Sát Thủ Tim Anh

Chương 11




“ Con xem ba mẹ mua quà gì cho con nè con gài “

“ A! Mèo Kitty “

“ Hai ba con lại đây ăn đi mẹ nấu xong hết rồi nè!”

» » » » « « « «

“ Cháu phải nhớ sau này lớn đừng cố tìm ra cái chết của ba mẹ cháu, đó là một chuỗi tội lỗi chỉ có người lớn giải quyết với nhau, ông muốn cháu luôn hạnh phúc và.....vui vẻ”

“ Ông nội đừng mà....đừng ngủ mở mắt ra nhìn cháu đi.....sao mọi người cứ bỏ cháu mà đi vậy chứ?”

» » » » « « « «

“ Con rất dễ thương nói ta xem con tên gì?”

“ Chu Kì Băng”

“ Ngoan lắm! Sau này con ở với cô chú và anh Hàn Nhuận nhé?”

“ Dạ”

“ Kì Kì anh sẽ dẫn em đi vòng quanh nước Mỹ luôn chịu không?”

“ Hi dạ”

» » » » « « « «

“Kì Băng đá cao hơn chút nữa”

“ Kì Băng qua đây chạy 10 sân đi”

“ Kì Băng lắp rắp cây súng này trong 20 giây nhanh lên”

» » » » « « « «

“ Kì Băng cẩn thận đó!”

“ Á! Anh Dương Thạc anh chảy máu nhiều lắm!”

“ Nhóc không sao anh...cũng không...sao”

.......................................

“ Nhóc con đứng lại xem anh bắt được nhóc sẽ không cho nhóc ăn vịt quay Bắc Kinh đâu nhé!”

“ Dương Thạc qua đây!”

“ Dương Phong, Bạch Thủy bắt con nhóc kia cho anh”

“ Hai anh chị bắt em thì em sẽ ném hết đồ của hai người ra hồ bơi đó!”

“ Hai đứa sợ con nhóc đấy à”

“ Tụi em không sợ chỉ là không thích vận đồng nhiều thay vì đọc sách đâu”

“ Lêu Lêu Dương Thạc bị phản bội a!”

“ Nhóc đứng lại”

» » » » « « « «

- Áaaaaaaaa

Kì Băng tỉnh lại thấy mình nằm dưới đất ngay cửa phòng, những kí ức đó cứ như vừa mới hôm qua, mà bây giờ mọi sự thật đã hé mở. Cô có nên ở lại ngôi nhà này không? Không câu trả lời sẽ là không. Nhưng sao luôn có điều gì đó níu giữ cô lại nơi đây.

Kì Băng ôm hai chân cuộn mình vào góc tường tối tăm, những tia sáng của ánh trăng lùa qua cửa làm cho căn phòng này trở nên tỉnh mịch hơn.

Cô mở tủ quần áo lấy đồ ra thay, dọn hết đồ và những thứ cần thiết bỏ vào vali, cô còn ghi thêm vào dòng chữ lên giấy rồi dán trên đầu giường.

Mở cửa ban công ra cô quăng vali xuống bụi cỏ trước sân, vì đây là tầng hai nên so ra khoảng cách tiếp đất cũng không nỗi nào.

Phịch

Kì Băng tiếp đất an toàn, mái tóc màu đỏ tung bay dưới ánh trăng làm cho khuôn mặt cô có phần ma mị, kéo vali vào ga ra lấy chiếc Aventador chạy ra cổng.

Két

- Em có giỏi thì cán chết tôi đi rồi hãy ra khỏi nơi này

- Tránh ra

- Không

Kì Băng bước xuống xe, trên tay cầm theo cây súng lục màu đen do chính ta cô lắp rắp. Sắc mặt Dương Thạc vẫn không hề thay đổi dù cho đang trong tình thế này. Quản gia Kim bấy giờ cũng chạy đến xem, thấy Kì Băng mặt đầy sát khí đến bên Dương Thạc bà không khỏi choáng váng vài giây rồi chạy lại ngăn cô.

- Kì Kì bác Kim xin cháu đừng làm chuyện dại dột, hãy nghe đầu đuôi câu chuyện đã được không cháu?

- Bác tránh ra cháu không muốn làm bác bị thương

- Kì Kì.....

- Tôi cho anh 3 tiếng đếm để tránh ra

- Băng! Mọi chuyện không như em nghĩ đâu

- 1

- Tôi không muốn giấu em mà chỉ là tôi sợ em không chấp nhận được thôi!

- 2

- Băng em cũng thấy tôi quan tâm em thế nào mà!

Bằng

- Không Kì Kì cháu làm gì vậy? Cậu chủ cậu chủ cậu không sao chứ?

Tiếng súng xé toạt vùng trời u ám, vai Dương Thạc túa máu, với trình độ của Kì Băng cô có thể biết đâu là điểm chí mạng, nhưng cô đã không bắn. Đó là sai lầm của một sát thủ và sai lầm nặng nề nhất là cô......đã khóc.

Cô rơi nước mắt khi viên đạn xuyên vào người Dương Thạc, tại sao? Tiếng súng vang lên cô cứ ngỡ như viên đạn đó bắn thẳng vào tim mình, một hồi đau nhói khó tả.

Từng cơn gió lạnh thổi tung mái tóc cô lên, mấy chóc nước mắt đã khô, cô nhếch mép cười rồi bỏ lại Dương Thạc ở đó phóng xe đi. Quản gia Kim hối hả gọi người giúp việc ra giúp đưa Dương Thạc vào nhà.

- Gọi ông chủ, bà chủ và cậu Dương Phong về ngay nói cậu Dương Thạc bị thương nặng. Còn cô đi gọi bác sĩ Từ đến ngay

- Vâng tôi đi ngay

- Cậu chủ.....ráng chút đi bác sĩ sẽ đến ngay đây!

- Cho người theo dõi Kì Băng cô ấy đi đâu làm gì chúng ta phải biết

- Vâng