng liền nhấc chân đá vào bụng hắn.
Tuệ Nhi là lần đầu tiên nhìn thấy anh tức giận đến mức này.

Cô không biết, phàm là những chuyện liên quan đến cô thì anh không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Dương Đình Nguyên tức lắm nhưng hắn không đánh lại Lưu Vĩnh Thụy, chỉ có thể nuốt xuống lửa giận mà cầm chìa khóa xe nhanh chóng chuồn đi.
Lưu Vĩnh Thụy lúc này quay sang nhìn Tuệ Nhi.

Cô chột dạ muốn đi đến giải thích với anh một chút nhưng nhìn thái độ tức giận của anh cô lại do dự, nửa muốn bước lên, nửa lại không dám.
Lưu Vĩnh Thụy nhìn ra sự do dự của cô, lãnh khí lại tăng lên một tầng.


Anh u ám bước nhanh đến...vác cô lên vai, thô bạo ra xe, ném cô vào bên trong ghế phụ.

Sau đó lên xe lao vút đi...!Tốc độ này so với tốc độ của cô chỉ có hơn chứ không có kém.

Cô choáng váng đầu óc.
Không phải chứ?! Chẳng phải lần trước cô trổ tài lái xe với anh, anh cơ hồ có chút không quen với tốc độ đua của cô sao? Vì cớ gì hôm nay lại chạy đua với tử thần như thế này? Đừng nói là anh lén cô đi học đua xe đấy nhé!!
Tuệ Nhi mắt tròn mắt dẹt nhìn Lưu Vĩnh Thụy đang hầm hầm tức giận bên cạnh.

Nếu quả thật anh vì thấy cô thích đua xe mà đi học đua cho bằng cô, thế thì......cô chỉ có nước cười ngoác miệng đến tận mang tai mất thôi.
Nay lại còn ghen tuông ngốc xít nữa...
Thật là đáng yêu quá!!! Hí hí..
Nhưng đáng yêu thì đáng yêu, cô vẫn chưa muốn chết lần nữa đâu.

Cố kìm nén những cảm xúc hỗn tạp trong lòng, cô khều khều tay Lưu Vĩnh Thụy giả vờ sợ hãi nói.
- Anh ơi...!!! Em...Em sợ quá...Chạy chậm thôi...!Có được không?
Lưu Vĩnh Thụy thoáng sững người một chút.

Song cũng giảm tốc độ xuống, nhưng vẫn không hề quay mặt sang nhìn cô cái nào.

Anh vẫn đang giận cô lắm.
Về đến nhà, anh mở mạnh cửa xe, cũng không thèm qua mở cửa xe cho cô, một nước đi lên phòng, biểu hiện cho Tuệ Nhi thấy tâm trạng anh thực sự không tốt.
Tuệ Nhi cũng không để bụng, cô hối hả chạy theo anh.

Đi ngang qua chú quản gia và người làm đang bị khí thế của đại thiếu gia dọa sợ, cô cười tươi một cái trấn an mọi người.

Sau đó vội vội vàng vàng chạy lên phòng của anh.
Mặc dù giận thế nhưng cửa phòng anh không chốt.

Cô biết là anh cố ý để cửa chờ cô đến giải thích đây mà.

Haizz...chẳng phải là...vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường hòa sao? Cô chắc mẩm, thôi thì đành đánh một trận...lớn một chút...để dỗ ngọt chồng yêu vậy.
Tuệ Nhi vừa bước vào phòng, liền lao đến ôm anh từ phía sau dịu giọng nói.
- Thôi mà...!Đừng tức giận nữa...!Em hứa về sau sẽ...!
Lời chưa dứt, cô đã bị anh xoay người đè xuống sofa.

Đôi mắt đỏ au, không biết có phải là do cô bị hoa mắt hay không...nhưng hình như trong mắt anh...!cô thấy có ẩn ẩn một chút nước.

Anh cắn chặt răng, như muốn nuốt xuống cơn thịnh nộ trong lòng.

Giọng nói có có chút tức giận, có chút ai oán, có chút ủy khuất, cũng có chút không cam lòng.

Anh nghèn nghẹn hỏi.
- Em thực sự chưa buông được hắn ta sao? Em vẫn còn muốn phản bội tôi lần nữa đúng không? Tôi có gì không tốt với em? Hay là...tôi...yêu em như thế vẫn chưa đủ?
- Anh nghe em nói...!Em...

"Đình Nguyên, anh hiểu lầm em rồi.

Em làm tất cả những việc này là vì anh.

Em đã nắm được trong tay bí mật của Lưu thị rồi..."
"Không phải từ đầu em đến Lưu thị là muốn giúp anh có được những thứ này sao?..."
"Khi có được chúng rồi.

Việc em trở về bên anh là chuyện đương nhiên mà, phải không? Đình Nguyên..."
Tuệ Nhi im bặt khi nghe những lời nói phát ra từ cây bút ghi âm trên tay Lưu Vĩnh Thụy.

Cô có chút không biết phải giải thích như thế nào cho anh hiểu.

Cô không thể nói thật với anh.
Căn phòng trở nên im lặng, một sự im lặng bức bách chết người.
Cuối cùng, anh là người lên tiếng trước.
- Tốt nhất là em nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Đáy mắt Tuệ Nhi khẽ dao động nhìn anh.

Trong cô có một sự đấu tranh dữ dội.

Nhưng cuối cùng cô lại chọn không nói rõ với anh.

Cô nghĩ đây chưa phải là lúc...
- Em chỉ muốn nói...em không phản bội anh.

Bây giờ không, sau này cũng không.
Lưu Vĩnh Thuỵ nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh muốn nhìn thật lâu thật lâu xem trong cô có bao nhiêu phần trăm là thật lòng với anh...Nhưng sự cứng rắn của anh đối với cô cũng chỉ có thế.

Ngay khi cô nói một câu, đã khiến anh không còn muốn tra hỏi cô nữa.

- Dương Đình Nguyên đối với em chẳng là gì cả.

Em gặp hắn vì có chuyện phải làm, không phải gặp hắn để phản bội anh.

Hãy tin em...!Hắn ta không thể nào so sánh được với anh.

Anh không nhớ chuyện...anh là người đàn ông đầu tiên của em sao? Nếu không nhớ...thì chúng ta...làm lại nhé!!!
Một đòn đánh phủ đầu Lưu Vĩnh Thụy của Tuệ Nhi, thành công khiến anh lao vào cô như thiêu thân.

Cô biết là anh vẫn còn tức giận, anh không hài lòng với lời giải thích của cô, anh muốn chiếm hữu cô...và hơn nữa...anh cũng có ham mu.ốn với cô...!Vì thế ngay khi cô vừa dứt câu, nụ hôn của anh vừa là mãnh liệt cũng vừa là cảnh cáo rơi trên môi cô, và trên từng tấc da thịt của cô, để lại vô số dấu đỏ ám muội chằng chịt trên cơ thể của cô.
Động tác của anh như muốn nuốt trọn cô vào người mình, muốn khảm cô vào cơ thể mình để cô không đi đâu được nữa.

Chỉ có thể ở bên cạnh anh, dính chặt lấy anh đến hết đời này.
Anh cùng cô "làm lại" đến mấy lần, khiến cả người Tuệ Nhi mềm nhũn không nhấc nổi chân lên được.
Anh ôm cô vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cả hai rồi bế cô về lại giường, ôm cô chặt trong lòng.

Sau khi trải qua một trận yêu nồng nhiệt, giọng anh cũng dịu đi rất nhiều.

Anh cũng không nhịn nổi thắc mắc mà hỏi cô.
- Sao hôm nay em lại đi gặp hắn?
Tuệ Nhi nghe hỏi trong lòng cũng có chút đắn đo.

Cô nghịch nghịch các ngón tay vừa to vừa thô ráp của anh, sau đó ngước mắt lên nhìn vào mắt anh mà hỏi.
- Anh có muốn ở cùng em không?