Mèo: ngược na9 đủ rùi! Ngược hoài cũn chán nên cho hai người gặp nhau chút, tiện thể để ca khiêng tỷ về dinh😆
Lưu Hoa Nguyệt tu luyện xong thì cũng đã xế chiều. Hiện tại, nàng còn rất lâu mới có thể đột phá cấp 25. Nàng đã chữa xong bệnh A Thụy rồi, có thể ra khỏi khu rừng này trở về Huyết Sát.
Điều cần thiết bây giờ là nàng nàng cần cho A Thụy ăn một viên đan cuối cùng- Thức Thần đan. Chỉ cần ăn xong sẽ ổn.
Nàng cầm theo đan dược, nhanh chóng đi tới lều của A Thụy. Nàng cho A Thụy ăn xong đan dược liền truyền cho nàng ta một ít chân khí. Hai khắc sau, A Thụy đã tỉnh lại.
Nàng kêu người gọi tộc trưởng tới. Trong khi đó, nàng bắt mạch khiểm tra lại tổng thể. Tộc trưởng vừa tới, nàng liền dặn dò:" A Thụy không sao. Ta có thể đi được chứ?" Tộc trưởng gật đầu, bảo Thác Nhĩ đưa nàng đi.
Thác Nhĩ đau lòng khi mình là người phải tiễn nàng đi, nhưng nghĩ lại rằng mình có thể nói ra cảm nhận của mình với nàng liền đồng ý.
-------
Ra khỏi làng, Lưu Hoa Nguyệt lập tức đeo mặt nạ bán nguyệt màu đỏ lên. Đi theo sau Thác Nhĩ, nàng cảm thấy tên này có chút cứng ngắc không tự nhiên. Đi được một đoạn, Thác Nhĩ quay lại hỏi nàng:" Hàn... Hàn cô nương, cô nương tại sao lại muốn ra khỏi rừng vậy?"
Cô thản nhiên đáp:" Không có gì! Chỉ là có rất nhiều người đợi ta trở lại thôi. Họ đều là người thân của ta." Nói vậy thôi chứ nàng có ai nào ngoài thuộc hạ trong Huyết Sát đâu! Mà bọn họ cũng không khác người thân nàng cho lắm.
Thác Nhĩ dừng cước bộ, lắp ba lắp bắp:" Hàn.... Hàn cô nương,.... ta.... ta..... ta thích..... thích cô.... nương! Cô nương có..... có thể làm.... nương tử... của ta không?" Trong khi nói, mặt của Thác Nhĩ đã đỏ như trái cà chua chín.
Lưu Hoa Nguyệt có hơi bất ngờ. Ở hiện đại, có rất nhiều người cầu hôn nàng. Nhưng chẳng có ai ngây thơ đến độ vừa cầu hôn vừa lắp ba lắp bắp vừa ngượng chín mặt thế kia.
Thế là theo kinh nghiệm tình trường, nàng định mở miệng từ chối, nhưng một giọng nam yêu nghiệt vang lên:" Thật đáng tiếc là không được. Nàng ấy là của ta!" Nàng nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền nhìn thấy một nam nhân cao ráo, mang mặt nạ bạc che đi nữa khuôn mặt. Đó không ai khác chính là hắn- Phong Thần.
Thác Nhĩ ngớ người, định nói gì đó lại bị nàng cướp lời:" Thật ngại quá, Ngươi là tên cầm thú nào lại nói bổn lâu chủ là của ngươi? Phải chăng ngươi sợ mạng dài hay sao?" Giọng nói bình tĩnh, trong trẻo chứ đầy hàn khí kia là Trọng Ảnh Kiều Mị thoáng rùng mình.
Hóa ra nữ nhân của lâu chủ Hấp Huyết lâu lại có khí thế như vậy. Mà... sao nàng tự xưng là 'bổn lâu chủ' chứ? Không lẽ... Trọng Ảnh Kiều Mị không tự chủ được rùng mình. Phong Thần tụe tiếu phi tiếu:" Nàng biến mất được năm ngày thì liền đi chọc đào hoa nơi khác rồi sao? Là bổn vương quá dung túng nàng rồi."
Nghe những lời này, nàng không tự chủ được tỏa ra một hơi thở tựa như tu la địa ngục, cảnh cáo:" Ngươi là tên cầm thú nơi nào thì liền cút về nơi đó cho bổn lâu chủ! Bằng không, ta sẽ không lưu tình đâu!"
Trọng thấy được sát khí trong lời nói, liền lên tiếng can ngăn:" Các hạ, quân tử động khẩu không động thủ! Thỉnh bình tỉnh lại." Nàng cười đùa:" Ngươi chó của ai mà sủa bậy như thế hả? À, ta quên chưa nói rằng ta không phải là quân tử!"
Lời nói nghe thoáng qua thì đầy vẻ châm chọc nhưng bên trong giọng điệu lại có một lượng sát khí đáng sợ của sự chết chóc. Tại sao một cô nương lại có một lượng sát khí khủng bố tinh thần như vậy? Thật khó tin, bây giờ tứ đại hộ vệ của Hấp Huyết lâu đang.... run sợ trước... một tiểu cô nương 15, 16 tuổi! Thiên a.... thật là mất mặt!