Năm người liên tiếp ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ đi về phía Tây.
Đối với Phong Thần, Phong Hào thì chuyện này không là gì. Họ đã tập võ từ khi còn bé, hiện nay cũng đã là một võ giả cường đại nên họ chẳng thấy mệt nhọc gì.
Hắc Long và Bạch Long thì đã trãi qua huấn luyện ma quỷ do chính Huyết Nguyệt đề ra và tự tay huấn luyện. Do đó sức chịu đựng của bọn họ hơn hẳn người thường.
Nhưng trái lại, Châu Nhi không được như bọn người họ. Nàng ta tuy là một võ giả nhưng chưa thật sự cường giả, mặc dù nàng ta là người của Huyết Sát nhưng chưa từng trải qua huấn luyện ma quỷ. Đối với nàng ta, những ngày này đều là cực hình. Không ngủ không nghỉ, vẻ mặt nàng ta ngày càng kém, bước đi nặng nề.
Phong Hào lúc nào cũng đi sau lưng Châu nhi, âm thầm quan sát nàng từ đằng sau. Nhìn vẻ mặt của nàng ngày một tiền tụy, quần mắt thâm ngày càng đậm. Càng nhìn càng đau lòng.
Bỗng, Châu nhi dẫm phải một cục đá. Bước chân loạng choạng liền ngã. Phong Hào chạy đến bế nàng lên, giọng điệu nhu hòa thêm vài phần thương tiếc nói:" Nếu đã kiết sức thì đừng cố chịu đựng. Dựa vào lòng ta nghỉ một lát. Rất nhanh sẽ gặp lại nhị hoàng tẩu."
Do thân thể Châu nhi đã thật sự không thể gắng gượng nổi nữa. Chỉ một lúc liền dựa vào lòng Phong Hào mà ngủ. Thấy dáng vẻ an an ổn ổn của Châu nhi thiếp đi trong ngực mình như một tiểu miểu không còn thái độ lạnh nhạt xa cách nữa. Phong Hào có chút luyến tiếc khoản khắc này.
Nửa canh giờ sau, họ đã đặt chân lên ngôi làng cận biên giới của Tây Hoa quốc. Song Long không khỏi ngạc nhiên vì thấy cảnh nữ nhân vác cuốc ra đồng, nam nhân ngồi trong nhà dạy con. Còn Phong Thần và Phong Hào đã quá hiểu rõ về quốc gia theo chế độ nữ chủ này.
Đây là quốc gia duy nhất trong đại lục có quan niệm: nam nhân mới cần công dung ngôn hạnh, nữ nhân phóng khoáng hào hiệp. Đa số quan lại của Tây Hoa là nữ nhân, cả tướng lẫn lính đề đa phần là nữ nhưng sức mạnh quân đội lại không thua gì ba cường quốc còn lại.
Phong Thần nhìn vẻ mặt bất ngờ của song Long, hắn lên tiếng giải thích, giọng nói khàn khàn pha lẫn mệt mỏi:" Đây là nữ quốc, đa phần là nữ thống lĩnh giang hồ. Người đứng đầu của quốc gia khác lạ này là một nữ hoàng với hậu cung ba ngàn nam sủng. Ở đây cái gì chúng ta cũng phải cẩn thận không được đắc tội với nữ nhân!"
Song Long gật đầu. Haizzz... thật là, trên đời thứ gì cũng có. Bạch Long vô ý hữu ý mở miệng:" A... vậy có phải rằng chủ tử đến nơi này tìm nam nhân không? Ca, ngươi đoán thử xem!"
Phong Thần nghe được câu đầu tiên, gân xanh trên trán đã nổi lên, sắc mặt âm trầm, cả người đều tỏa ra nộ khí. Phong Hào biết mọi chuyện sẽ chuyển biến xấu, lập tức vận kinh công bay lên cây, điều chỉnh lại tư thế ngủ của Châu nhi, ngồi xem kịch.
Bạch Long cảm nhận được ánh mắt Phong Thần chỉa về phía mình, không tự chủ nuốt vào ngụm nước bọt lớn, sắc mặt lập tức tái đi vài phần. Không phải chứ, hắn mới tùy tiện động khẩu vài câu, vương gia liền muốn giết hắn sao? Thiên a, hắn mới mười bảy tuổi, cón nhiều việc phải làm, hắn chưa muốn chết!
Bạch Long nhìn về phía đại ca của mình. Bắn ra ánh mắt long lanh cầu cứu về phía Hắc Long. Hắc Long liền tìm cách hạ hỏa:" Vương gia bớt giận, đệ đệ của thuộc hạ có phần nông nổi xin vương gia lượng thứ."
Phong Thần lườm Bạch Long một làn nữa, áp chế cơn thịnh nộ vào bên trong, vận kinh công bay đi. Phong Hào chán ngán bay theo sau. Ném tí nữa là có kịch hay, haizzz... cuộc đời đôi khi không được như ý!
Phong Thần vận kinh công với vận tốc kinh người, không để ý xung quanh. Mặc dù đã đến Tây Hoa quốc, nhưng hắn vẫn không biết được vị trí cụ thể của nàng. Đây qua là một việc khó khăn. Hôm qua, hắn đã được ám vệ báo rằng hoàn đế đã tìm được hoàng hậu. Chỉ còn hắn là chưa tìm được người. Thật đau đầu.