Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 169: C169: Bởi Nàng Cần Đòn




Đối với các thế lực, nhân tài chính là một vấn đề quan trọng bậc nhất liên quan tới tồn vong, suy diệt, hưng thịnh của chúng. Nhân tài có, một bước tới đỉnh cao. Mất nhân tài, từ đỉnh cao ngã xuống. Đó là quy luật tất yếu, không chỉ trong giới năng lực gia mà còn trong giới chính trị, quan hệ giữa các tầng lớp thế lực lớn nhỏ khác nhau.
Vậy nên việc Yami bị tranh giành bởi một trong hai ẩn thế gia tộc là điều quá sức bình thường.
Lancer và Ilia đều là hai thiếu nữ có tham vọng, dù không nói nhưng hai thiếu nữ này muốn vượt ra khỏi bàn tay của gia tộc mình, muốn vượt qua giới hạn của phái nữ, một phần khẳng định mình, một phần muốn những kẻ khinh thường mình phải cúi đầu. Nhưng Ilia có phần tham vọng hơn, khi muốn cả ba tộc đều vào tay mình. Muốn làm được điều đó, cái nàng cần chính là một nhân tài có thể nâng mình lên, là một cỗ máy sát phạt vô tình để nàng sai khiến và...Yami chính là ứng cử viên chỉ một không có hai đúng với từng đặc điểm nàng đặt ra. Nhưng, có một điều khiến không chỉ nàng mà ngay cả Lancer cũng không thể điều khiển là Yami không theo mệnh lệnh từ bất kì kẻ nào. Một là thuận hắn, nhường hắn một bước, hai là nghịch hắn, một đường xuống thẳng âm ti.
Hai nàng dẫu biết vậy nhưng không cam lòng từ bỏ, đều ham muốn hắn phục vụ cho mình.
Sau vài phút giao đấu, cả một khoảng hồ nước cây cối mơn mởn, sóng xô dập dìu đã trở thành một mảng hỗn loạn vô cùng. Cây xanh đổ vùi, mảnh thân tán loạn trên mặt đất, cỏ cây dập nát, đem thân tàn nằm trên mặt hồ dậy sóng, chỉ còn đợi những con sóng táp mạnh vùi mình đi.
Trên bầu trời, hai gã thiếu nữ nhìn nhau không rời. Thân thể cả hai đầy những vết bầm tím, thương thế máu me chưa ngưng chảy. Hai mắt đối nhau độc chỉ lệ khí tuôn trào, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy. Cảnh vật lúc này muốn tĩnh lại, sự im ắng tới đáng sợ bao trùm lên tất cả chỉ còn nghe rõ tiếng sóng vỗ bên dưới mặt hồ.
Tính tình nữ nhân vốn dĩ đều có nóng nảy hoang dại bên trong. Hai người bây giờ nộ khí kình thiên, đã có chút điên trong người rồi thế nhưng vẫn phải kìm hãm bởi xung quanh đây có rất nhiều nhà dân, chỉ cần năng lượng bộc phát giao chiến, các nàng sẽ gặp rắc rối. Tuy không lớn nhưng rất phiền phức.
"Lần này ta chịu nhường một bước, nhưng lần sau không có chuyện như vậy đâu!"
"Mạnh miệng..."
Ilia hừ một tiếng khinh thường.
Bóng hình cả hai giống như u linh lòe đi trên nền trời xanh thăm thẳm, để lại bãi chiến địa tan hoang này mặc kệ không còn chút mảy may quan tâm.

Trong lúc đó, Yami vẫn không hề biết chỉ vì hắn mà đã có hai nữ nhân trở mặt nhau trở thành kẻ thù. Đó đâu phải lỗi hắn? Có trách thì hãy trách cái ảo tưởng không hề thực hiện được của hai nữ nhân kia, đâu liên quan gì tới hắn?
Ngồi trong một nhà hàng sang trọng, khắp mọi nơi đều là những ánh nến thơ mộng, lãng mạn và vang lên trong không gian là những bản piano êm ái, thư thái, hắn có phần hối hận khi đáp ứng Ari tới đây.
Nhìn tới thiếu nữ dung mạo tuyệt sắc, lạnh lùng kiêu sa đang ngồi trước mặt mình, hắn có đôi chút không hiểu suy nghĩ của nữ nhân, đoán được suy nghĩ nữ nhân chẳng khác mò kim đáy bể. Hắn hỏi thẳng
"Ari, mục đích ngươi kéo ta đến đây để làm gì?"
Không nhanh không chậm đưa vào trong miệng một miếng bít tết, Ari ưu nhã lau miệng bằng chiếc khăn trắng trên bàn rồi trả lời hắn
"Ta thích? Ngươi không thấy chúng ta thực giống như một đôi tình nhân thực sự hay sao?"
Nàng cười nhẹ, cầm chiếc nĩa khua khua trước mặt Yami. Hắn hả một tiếng, quả nhiên giống nòi khó hiểu nhất chính là nữ nhân. Ta thích? Ngươi thích mặc kệ ngươi, ta việc gì phải vác xác theo?
Yami nhìn nàng có phần khinh thường, mau chóng dội lên nàng một gáo nước lạnh
"Tình nhân? Ngay cả ngươi còn không xứng"
"Ngươi!"
Ari kém một chút muốn gầm lên giống như một nữ nhân chua ngoa đanh đá thực sự. Một mực áp chế cỗ bạo khí trong người, nàng trừng mắt nhìn hắn, hận không thể đánh chết hắn. Chỉ là không có đánh lại, lần đánh mông hôm trước đã đủ để nàng biết hắn không phải một gã thương hoa tiếc ngọc. Nghĩ tới lại càng hận, mông nàng đúng như nghĩa nở hoa, sưng phồng lên.

Yami nhấp một ngụm rượu hoa quả, từ trong túi áo rút ra chiếc điện thoại đang rung lên, là có người gửi tin nhắn cho hắn.
Mở điện thoại, hắn trông thấy tên người gửi. Helen đã gửi cho hắn một bức hình hơi mờ, chất lượng không được ổn định lắm thế nhưng dòng chữ bên dưới khiến hắn cảm thấy thú vị.
"Cổ vật thứ ba...Diệt thiên chùy thủ"
Dù ảnh không rõ ràng lắm, hắn vẫn có thể hình dung ra được nó là dạng gì.
Đó là một thanh chùy thủ với lưỡi dao bằng vàng óng ánh, hai bên lưỡi rất bén, qua ảnh phản lại từ ống máy ảnh, hắn có thể thấy những ánh tinh quang từ lưỡi dao kia. Quai kiếm là những gợn mây trời tụ hội. Cán kiếm là một đầu kim long với đôi mắt đỏ rực, đuôi được nối liền lên cán kiếm, hình ảnh một con kim long hạ phàm, khí thế ngút trời.
Hắn nhắn lại cho Helen
"Nó ở đâu?"
Mất mấy giây, từ bên kia gửi tới một tin nhắn
"Đang nằm trong tay Thần tử tới từ Thần điện"
Yami đủ hiểu, mặc dù không rõ Thần tử và Thần điện là gì nhưng đủ đêt khẳng định những thứ liên quan tới thần đều không đơn giản. Có thể liên quan tới chính phủ, có thể liên quan tới tín ngưỡng.
Hắn gật đầu, cất điện thoại vào túi áo.
"Tất cả khách quý, xin lỗi vì sự bất tiện này"
Một tên nam nhân béo mập, ục ịch đứng tại trước dàn piano, cầm lấy mic nói. Giọng nói hắn khiến mọi người đang dùng bữa phải quay lại.
Thấy thực khách đều đã chú ý tới mình rồi, hắn mỉm cười có chút câu nệ
"Ta là quan lý tại nhà hàng này, hiện tại tầng dưới đã được bao bởi người khác. Cảm phiền mọi người theo ta di chuyển lên tầng hai để tiếp tục bữa ăn của mình. Để đền bù cho sự bất tiện này  nhà hàng chúng ta sẽ bồi thường cho các thực khách đây một món ăn bất kì và một thẻ hội viên bạc"
Cả đám người nhìn nhau, rất nhanh cũng đưa ra quyết định đi tới lầu hai, vừa được thưởng thức thêm đồ ăn, lại vừa có thẻ hội viên tại nơi đây. Dù sao quản lý tại một nhà hàng lớn nhất nhì đô thị phải đích thân xuống xin lỗi thực khách thì chứng tỏ người bao cả tầng một không phú thì quý, không nên cứng đầu trêu chọc.
"Đi thôi"
Yami đứng dậy, cùng Ari thanh toán tiền với bồi bàn rồi bước ra khỏi cửa.
Cùng một lúc, lại có thêm sáu người tiến vào, trong đó có Fasha và Hino là Yami có thể nhận ra, về phía hai nam hai nữ ăn mặc có phần giống con đạo kia, hắn không xác định.
Hai người Fasha nhìn thấy Yami bước ra từ nhà hàng, thế nhưng các nàng đã không đắc tội tới hắn thì sao các nàng phải sợ hắn? Cả hai mỉm cười coi như chào hỏi hắn cho có lệ.
Hai cổ vật vũ trụ có liên kết với nhau, một khi gần nhau sẽ xảy ra phản ứng cộng hưởng và lần này không có ngoại lệ. Hồng viêm chi lam trên người Yami rung lên, thậm trí có phần mạnh hơn khi cộng hưởng với Huyết hải trâm.
Ngược lại, Diệt thiên chùy thủ tại lồng ngực Du Hồng Tuyết cũng mạnh mẽ phản ứng. Nàng sờ lên ngực ngước mắt nhìn gã thiếu niên trẻ tuổi kia. Trùng hợp thay, hắn cũng đang nhìn nàng. Hơn nữa không phải nhìn khuôn mặt nàng, cái hắn đang nhìn chính là Diệt thiên chùy thủ trong ngực nàng.

"Khoan đã"
"Khoan đã"
Cả hai đưa tay chặn đường đi của nhau, cùng nói một câu khiến mọi người sợ ngây người. Du Hồng Tuyết là một nhân vật quan trọng tại Thần điện, Yami lại là một ác ma tại đô thị này, cả hai cùng chặn đường đi của nhau là thế nào?
Một gã nam nhân đi phía sau nàng ghé tai nói gì đó, rồi nàng cũng ghé tai hắn mà nói. Biểu cảm gã rất ngạc nhiên nhìn Yami, bởi hắn không thể tin nổi lại có một cổ vật khác ngay cạnh đây.
Hino và Fasha nhìn nhau, nghĩ lần này thảm rồi. Cả hai đều muốn cổ vật từ nhau, chẳng qua Yami là một tên khó đoán, chắc chắn sẽ không thể tự lấy đồ mình trao cho kẻ khác, vả lại Du Hồng Tuyết phụng mệnh giáo chủ đi thu thập cổ vật cũng sẽ không thể đưa đồ cho Yami. Thế thì sao?
Tranh đấu!
Phải đấu để đoạt được cổ vật.
Yami híp mắt nhìn nàng, cuối cùng buông tay xuống, lẳng lặng bước đi. Khi đi còn để lại một câu
"Ta lầm người"
Du Hồng Tuyết nghe ba chữ này, trên trán ngay tức xuất hiện một vệt nhăn. Hắn làm vậy là có ý gì? Cả hai đều biết tới sự tồn tại của cổ vật trên người nhau, hắn lại trực tiếp bỏ qua nàng. Theo nàng đoán hắn phải giữ nàng lại để làm một cuộc giao dịch chứ?
Mặc dù nếu là thật nàng sẽ chẳng bao giờ đồng ý. Vậy mà bây giờ...trong thâm tâm nàng cảm thấy có chút đáng ngờ.
"Không ổn!!"
Nàng lập tức sờ loạn trên tấm ngực mình. Kết quả làm nàng dại ra chính là Diệt thiên chùy thủ đã không cánh mà bay!
Chắc chắn có liên quan tới thiếu niên kia. Nàng mau chóng nói lớn để đồng đội có thể nghe thấy
"Diệt thiên chùy thủ biến mất rồi!!"
Tựa một hồi sét đánh ngang tai tất cả, năm người còn lại theo hướng Yami đi mà đuổi theo. Kẻ nhanh nhất chính là Du Hồng Tuyết, hai người Fasha và Hino có năng lực yếu nhất nhoi nhót tại phía sau, biết chắc không thêt đuổi theo đám người kia, Hino quay ra nói chuyện với Fasha
"Ta nói đúng phải không?"
"Đúng? Đúng cái gì?"
"Tên nhóc đó có khả năng đoạt vật từ xa! Vụ Liam và Baron cũng vậy, hắn chỉ cần xác định đồ vật sẽ bằng cách kì diệu nào đó lọt vào tay hắn"
Fasha cũng có chút tin tưởng rồi. Chỉ là chưa bao giờ có thể chứng kiến thứ năng lực này. Có nằm mờ cũng chẳng biết nó có tồn tại hay không.


Yami và Ari như vậy mà đã đi một đoạn rất xa nhà hàng. Vừa đi, hắn vừa mỉm cười lạnh lùng.
Đã xác định đó là Thần tử trong tin nhắn từ Helen, hắn không có nhiều hi vọng nàng ta sẽ giao nộp Diệt thiên chùy thủ, đã như vậy không còn lý do nào ngăn cản việc hắn có thể đoạt đi.
Năng lực đúng là một biển rộng lớn các quy tắc, nhưng ngay cả chúa còn không thể hiểu nổi nó, xuất hiện những năng lực giống như cách đoạt đồ của Yami thì chỉ hắn mới biết.
"Yami, khi nãy ngươi chặn nữ nhân kia lại làm gì?"
Ari chạy nhanh sóng vai với hắn hỏi
"Nhầm người"
"Nhầm?"
Ari nghiêng đầu, rõ ràng hắn và nàng đều đồng loạt kêu nhau dừng lại, còn là cùng nói trong một thời điểm, không chút lệch quá nhiều mà nói chồng lên nhau
"Ngươi nhầm, chẳng lẽ nàng cũng nhầm?"
Hắn thờ ơ nhún vai
"Có lẽ"
Ari còn muốn hỏi thêm gì nữa, bỗng nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng dao động mạnh mẽ phía sau, chắn chắn đang di chuyển tới nơi đây.
Yami cười có chút tà, chân dừng lại không bước đi nữa, chầm chậm quay lưng như chờ ngóng một thứ gì đó tìm tới mình. Chẳng qua có chút quá chậm...
"Yami, có thứ gì đó đang tiến lại"
Nàng khó khăn nói. Bởi thể chất ưu việt do Hồng viêm chi lam cải tạo, nàng có thể cạm nhận được hàn khí ngút trời ở phía xa xa, hơn nữa áp lực không nhỏ kia đè nén lên cả lồng ngực nàng. Với cấp độ hiện tại, nàng có thể chịu đựng đã là quá hơn người.
"Ta biết"
Nàng có chút lo sợ, nép tại phía sau cơ thể Yami thì thào
"Hơn nữa còn rất mạnh, khí tức đó đang đè ép ta"
"Dễ hiểu, bởi ngươi so với kẻ kia yếu ớt"
Hắn vẫn rất bình tĩnh, hai mắt vô hồn lạnh lẽo nhìn về phía đó.
Rất nhanh vài phút sau, đã có bốn bóng người đuổi đến. Ngạc nhiên xuất hiện trong mắt chúng rằng Yami vậy mà không chạy trốn, khí thế đạm bạc, ngạo mạn nhìn chúng như đã đợi từ trước.
Du Hồng Tuyết không nói nhiều, phi tới trước lạnh lẽo nói
"Trả đồ"
"Đồ? Ý ngươi là đây?"
Trên tay hắn từ bao giờ đã xuất hiện một thanh chùy thủ không khác là Diệt thiên chùy thủ.
Du Hồng Tuyết không chút biểu cảm, lộ rõ vẻ thù địch nhìn hắn. Tuy không rõ bằng cách nào hắn có thể lấy được từ trong ngực nàng nhưng đã xác định được chính hắn lấy. Nàng vẫn lãnh đạm nói lại

"Trả đồ"
Yami nhàn nhạt cười, dĩ nhiên hắn sẽ và chẳng bao giờ có thể trả lại nàng.
"Ta từ chối"
Không thêm một lời, từ trên trời xuất hiện hàng trăm vệt sáng đâm xuống Yami.
Hắn hời hợt vẩy tay, bao nhiêu vệt sáng lao tới hắn đều vỡ vụn tan biến thành những hạt sáng nhỏ bay tiêu tán mất.
Du Hồng Tuyết ngạc nhiên, nơi đây quả nhiên ngọa hổ tàng long, không ngờ cái đô thị bé bằng lỗ mũi này lại xuất hiện thêm một tên năng lực gia mạnh tới thế này. Theo nàng cảm giác, tên trước mặt nàng chỉ có mạnh chứ không hề thua kém nàng một chút nào.
Khác với biểu cảm nực cười lũ phía sau Du Hồng Tuyết, Ari không có ngạc nhiên nhiều lắm bởi hắn đã từng làm nhiều thứ điên rồ hơn bao nhiêu lần. Thầm nghĩ cho dù hắn sai, nữ nhân này đối mặt với hắn đã là quá sai lầm.
"Hồng Tuyết"
Tên nam nhân khi nãy nói chuyện cùng Du Hồng Tuyết Bước tới chỉ là bị nàng ngăn lại
"Các ngươi không phải đối thủ của hắn ta"
Quay trở lại với Yami, hắn vẫn đứng đó, nhìn Du Hồng Tuyết một cách nhạt nhẽo. Đánh thì mau đánh, nhiều lời như vậy?
Du Hồng Tuyết rút từ bên hông ra một tờ giấy da, trên đó khắc một phù văn trận được cấu thành bởi hàng trăm cổ ngữ.
Nàng lẩm bẩm truyền vào đó linh lực mình. Sau khi truyền vào linh lực, tờ giấy da lơ lửng trên không trung, xoay tròn rồi tiêu biến thành từng mảnh nhỏ, các mảnh đó hội tụ trở thành một thanh kiếm trắng bạch, luôn phát ra hào quang rực rỡ.
Yami chờ đã đủ lâu, không cho đối phương mặt mũi nữa.
Du Hồng Tuyết vừa chạm tay vào chuôi kiếm đã thấy một cơn chóng mặt ập tới, cả cơ thể đập vào bốn người đứng sau bay đi mất dạng.
Hóa ra trong tích tắc, cả cơ thể Yami đã xuất hiện trước mắt Du Hồng Tuyết tung ra một đấm rất mạnh vào mặt nàng. Kinh khủng hơn, nắm đấm hắn đã đánh nát cả thanh bạch kiếm của nàng và năng lượng bảo vệ cơ thể mình. Du Hồng Tuyết không phải hỏi đã ngất đi từ lúc nắm đấm hắn chạm vào mặt, không ngất chỉ còn đường đau tới kêu la gọi mẹ cha. Ngất đi là điều rất tốt.
Ẩu đả  hơn nữa lại là giữa năng lực gia, đứng tại nơi đây lâu sẽ có người chú ý.
Mà những vệt sáng tạo ra linh lực của Du Hồng Tuyết sớm đã thu hút nhiều người trên đường. Hắn nắm lấy tay Ari, cả hai cơ thể biến mất khỏi đó.
Khi di chuyển, Ari nhìn hắn có chút không nói nổi, rốt cục cũng phải hỏi
"Ngươi đánh vào mặt nàng như vậy?"
Yami trầm ngâm, cuối cùng coi như không có gì quá lớn
"Bởi nàng cần đòn"
"..."