Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 70: C70: Kẻ Thất Lạc




Ngông nghênh đả thương một người gần như sắp chết,tất cả những kẻ khác bắt đầu lộ diện.

<thì ra các ngươi?>(Haruto)

Thiếu niên mỉm cười dò xét tất cả những kẻ vây quanh mình,chỉ có một điều xuất hiện trong đầu cậu....đó là tất cả đều là nữ. Toàn bộ những kẻ tiếp cận xung quanh mình và người nằm dưới đất đều là những nữ hài nhi có vẻ "chân yếu tay mềm",điều đó sẽ xảy ra neus họ không mặc chiến giáp công nghệ. Bộ giáp toàn người như những con robot chỉ để hở mỗi khuôn mặt ,chốc chốc những hơi nước nóng lại phả ra bên ngoài không khí.

<điều gì các ngươi tán công ta?>(Haruto)

<không gì cả,nghe đồn Huyễn vương hư ảo phi thường đây,nay mới được gặp mặt,không ngờ lại là một cậu học sinh cấp 3 này>(Cô gái)

Với mái tóc lam óng ả của mình,cô gái kia lên tiếng,được mệnh danh là"Chiến sa" trong công xưởng,cô ngạo nghễ mỉm cười kẻ đứng trước mặt,nghe danh là một Unique và sức mạnh không làm cô thất vọng,ấn tượng duy nhất về hắn là tia bạo kích đỏ thẫm màu máu xuất hiện dù đang là buổi sáng,còn lại cũng chỉ quá là bình thường cho một kẻ mang danh Huyễn vương. Dù những bức ảnh chụp đúng thời điểm hắn lướt qua cứu nữ nhân kia là thật nhưng đó vẫn chưa đủ để đánh giá hắn là Unique,riêng cô,tốc độ vượt trội nhưng cũng chỉ ở mức A.

<Ngươi không phục?>(Haruto)

<Đúng vậy,chúng ta không bao giờ có thể tin tên nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi là một Unique,nếu như chúng ta hạ gục ngươi ở đây......>(Haruto)

<thì một trong số các ngươi sẽ được trở thành Unique và rồi các ngươi cũng sẽ cắn xé danh hiệu của nhau và rồi sao? các ngươi tự sinh tự diệt,tới lúc đó ta chẳng cần thắng cũng hả hê>(Haruto)

Tất cả bối rối nhìn nhau,những lời đó là những lời nhận được từ một tên nhóc còn thua mình mười mấy tuổi,thực sự đó cũng là vấn đề trong tương lai khi họ bắt đầu phản bội nhau. Nhưng cô gái tóc lam kia thực sự mới có thực lực,đó là theo cách hiểu nông cạn của những nhân loại nhỏ bé. Tất cả cũng chỉ là sự thương hại,thật đáng thương cho những kẻ tội nghiệp này.

<Đó không phải là điều bọn ta muốn nghe,hãy trả lời và hãy chấp nhận cuộc đấu này>(Cô gái)

Chẳng đếm xỉa đến lời khiêu khích,cậu lạnh nhạt đáp lại

<Các ngươi tự nhận đây là một trận đấu công bằng?>(Haruto)

Người lớn sẽ chẳng bao giờ chấp trẻ nhỏ hay ý lớn hiếp nhỏ ,liệu giờ cậu có được tính như vậy không? Hay trong trạng thái trẻ này cậu bị coi là một tên nhãi bất cần đời?


Tất cả đều không thể biết được khi cuộc đấu bắt đầu,vì sao gọi là cuộc đấu mà không phải trận chiến? Bởi kiểu gì chúng cũng thua . Trận chiến? Nực cười thật,không biết tự lượng sức!

Đứng từ xa,Angela kính cẩn với cô nhóc kimono trắng với họa tiết cánh hoa màu tím xanh

<có nên dừng cuộc chiến? thưa chủ tịch?>(Angela)

<không cần,ta sẽ xem xét trình độ của kẻ mang danh Huyễn vương này! Nếu vượt quá tầm kiểm soát,chính ta sẽ dừng lại>(Chủ tịch)

Cô nhóc với chức hiệu chủ tịch này khẽ che miệng mỉm cười thích thú.







Tất cả nhìn cậu nhóc kia chẳng chút trang bị thì thầm rằng sẽ chiến thắng rất nhanh nhưng không! Khi một thành viên bật nén khí  của bộ giáp cắt đường lao thật nhanh lên thì oành một tiếng,cả cơ thể cùng bộ giáp như không có trọng lượng bay đi,để lại trên bề mặt xới tung đất khi một kẻ bay đi. Bộ giáp hỏng hóc hoàn toàn,giữa ngực còn hằn rất rõ dấu vân tay.

Kinh hãi ngước nhìn lại,chỉ thấy cậu nhóc kia xoa xoa nắm đấm của mình,chẳng lẽ là do cậu đấm? Không thể!? Dù biết là một năng lực gia nhưng đây là con người! chứ có phải là quái vật ? Đấm tan vỡ cả giáp cơ học,điều này làm cả thảy khiếp sợ.

<thật rác rưởi.....to miệng nói này nọ nhưng hóa ra cũng chỉ là những kẻ đáng thương giựa vào máy móc>(Haruto)

Rồi với một ấn phép xuất hiện trên lòng bàn tay của Haruto, những tia hắc hỏa bắn ra làm cho người người gục ngã,nhưng tất nhiên? Không thể chết. Chỉ có thể rên rỉ đau đớn vì bỏng nặng. Bộ giáp cũng vượt quá sức chịu nhiệt mà tự động rồi bỏ người mặc rồi bị thiêu đốt không còn chút gì. Cái chết trong gang tấc. Giờ còn cô gái lam tóc kia,đây là sức mạnh của một Unique? Mạnh về thể chất,đáng sợ về năng lực. Giờ cô mới biết kẻ đứng trước mặt mình là một con ác quỷ thực sự,sức mạnh không ở trong phạm trù của con người.

Xung quanh Haruto,người nằm hai bên,như những miếng lót đường không hơn không kém,đi qua đến đâu,ánh nhìn sợ hãi,tiếng rên đau đớn hướng đến cậu,hường nhìn của Haruto đang hướng tới cô gái kia,bàn tay bùng lên vật chất hắc ám,thứ này dù chỉ một chút thể này cũng có thể phế nhân cả đời,mắt mù,tay chân phế.

Nắm đấm giơ lên,điếm đến là vùng bụng,thách thức Ám vương,cái giá này còn quá rẻ cho mấy kẻ hồn không siêu thoát.


*Bùm!!!!

Tiếng nổ rền vang,một tấm khiên gió tan nát,đây không phải là thứ ở trong thế giới này. Cậu từ từ quay lại,cô nhóc kimono đáng đứng đó,giơ hay tay ra trước mặt để vận lực.

<ngươi không phải kẻ ở thế giới này? Phải không?>(cô gái)

Cô nhóc kia khẳng định

<giả thần giả quỷ,đứng nhìn từ nãy tới giờ chắc đã lắm?>(Haruto)

Cô nhóc giật mình,ẩn dấu cảu cô hòa toàn vô tác dụng? Hay kẻ này thực sự là ai? Chắc chắn hắn cũng là người tới từ thế giới khác,chẳng lẽ hắn cũng bị con nhóc thần kia lừa? (cái con bị thiêu đốt cho đến chết)

<Ngươi cũng bị thần linh đùa giỡn?>(Cô gái)

Haruto hiếu ý cô ta muốn nói là ai? Kẻ cô ta nói chắc chắn là con ranh thần đã đột nhập vào trí óc của cậu vài tuần trước và bị hưởng cái chết đau đớn không còn xác. Mắc nối! Thật quá mắc nối! Cũng như cậu,cô ta bị con ranh kia lừa tới dị giới để làm hề.

<đùa giỡn? Hay tại ngươi quá yếu đuối? Ngu si nghe theo lời một thần rác rưởi?>(Haruto)

Không thể chối cãi,cứ ngỡ rằng mình là kẻ được thần linh lựa chọn và bị ném sang thế giới lạ lẫm,có những con quái vật bắng sắt chạy trên đường kia! Đã được 3 năm kể từ khi cô được Angela cứu vớt và giúp công xưởng đang mạnh mẽ càng trên đà phát triển,bằng cách kết hợp năng lực và hiện đại,những thiết bị tưởng chừng chỉ có trong truyền thuyết được ra đời. Không thể biết được còn bao nhiêu người như cô? Nhưng có vẻ đây cung là một kẻ bị đưa tới,bằng chứng là thứ phép thuật hung bạo kia.

<nếu ngươi nghĩ rằng ta bị con ranh kia thì nhầm,ta không như ngươi!>(Haruto)

Ám linh khí tỏa ra dày đặc,chân cô nhóc run rẩy không thể di chuyển,chẳng cần uy áp như những tên thần ngu ,chỉ cần xả chính sức mạnh của mình ra là có thể khiến vạn vật nghe lời.

<khi nãy ngươi cản đường ta?>(Haruto)


Bầu trời đang sáng bỗng tối xầm,vang lừng tiếng chớp đen đỏ ngang dọc,đi tới đâu,lôi bạo nổ theo phía sau mỗi bước đó,hơn quỷ hơn thần,sức mạnh tuyệt đối hơn tất cả những ai trong dị thế chốn cũ của cô.

Cô đã sống được 21 năm,đây là lần đâu cô cảm thấy sợ hãi đến vậy,chỉ cần chạm mắt kẻ kia cũng khiến tim cô ngừng đập.Phía sau kẻ kiamlaf bóng hình đen kì dị,với đôi mắt đỏ tiến tới,từng tế bào run lên vì sợ hãi,chạy cũng không được,lỗ chân lông lạnh tê tái đầu óc.

<nhưng vì ta hứng thú với các phát minh của ngươi nên ta sẽ tính sổ với ngươi sau>(Haruto)

Trời bắt đầu quang mây,những tia sáng rọi xuống,yên bình đã quay trở lại,lần đầu tất cả được chiêm ngưỡng sức mạnh rung trời chuyển đất của một Unique.

Hiện tại không còn có thể đủ sức để dẫn đường cho hắn,đành phải giữ hắn một lúc,thực sự quá sợ hãi rồi!

<Angela! đưa ngài ấy tới phòng chờ.....>(Cô nhóc)

Và rồi quay sang Haruto

<mong ngày hãy bỏ ra chút thời gian chờ đợi>(Cô nhóc)

khẻ gật đầu,Haruto cất bước đi,để lại mọi người phía sau.

<Hắn....biết đường sao? Ác ma.......>(Cô nhóc)










Trong căn phòng chờ,Haruto nhắm mắt ,chống tay lên má mà ngồi.

Hình ảnh một cô nhóc tưởng chừng bằng tuổi Mio chạy xung quanh  Haruto  và rồi ngồi lên đùi Haruto mà vuốt ve má cậu.


Bất thình linh mở con mắt ra,nơi đây đã chẳng còn ai nữa. Nhưng chút hơi ấm từ tnar ảnh đó thật rõ ràng




<Lạ thật,đầu óc mình không thể nhớ.....quen thuộc.....>(Haruto)







_____________

vậy thôi,học tiếp