Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 64: C64: Hoại Nhân




<Haruto......anh ấy không đến sao?>(Rurunia)
Ruru ngồi lủi vào một góc tường mà nói với những giọt lệ ở sát mí mắt,chỉ đi phụ mọi người một chút song tưởng rằng vẫn đủ thời để gặp lại cậu ta,ai ngờ cậu đã rời đi mất rồi. Cô phồng má mà ôm lấy đùi mình
<thôi mà Ruru! Mà hắn cũng thật lạnh lùng chứ....bao lâu mới gặp gặp mà.....>(Rinko)
<chính cậu cũng nhung nhớ Haruto mà?>(Haruto)
Rinko bỗng chốc đỏ mặt,điều đó cũng không hẳn là sai,cô đã chờ đợi cũng chỉ để được nhìn thấy cậu ,nói thực rằng cô cũng rất buồn khi không được gặp ngay cậu. Dù chỉ ở đâu đó trong khuôn viên nơi đây nhưng cô cảm giắc rằng cậu đang cách xa ở nửa kia của trái đất vậy,hờ hững,lo lắng không ngoai.
<đành phải chờ đợi tới lúc Juko biểu diễn mà có thể đường đường gặp mặt hắn vậy>(Rinko)
Mà cô cũng có chút sốc khi mà điều thứ nhất là Haisen là người đề nghị rằng Juko nên tự tiến danh mình lên ở nơi này và cung cấp trợ phí cho cả studio của Juko khiến Rinko một lầm sốc ra tận mặt,nay nghe thêm tin cái tên lười biếng Haruto kia chấp nhận lời thỉnh của Juko tới để xem hát thỉ cũng sốc lên đến tận não,hay cậu uống nhầm thuốc gì?
Mong chờ thái độ của hắn là điều không tưởng,một kẻ biếng làm  chảy thây trên giường này lịa cất công để tới cũng là một điều vượt quá bộ tải của đầu óc cô. Điều này không chỉ riêng cô mà kể cả Ruru và Juko cũng bất ngờ. Mà cũng chẳng sai khi trong đầu Haruto toàn chỉ nghĩ tới chuyện đâu đâu,một kẻ ngốc đại,dốt đặc trong chuyện tình cảm,như một trò đùa với cậu.
<đồ đại ngốc.....dám không nghe lời đội trưởng>(Rinko)
Nói rồi với một khuôn mặt dễ thương với bờ má hơi phồng,cô đá vào chân bàn.
Gì chứ? Những Giai nhân tuyệt sắc còn ở đây? Lại không biết điều,đồ đáng ghét.....



_______________________
Đại diện cho lễ hội Âm quang,Tazaki ngày đêm nghĩ kế để chiếm lấy Juko cho bằng được,một tên vô sỉ không để đâu cho hết nhục dục e hèn,môtk tên sở khanh chính hiệu. Những kẻ nào bên cạnh hắn lâu mới biết được,hắn dâm ô đến mức nào nhưng mọi chuyện đâu có thể bị chuyền ra ngoài để mà làm bẩn mặt hắn? Hắn đe doạ những kẻ biết được bộ mặt thật của hấn bằng chính gia đình của những kẻ kia,chúng cũng chỉ biết ngậm miệng mà chịu hắn đánh đập,chửi bởi như một con cẩu. Ai cũng căm ghét nhưng căm ghét mà không thể trả lạo thì làm được gì? Ngậm ngùi mà im lặng để sống cho tốt.
Cứ nghĩ rằng cử một đoàn những tên sát thủ với đẳng cấp giao động của sức mạnh ở cấp B thì cứ giết được.
Trong những ngày Haruto ở trường học thì chính phủ đã ban hành luật và mang đến cho những ai đang sử dụng phéo thuật một loại máy vi cường đo đạc sự giao động của phép thuật chảy trong máu,nghĩa rằng bọn sát thủ có thể trà trộn để mua và nắm giữ đo đạc,tất cả đã ở cấp B,một cấp được đánh giá ở hạng cao,như Kirinko giờ đang ở cấp A.
Nhưng hắn lại không giữ được sự bình tĩnh đủ lâu để đợi những tên kia về,hắn dần mất bình tĩnh,chẳng lẽ hắn lại tự tay đẻ diệt tên ngáng đường kia? Đằng đằng là một cấp A+ mà lại phải sợ cái tên dân đen kia,hắn tức giận bóp nát chiếc điện thoại
<gì chứ!? Chẳng lẽ chúng yếu đến nỗi mà thất bại xong tẩu chạy!?>(Tazaki)
<chúng không chạy đâu>(Haruto)
Trong căn phòng sa hoa,một giọng nói trầm vang lên khiến hắn ớn lạnh cử gáy.
<chúng đã hoàn thành rất tốt....>(Haruto)
<ngươi là kẻ nào!?>(Tazaki)
Hắn không chịu được nỗi sợ ám ảnh trong lồng ngực và sự khó chịu đến từ giọng nói kia nên to tiếng,không đợi nói hết câu.
Nhưng giọng nói kia vẫn cứ tiếp tục

<Không may rằng chúng đã sớm bại mà chôn thây dưới lòng đất rồi>(Haruto)
<kẻ nào!Giả thần giả quỷ! Ngươi nghĩ ta sẽ sợ?>(Tazaki)
<ngươi sẽ sớm sợ ngay thôi>(Haruto)
Từ chính cửa,mới lúc trước chẳng một bóng người nay lại bước vào một cậu thanh niên,đặc biệt rằng luôn mỉm cười nhẹ,chỉ nhẹ thôi nhưng mang cả đống áp lực.
<thì ra mày là kẻ mà Juko đang thầm yêu?>(Tazaki)
<nếu ta nói là đúng?>(Haruto)
<thì đừng mong nhìn thấy ánh mặt trời nữa nhé!?>(Tazaki)
Nở một nụ cười ghê rợn,hắn xả những quả lôi tụ đánh thẳng vào kẻ trước mặt,cứ hàng hàng lớp bụi bay ra hắn càng hăng máu mà xả phép không cần biết đây nơi đâu,sàn nhà đã bị lõm một lô to tướng,mùi khét từ thảm trải bốc lên khó chịu.
<chỉ thế thôi?>(Haruto)
Nội lực bắt đầu tuôn chảy ra,dưới sàn nhà,những đốm tàn lửa bắt đầu bị một thứ gì đó cuốn đi,không còn chút bốc cháy,khí mờ đen ảo liên tục cuộc chảy dưới chân Tazaki khiến mắt hắn mở to hết cỡ,hết nhìn cái bóng mờ sau làn bụi lại nhìn xuống thứ đang chảy dưới chân mình.
*uỳnh!!!!
Tiếng nổ đục ngầu rền lên,hắn cảm thấy thiếu vằng chút gì đó. Khi định thần lại,tay phải hắn đã không cánh mà bay,không còn để lại chút máu me hay xương gì cả,đơn giản thứ áo lực kinh khủng kia đã thổi bay nó.

Hắn ta hét lên thất thanh
<Aaaaaaaa!!!!!>(Tazaki)
Hắn giờ đây mới thấy nhức đau,bởi nó xảy tới quá nhanh,hắn không thể cảm nhận được sự đau đớn khi mất một cánh tay.
Mắt hắn đau đớn đầy những tơ máu,cứu mạng! Bất cứ ai có thể cứu hắn là hắn sẽ chịu ơn cả đời nhưng hắn lại quỳ xụp xuống,vì sao? Vì hai chân hắn đã nát tươm,tạo thành một dáng quỷ dị,chân gấp khúc lại,xương đâm ra ngoài,hắn xùi bọt mép ngất đi trong đau đớn.
<thật kém cỏi.....tàn giấc sau bao kỉ,nay vẫn còn tồn tại những hạng người này?>(Haruto)
Sự mộng tỉnh của Ám vương mới xảy ra vài ngày trước ,nhưng dẫu vậy,hắn vẫn rất thất vọng vì cái thời đại tiên tiến hoá này,lắm kẻ mắt để trưng bày,không biết tự lượng sức mình. Đã bao kẻ đã chết dưới tay cậu vì ngông nghênh khinh thường? Nếu nói về những tên thiên thần thì phải ngót hơn 3 vạn kẻ nát thây.
Cậu cứ đăm chiêu như vậy mà không để ý rằng,Haisen và cha Tazaki là Muso Tanaki ,người đồng ý cho Juko lưu diễn nơi đây đã tới vì chuông báo cháy và cảnh tượng kinh dị đập thẳng vào mắt họ,Tazaki với thân tàn ma dại đang nằm ngất ngưởng chết không ra chết,sống cũng chẳng biết còn sống hay không? Còn đang đứng đút tay túi quần mà đăm chiêu,chỉ Haisen mới nhận ra cậu và sự thay đổi của cậu.
<tốt nhất không nên đụng tới cậu ta,tôi khuyên ông >(Haisen)
Kẻ mà hạ được Tazaki hẳn không phải hạng xoàng,đánh cho tàn thây thế này chắc chắn là một kẻ cực kì mạnh và có tiếng,Muso dù có tức giận bao nhiêu cũng đành ngậm mồm vì mắt đã thấy nay còn được tiền bối ngăn cản,can đảm đâu để mà lao vào ăn thua? Chỉ sợ chết trước khi kịp mở miệng.
<ta đâu làm gì sai mà phải nhìn ta ghê thế?>(Haruto)
Cậu mỉm cười mỉa
<Hắn ta thuê người giết ta! Ta không giết hắn mà chỉ phế là đã quá nhân từ rồi đấy>(Haruto)
Cậu bước qua người đàn ông đan run lên bần bật vì tức giận ộc máu ra mà cười.
<Con định đi đâu!?>(Haisen)

<nhóc chưa đủ tuổi gọi ta là "con" đâu? Nếu tính về tuổi tác,nó sẽ là thang đo khập khiến đấy>(Haruto)
Haisen đã quá quen với sự ngạo mạn của Haruto nhưng lần này,bà cảm giác rằng,người đứng trước mặt mình không phải Haruto của khi đó nữa,đây là một người khác.

______________
Một cậu thiếu niên bước vào hàng đại diện đáng ra là chỗ của Tâzki khiến mọi khán giả bất ngờ,Juko và hội của Lesta cũng không ngoại lệ.
Nhưng không để sự bất ngờ đó kéo dài,Juko bước lên sân khấu được tô bởi những ánh nắng được xuyên qua mái vòm mà cất tiếng hát của mình.
Bài hát thật sôi động,nhưng không quá lố,Haruto nhắm mắt lại mà tận hưởng,đây có thể là thứ tuyệt nhất mà cậu cảm thấy khi thức tỉnh một phần hồn hoàn toàn. Nó cũng tmaj được! Trong thước đo của Ám vương,tạm được đã là quá cao rồi.
Cả hai người Rinko và Ruru chậm rãi vòng ra để mà gặp được Haruto đang ngồi đó nhưng sớm hoá đá bởi một cô bé gái tóc trắng chợt đi tới và chầm ôm cậu
<ngài đã trở về.......chủ nhân>(Valkyrie)
Juko thoáng chốc hoá đá nhưng lại trở lại hát ngay lập tức
<một com nhóc lăng xăng nào nữa? Đừng có phá ta>(Haruto)
Cậu nhấc cô áo Valkyrie mà thả ra phía sau mình một cách phũ phàng
<Tch! Con nít thời nay quả là không coi ai ra gì>(Haruto)
Mặc dù biết thừa đó là ai nhưng vẫn phải tận hưởng nốt đã.