Sát Thủ Trùng Sinh

Chương 16: 16: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc





"Hả? Cậu muốn tôi đóng giả rồi tiếp cận Trình Viễn."
"Ừ, tao thì không được rồi, còn mày thì chưa ai biết thân phận."
Tư Nam cầm trên tay một bộ tóc và râu giả chìa ra trước mặt Đại Huy.
"Cậu nói sòng bạc nhận những người giàu mà, hãy để tôi lái xe tới đó."
"Mày không hiểu hay cố tình không hiểu vậy? Mày nghĩ bọn chúng ngu đến nỗi không phân biệt được đâu là kẻ giàu đâu là giả mạo à.

Cứ làm thế này cho chắc ăn."
Sau khi hoàn tất việc "hóa trang", Tư Nam cài vào cổ áo Đại Huy một chiếc mic và gắn thiết bị liên lạc vào tai cậu ta.

Tư Nam cũng chuẩn bị sẵn cho mình bộ đàm.
"Nghe đây, cần phải nhanh chóng tìm được chứng cứ bất hợp pháp của bọn chúng.

Làm xong hãy trốn ra cửa hậu, ở đó khuất camera và ít người qua lại."
"Được!"
........
Tư Nam vẫn ngồi chờ phản hồi từ bộ đàm, vừa cắn móng tay vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Bỗng cuộc điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng, Tư Nam liếc nhìn màn hình hiện ra tên Lệ Na.

Cậu nhanh chóng nghe máy:
"Sao rồi, có thông tin gì chưa?"
"Cậu chủ, em nghe được rằng ông chủ đang điều tra lại về vụ mất tích của cậu, hình như ông chủ chưa tin cậu chủ đã chết."
Lão cáo già này, thế mà đã biết Tư Nam còn sống.
"Còn gì nữa không?"
"Hết rồi cậu chủ."
"Được rồi, cứ tiếp tục nghe ngóng tình hình rồi báo lại cho tôi."

Điện thoại vừa tắt máy, Lệ Na hít một hơi thật sâu, cô căng thẳmg quá, lỡ như ai đó đi ngang qua đây mà nghe được thì cái mạng này không biết có còn giữ được không.

Nhưng vừa mới mở cửa phòng, một tên vệ sĩ đã đứng thừng lững ở đó...
...
Đại Huy cởi bỏ những thứ lặt vặt trên người, chờ cho đến khi Trình Viễn đi khỏi thì cậu sẽ xâm nhập vào.

Ban nãy khi tên vệ sĩ nhập mật mã, cậu đã để ý cử chỉ trên ngón tay hắn ta và biết được mật mã.

Ngón trỏ hắn bấm bên trái 2 lần rồi bấm bên phải một lần: 113, rồi sau đó chuyển bàn tay xuống một chút rồi bấm ở giữa 1 lần và hai bên phải trái 2 lần: 576.

Vậy cuối cùng mật mã là 113576.
Trình Viễn bước ra khỏi phòng VIP, hắn liên tục đảo mắt nhìn xung quanh, ngay lúc này độ cảnh giác của hắn cực kì cao.

Bất chợt con ngươi hắn đã để ý vào một điểm bất thường, có bóng đen xuất hiện dưới sàn nhà, hắn bắt đầu nghi ngờ, từng bước từng bước tiến lại gần.
Đại Huy đã cảm giác hắn đang tiến lại gần mình, cố nín thở chờ đợi sự xuất hiện của hắn, bộ hóa trang ban nãy cởi ra nhanh quá.

Đáng lẽ lúc này vẫn mặc thì còn may.
Chết tiệt! Đi đến bước này rồi mà phải bỏ cuộc sao?
Ngay khi bàn tay Trình Viễn xoay nắm cửa khu vực toilet, thì điện thoại hắn réo lên, hắn dừng hành động lại rồi lôi điện thoại ra.
Hắn nghe một hồi rồi gật gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài không ngoảnh đầu lại.

Sau khi đã xác định không còn ai ở đây, Đại Huy mới thở phào nhẹ nhõm.
/Xém tí nữa chết./
Đại Huy chỉnh đốn lại trang phục, tiến đến bức tường nhập mã, cậu bấm mật mã như mình phân tích.

Quả nhiên không sai chút nào, Đại Huy tiến vào phòng VIP.

Cậu bắt đầu rà soát toàn bộ chỗ này, những tờ tài liệu để trên bàn Đại Huy lật tung cả lên, tìm một lượt chỗ này cũng không có.

Đại Huy tiến tới tủ quần áo của Trình Viễn, kiểm tra từng túi áo một.

KHÔNG CÓ Ở ĐÂY! Không thể nào, nơi này thuộc quyền sở hữu của Thegioingam, không lí nào sòng bạc này làm ăn một cách hợp pháp cả.
Trình Viễn đã đi một khoảng thời gian khá lâu, hắn có thể về đây bất cứ lúc nào, Đại Huy cầm mic báo cáo cho Tư Nam.
“Tôi lật cả văn phòng của hắn rồi, không có một chút bằng chứng nào về việc làm ăn bất hợp pháp của hắn.

Cậu có chắc nơi này là của Thegioingam không vậy?”
“Sao lại như vậy được… Mày đã tìm hết chưa, có sót chỗ nào không?”
“Tôi biến căn phòng hắn thành bãi rác rồi, tuyệt nhiên không có chút manh mối gì!”
Trong lúc Đại Huy vẫn còn đang mải nói chuyện, cánh cửa phòng VIP đã mở ra lúc nào không biết, một thân hình cao ráo lực lưỡng bước vào, hắn ở ngay sau lưng Đại Huy, cả thân thể hắn to gấp đôi người cậu.
Đại Huy cảm nhận sát khí, nhưng chưa kịp ngoái đầu lại thì đã bị hắn cho một cước vào thái dương, trên đầu cậu ngay lập tức sưng tím, mic bị văng ra xa nhưng vẫn phát ra tiếng kêu làm tên kia dồn sự chú ý vào:
“Alo alo… có chuyện gì vậy? Nói gì đi chứ? Alo Al…” [Rèeeeee……]
Đầu dây bên kia đã mất tín hiệu, Tư Nam trợn tròn mắt sửng sốt, cậu buông lỏng bộ đàm trên tay, bộ đàm rơi xuống đất vỡ tan tành.

Bị phát hiện rồi, bị phát hiện một cách dễ dàng.

Cậu không còn đồng minh, không thể tìm ra được chứng cứ của Trình Viễn, lần đầu tiên cậu ngã xuống bất lực như vậy!
Ngay lúc này tưởng như mọi thứ đã rơi vào bế tắc, điện thoại của Tư Nam lại réo lên tên của Lệ Na, Tư Nam trong lòng bớt đi nỗi tuyệt vọng, bấm máy:
“Alo, tình hình sao rồi?”
“Tình hình là… cậu thua rồi Tư Nam.”
Cái giọng điệu này.

“TRÌNH VIỄN”

“Tôi đoán hẳn cậu đang thấy tuyệt vọng lắm, hai kẻ theo cậu đều đang nằm trong tay tôi.

Phải nói thật, việc cậu vẫn còn sống làm tôi thấy kinh ngạc đó, không phải kẻ nào cũng sống khi bị tôi ra lệnh thủ tiêu.”
“Mày đừng vòng vo nữa thằng chó, mày nhốt bọn họ ở đâu?”
“Bình tĩnh nào, tôi nghĩ cơn giận làm cậu quên luôn cách ứng xử sao cho đúng với đàn anh rồi.

Tôi hơn cậu một tuổi đó.”
Tư Nam tức đến mặt đỏ tía tai, đôi mặt đỏ ngầu xuất hiện vài tia máu đỏ, tưởng như sắp bị vỡ ra, cậu cắn chặt môi hét lên:
“Mày nhốt họ ở đâu? Nếu mày dám đả động đến Lệ Na, tao thề sẽ rút xương mày ra.”
“Nghe có vẻ cậu khá quan tâm tới con hầu đó, vậy sự quan tâm còn lại cậu không đặt vào cậu bạn trai kia sao? Hay để tôi giết thằng nhóc đó cho đỡ thừa thãi.”
Có nên không? Nếu Đại Huy chết đi, cậu sẽ không bị cậu ta quấy rầy, vả lại kế hoạch ngày hôm nay cũng chỉ lợi dụng cậu ta thôi mà.
/Có lẽ là không, thằng đó vẫn còn giá trị lợi dụng./
“Nói đi, tao cần làm gì để mày thả họ ra.”
“Tôi nghĩ thứ tôi cần cậu cũng biết rõ rồi, nhớ là đến trước 20 phút nữa, tôi ghét chờ người khác lắm, thời gian là vàng là bạc, cậu hiểu chứ?”
Hắn cúp máy, Tư Nam bất lực nhìn vào bản thừa kế để ở trên bàn.

Giờ đi cũng chết mà không đi cũng không còn đường lui.

Có lẽ ông trời đang thử thách Tư Nam, chuyển cậu vào thế giới khác, cho cậu một cơ hội nhưng không cho cậu hạnh phúc.
Mặc dù cơ thể là của thiếu niên nhưng tâm trí và trái tim là của một kẻ giết người, cậu và Tư Nam bé dường như là 2 con người ở hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau.

Tư Nam chỉ ước rằng nếu kiếp này có chết thì hãy chết một cách đau đớn nhất, để rửa sạch đi những tội lỗi ở kiếp trước.
Tư Nam cầm bản thừa kế trên tay, giờ đây nếu cậu có chết thì cũng không thể để Lệ Na chết cùng, cô ấy phải được sống, cô ấy sống thì Tư Nam mới có thể ra đi một cách thanh thản được.
Một tên bảo vệ an ninh nhìn qua camera.

Ngay khi xác định là Tư Nam, hắn liền báo cáo ngay cho Trình Viễn:
“Thưa sếp, cậu ta đã đến rồi!”
“Cho vào!” – Trình Viễn vắt chéo hai chân, hắn ngụm một ly rượu hết sạch, nụ cười hiện ra của một kẻ chiến thắng.
Tư Nam được tên vệ sĩ dẫn vào phòng VIP, ngay khi mới bước chân qua vạch cửa, ánh mắt đầy sát khi của Tư Nam nhanh chóng chiếu thẳng vào kẻ đang ngồi trên sofa.


Đáp lại Tư Nam chỉ là một nụ cười trêu ngươi, Trình Viễn đặt ly rượu xuống bàn, chỉnh đốn lại trang phục rồi đứng dậy.
“Sao phải căng thẳng vậy, nào ngồi xuống đây uống với tôi.”
“Thả bọn họ ra, tao đã mang thứ mày cần rồi.” – Tư Nam rút trong túi áo bản thừa kế.
“Hahah… quả nhiên tôi biết cậu không phải kẻ nói hai lời.” – Hắn phẩy tay ra hiệu cho đám vệ sĩ, đám vệ sĩ ngầm hiểu vội bật công tắc, Lệ Na và Đại Huy đang bị trói chặt hai tay lơ lửng trên trần nhà được chiếc máy kéo xuống, cả hai vẫn đang bất tỉnh nên không biết rằng Tư Nam khi này ngoài mặt đùng đùng sát khí đến mức nào.
Trình Viễn khoanh tay, thỏa mãn từng biểu lộ trên khuôn mặt Tư Nam, khuôn mặt tức giận khi bất lực là thứ hắn thích nhất.
“Tư Nam, tôi nghĩ cả hai ta đều không muốn mất nhiều thời gian, cậu muốn họ thì tôi muốn cái đó.

Đặt bản thừa kế lên bàn.” – Câu cuối cùng Trình Viễn nói với giọng điệu ra lệnh.
Ngay khi Tư Nam đặt bản thừa kế lên bàn, chiếc bàn đó đã chuyển vào trong tường rồi biến mất.

Lúc này Tư Nam mới thấy có điều gì đó không đúng, Trình Viễn vẫn chưa thả người ra.
“Thả họ ra, đừng có nuốt lời.”
“Tôi đâu có nuốt lời, tôi chỉ đang cho đàn em của tôi một ân huệ, ngay khi xong việc, tôi sẽ thả đám nhóc ra.”
“Đ*T MẸ MÀY, THẢ HỌ RA NGAY!!!!”
Tư Nam mấy kiểm soát lao lên như thú săn mồi, bàn tay gần sát khuôn mặt Trình Viễn nhưng không tới được, Tư Nam cảm thấy cả thân mình đang lơ lửng trên không.

Gã đàn ông ở phía sau túm lấy cổ áo Tư Nam nhấc bổng lên, ném thật mạnh người cậu vào tường khiến nó bị nứt một mảng lớn.

Tư Nam đau đớn giãy dụa, cố gắng nhìn thật kĩ khuôn mặt của gã đàn ông đô con trước mặt.
Một khuôn mặt quen thuộc khiến Tư Nam trợn tròn mắt.
“Nhớ tao không?” – “Khắc Vệ, mày…”
Không để cho Tư Nam nói hết, Khắc Vệ hai tay túm lấy cổ áo cậu nhấc bổng lên rồi ném thật mạnh một lần nữa vào tường.

Trình Viễn ở một bên đứng im như tượng thưởng thức tiết mục đẫm máu này.
Miệng Tư Nam đã hộc ra máu, cậu lấy vệt qua loa, cố gắng chống người dậy mặc cơn đau đang hoành hành.

Khắc Vệ đã kìm nén sự hận thù quá lâu, nay hắn mới có thể buông thả mà dồn hết đòn sát thương lên người Tư Nam, lúc này hắn thực sự thỏa mãn.
“TƯ NAM… TAO SẼ LẤY CÁI ĐẦU MÀY!!!!!!”.