Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 159: C159: Hai Mẹ Con Ngươi Ngu Ngốc Hệt Nhau




"Chúng ta đi ăn thôi Yami"
Sophie ra đề nghị, nàng cảm thấy giờ đã gần trưa, cộng thêm với việc trời đang hơi tạnh mưa liền muốn đưa hắn đi ăn.
"Đúng đó, ta cũng đói rồi"
Ari nhẹ nhàng thúc hắn, mặc cho Sophie biểu cảm canh trừng nhìn về phía mình cũng không khiến nàng dè dặt, ngược lại còn khiến nàng kiêu ngạo tỏ ra gần gũi với Yami hơn.
Sophie hừ lạnh một cái, dù mặt tỏ ra không quan tâm tới nữa thực chất trong lòng dày đặc suy nghĩ làm sao để tách con mèo vụng trộm này ra khỏi hắn. Nàng không cảm thấy thích thú hay an tâm một chút nào dù là rất nhỏ khi hắn ngày ngày tháng tháng sống chung nhà với nữ nhân khác. Hắn lạnh nhạt không coi trọng nàng hay Ari, dẫu vậy ai có thể khẳng định được rằng lửa gần rơm lâu ngày không bén được mồi?Nói chung, nàng không thích hắn ở với nữ nhân nào khác ngoài nàng.
Hắn cứ thể cho mình không phải nguyên nhân. Nhìn hai nữ nhân lườm nhau cháy khét, môi hắn không khỏi nhếch cong nhẹ, nhàn nhạt nụ cười đầy ẩn ý.
"Được, đi thôi"
Hắn đứng dậy, ánh mắt nhanh liếc tới chỗ Bạch Tử và Huyết Đồng một cái rồi dường như không quan tâm tới nữa. Long Kích Bảng...hắn sẽ tự mình tìm hiểu sau và nhiệm vụ trong miệng hai nàng nói nữa, hắn sẽ không bỏ sót bất kì.
Hắn thu hồi ánh mắt, mở cửa đi thẳng ra ngoài, Ari và Sophie lẽo đẽo chạy theo sau, cả hai ai cũng không muốn tụt lại.
Chiếc xe lần nữa gầm rú trong cơn mưa, phi đi tựa một con mãnh thú. Có điều không phải hắn lái nữa, là do Sophie cầm, hắn thì ngồi ở hàng dưới cùng Ari. Ngồi cùng, hắn không có quấy rối nàng thì thôi, đây nàng ta làm đủ mọi trò với hắn nhằm khiến hắn rung động. Nàng ta cạ hai con thỏ to lớn, mềm mại vào tay hắn, nàng ta còn cả gan đưa tay lên vuốt ve lấy khuôn mặt thanh tú của hắn. Thậm trí còn nới một cúc áo đồng phục ra, để lộ một phần da thịt trắng tuyết, lấp ló có thể thấy rõ viền áo lót tím đen cuốn hút.
Yami dĩ nhiên có nhìn, nhưng khuôn mặt như cũ tĩnh lặng lạnh lẽo, lãnh đạm vô cùng, không có một chút gợn biểu cảm nào dù cho là cái cau mày. Hắn cũng phải công nhận ở tuổi này, nàng phát triển rất đẹp, cơ thể trước lồi sau lõm, một đoạn cong hình chữ S dáng dấp. Cho dù nàng đang phóng khoáng đối với hắn, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt nàng vẫn mang một cảm giác lạnh lùng kể cả khi nàng cười tươi, điều này không khỏi khiến nàng xinh đẹp, sắc xảo tựa một con búp bê được gia công bởi bàn tay nghê thuật, tuyệt phẩm vưu vật không sai. Nhỏ đã vậy, lớn lên không trở thành yêu tinh sao?
Hắn nhàn nhạt cười, trong lòng nổi hứng trên chọc nàng ta. Không để nàng chủ động khiêu khích nữa, hắn đưa tay ra kéo lấy nàng vào lòng mình. Không chỉ Sophie bất ngờ mà Ari cảm thấy kinh ngạc không kém.
Hắn sau khi kéo nàng tới rồi ngón tay mảnh đưa lên sờ lấy cằm chữ V đẹp đẽ của nàng, ngón cái nhướng lên đè lên bờ môi đỏ căng tràn.
"Ngươi quấy ta như vậy, đã muốn chịu phạt chưa?"
Vì hắn chưa bao giờ thể hiện thế này Ari có chút không thích ứng nổi tình hình, nàng chưa thể tưởng tượng được rằng lời nói hắn lại có thể bá đạo như vậy khi biến thành một tên hoa tâm, nàng không có nói gì chỉ là hai mắt mê man, long lanh vẫn nhìn tới khuôn mặt Yami.
"Ta...ta..."
Nàng ngập ngừng, trên má hiện lên một tầng hồng đào. Yami thấy nàng không nói, nụ cười trên môi càng đậm hơn, tay đưa xuống sờ lên xương quai xanh đẹp đẽ của nàng. Cảm giác được nhiệt lượng thấu xương từ bàn tay hắn, Ari rên lên nỉ non một tiếng tiêu hồn, tay bám lấy cổ áo hắn càng xiết mạnh hơn. Sờ đủ, ngón tay hắn từ từ ấn lên rồi di chuyển nhè nhẹ xuống đươi ngực nàng. Ari buồn nhột vô cùng, hơi thở đã dần đứt đoạn, trong thâm tâm xuất hiện sự xấu hổ mãnh liệt ập tới, nàng muốn đẩy hắn ra nhưng khí lực hắn quá cường, nàng nhận ra liền muộn.
"Yami...xin ngươi...ta...không phải bây giờ"
Hắn nghe được tiếng cầu xin từ nàng, trong mắt híp lại lóe lên tinh quang. Hắn ghé sát tai nàng, thở ra một đạo hàn khí, Ari sợ đến nỗi run lên. Nàng trêu hắn nhưng nàng không muốn hắn thực hiện việc đó bây giờ.
"Giờ mới biết sợ sao? Có phần muộn màng"
Tay trái hắn đưa luồn vào váy nàng, xoa lên cặp đùi mịn màng.
"Ư...ta xin lỗi ngươi mà...lần sau ta không có trêu phá ngươi nữa"
Trên khóe mắt đã xuất hiện giọt lệ óng ánh, nàng cầu lấy hắn.
Yami nhếch mép cười, nhanh chóng buông tha cho nàng
"Nhớ lấy lời ngươi nói"
"Ngươi! Ngươi! Tên hỗn đản nhà ngươi dám chơi đùa ta!?"
Ari thẹn quá hóa giận, hận không thể ban cho hắn một cái tát, hận không thể lao lên cắn chết tên đầu gỗ này. Đương nhiên nàng phải nhịn, nếu không hắn còn có thể làm với nàng ra cái điều gì? Nàng không dám tưởng tượng tới cảnh hắn cưỡng mình sẽ thế nào. Đó chỉ là giả dụ, với năng lực hắn có thì cưỡng nàng cũng không cản lại được.
Nàng thở phì phò, căm tức nhìn hắn. Hắn cũng chẳng quan tâm lắm, hắn chỉ trêu đùa thôi.
Ở phía ghế lái, Sophie cũng thở phào. Hắn hành động vượt quá sức tưởng tượng của nàng, nàng còn tưởng hắn sẽ đè Ari ra để làm ngay trước mắt mình chứ? Nếu đó là thật, nàng cũng đành chấp nhận, cũng không lên tiếng, bởi nàng nợ hắn một cuộc sống hạnh phúc, hiện tại có thể hiểu rằng nàng cưng chiều hắn vô cùng. Nếu để người khác nghĩ, tất cả đều nghĩ Sophie nàng quá rộng lượng, đáng ra nàng mới là nữ nhân của hắn, hơn nữa còn trao hắn tất cả thứ quý giá của mình mà phải ngồi nhìn hắn trêu đùa nữ nhân khác. Với Yami lại khác, nàng nợ hắn trước kia điều gì, bây giờ chính là lúc nàng có cơ hội trả lại.
Gác lại mọi suy nghĩ bằng một cái lắc đầu, nàng chuyên tâm vào công việc lái xe.

Yami cảm nhận được tấm chân thành mà Sophie gửi tới. Đáng tiếc hắn không phải là hắn.
Hắn không muốn phũ phàng nói rằng nàng ta đang yêu mến là yêu mến bản thể Yami, về hắn của trước kia đã bị nàng nhẫn tâm vứt bỏ. Hắn cũng không có trách nàng bởi hắn không phải kẻ của quá khứ, hắn không cảm nhận được. Ngược lại là nàng vẫn cuồng đắm tin hắn vẫn là hắn. Đôi khi để mọi chuyện đi về phía cuối con đường mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Cuối con đường, mọi sự việc sẽ sáng tỏ, dĩ nhiên lòng sẽ đau nhưng sẽ không có sự dối trá.
Két!!!
Bỗng dưng chiếc xe phanh gấp lại, khiến đuôi xe gấp gáp lăng về một phía. Lần phanh xe này ngoại trừ Yami thì Sophie hay Ari đều vật về một phía, may mắn không có thương tổn.
"Sao vậy? Ngươi phanh gấp như vậy muốn giết cả đám sao!?"
"Giết ngươi đầu tiên! Là có người bỗng nhiên phi ra từ bên kia đường!"
Nàng tức mình, xoa lấy bả vai bị va đập mạnh, may mắn là năng lực gia cho nên không để lại đau đớn gì.
"Mở cửa xe cho ta"
Sophie mở cửa xe cho hắn, mặc kệ trời mưa to, hắn bước xuống đi tới phía cô gái đang bị dọa cho thần phách tán loạn kia.
"Ngươi sao lại lao ra đầu xe, muốn chết sao?"
"Yami...ta...ta..."
Hắn thấy cả cơ thể nàng đều ướt đẫm nước mưa, tóc tai đều vài nơi rối loạn, hai mắt đỏ ửng lên đầy nước thì biết đã có gì xảy ra.
"Có chuyện gì?"
"Mẹ...mẹ ta...xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, hiện tại đang ở trong bệnh viện"
"Bệnh viện? Có thể nói rõ là nơi đâu"
"Là bệnh viện X"
"Ta chở ngươi tới"
Hắn bế nàng lên xe trước con mắt kinh ngạc của hai người kia. Hắn không có thời gian giải thích, hướng tới Sophie ra lệnh.
"Hết tốc lực tới bệnh viện X"
"Ta hiểu"
Chiếc xe lại bắt đầu di chuyển, lần này vụt qua cơn mưa trắng xóa chỉ để lại tiếng nổ xe.
Emy vẫn nằm trong lòng hắn nhưng nàng đâu còn suy nghĩ được điều gì? Nàng chỉ biết khóc lóc yếu đuối, nước mắt dàn ra ướt đẫm ngực hắn.
"Mẹ ngươi rốt cục bị làm sao?"
"Mẹ ta...mẹ ta bị một đám lưu manh ức hiếp, không chịu nổi nên...nên nhảy từ trên cầu cao xuống..."
Chưa nói hết, nàng đã oa oa tiếp tục khóc tựa đứa con nít ba tuổi.
"Còn bao lâu nữa thì đến?"
"Chỉ qua cây cầu kia nữa thôi, cô gái ngươi bớt lo lắng, chúng ta nhanh sẽ tới"
Emy cố nén lại khóc, gật đầu một cái. Hôm nay may mắn gặp được Yami cho nên mới đến được bệnh viện, nếu không có hắn, chưa chạy được tới bệnh viện nhanh cũng đã gục ngã. Tuy không có khóc nữa, hai mắt nàng vẫn hiện lên ưu lo mãnh liệt, mẹ nàng có sao nàng không muốn sống nữa.
Khoảng mười phút sau, cả bốn đã đến được bệnh viện. Emy không có bình tĩnh lao xuống, nhanh tới nỗi khiến Yami cũng phải ngạc nhiên. Hắn cũng từ từ bước từ trên xe xuống, nhìn qua nơi đây, trong lòng không khỏi suy nghĩ rằng còn có bệnh viện tàn tạ thế này? Nơi đây gần như ở ngoại thành, dùng để cứu những người bị tai nạn ở vùng đường lớn ngoại ô, nhưng đổ nát như vậy không thể chấp nhận được. Vừa đi qua cây cầu cao kia, hắn không khỏi suy đoán mẹ nàng từ đó nhảy xuống, theo hắn đánh giá cây cầu đó cao trung bình, một người đàn ông nhảy xuống sẽ gần như gãy hai chân, huống chi mẹ nàng còn chỉ là một nữ nhân bình thường, rơi xuống thập tử nhất sinh, có thể sống tới được nơi này chính là kì tích.

"A!"
Đang suy nghĩ, hắn nhanh nghe thấy tiếng kêu của Emy thì đi vào.
"Ngươi xô vào người tiểu thư nhà ta, một câu xin lỗi thì xong?"
Một đám gồm bốn năm kẻ mặc vest đen đứng ở đó, một tên trọc đầu, trên mặt có một đường sẹo dọc má đầy đáng sợ nắm lấy cổ tay Emy. Còn tiểu thư trong miệng hắn chính là cô gái đứng sát cạnh, nàng ta thân thể cao cao, mặt mũi xinh đẹp duyên dáng, nhất là đôi mắt chứa đầy ngạo khí, mái tóc đen tuyền được cột đuôi ngựa càng làm nàng thêm vài phần khí phách nam nhân, nàng ta còn mang theo một đôi ủng quân đội trông nàng tựa một quân nhân trẻ.
"Ta xin lỗi, vì ta đang vội nên không chú ý"
"Con bé nhà quê này, ngươi còn dám không để ý?"
Yami hắn cười nhàn nhạt, bước chân tưởng chậm mà như ma như quỷ tiến tới trước mặt tên kia. Hai mắt chứa đầy ám khí lạnh lẽo ngước nhìn rồi cất giọng chỉ biết giọng hắn hệt cửu u địa ngục, không khỏi làm mọi kẻ rét run.
"Cút"
Tiếng cút vừa thoát ra, tên kia run rẩy chút, rồi cũng thu lại nỗi sợ. Chỉ là một tên nhãi ranh cũng muốn dọa hắn? Đúng là muốn chết!
Các y tá nhìn thấy khí tràng tựa sắp đánh nhau không biết phải làm thế, đành đứng ngu dốt ở đó, kể cả các nàng có kêu đại diện ta thì chẳng ôm lấy hi vọng vì đây không phải bệnh viện lớn, đại diện chỉ là tiểu nhân vật thấp kém.
Thấy tên kia hồi lâu không nói lấy một lời, Yami ánh mắt càng đậm.
"Cút"
"Đừng có phách lối!"
Oanh!
Hắn chưa kịp động tay động chân, tầm mắt liền đi vào bóng tối. Hắn không thấy nhưng mọi người xung quanh đều thấy, trong miệng không khỏi hít vào khí lạnh, thiếu niên này vậy mà dám ra tay? Chỉ thấy hắn một đấm tung ra giữa mặt tên này, đánh cho xác hắn văng đi xa, trên miệng chỉ còn tiếng chó rên ư ử.
"Tiểu thư? Cái thá gì trong mắt ta? Đều là mấy kẻ đầu chó không bằng"
Hắn nhàn nhạt chế giễu, nhất là ánh mắt nhìn tới cô gái kia đầy sự khinh bỉ.
"Lên...lên dạy dỗ chết tên nhóc con nháo sự!"
Một tiếng hô lên, bốn tên còn lại hung hăng lao tới.
Yami nhếch mép, cơ thể quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện lao tới, tặng tên đầu tiên một đấm vào bụng, song bắn đưa chân đạp về phía sau trúng ngực một tên, rồi lại phát một đấm về tên ban nãy, khí lực không có chút nhân nhượng, đều là quyền xé rách không khí. Hắn đánh xong tên đầu tiên, phi ngay tới tên mới bị đá bắt lấy cổ hắn nhấc lên, đập xuống sàn gạch hoa khiến bề mặt loang lổ hình mặt người, có cả máu từ đó tuôn ra ngoài.
Ba tên kia rét run, cả cô gái kia nữa, Yami đúng là đủ cường hãn, một đấm một đá mang ba tên đánh gục, còn có thể thấy khí lực rất mạnh.
"Emy, ngươi vào trước, chúng không dám quấy phá"
Emy gật đầu, nàng biết Yami không đơn giản, thậm trí người hắn còn giết được, hắn bảo hộ nàng vì Huyết Hải Trâm nàng đang giữ, nhưng đó là đủ rồi.
Nàng bước qua mấy người, đi tới quầy tiếp tân dò hỏi sau đó chạy nhanh khuất vào trong thang máy.
"Đồng học, ngươi võ kĩ không tệ đi? Có hứng thú theo ta không?"
"Theo ngươi? Ngươi xứng sao?"
"Ý ngươi là sao?"

Mắt nàng mây mù một khoảng, dĩ nhiên đã không ưa thích tính cách ngạo mạn mà hắn đang thể hiện ra.
"Một chữ thôi...cút!"
"Cho thể diện không thèm lấy!"
Nàng cắn răng lao lên, để lại phía sau một đoạn tàn ảnh tan biết. Nàng xinh đẹp nhưng là nóng nảy tính cách, chưa ai dám nói chuyện với nàng như vậy mà chưa bị phế, hôm nay nàng đã có ý muốn thu hắn, đã vậy hắn còn lên mặt bảo nàng cút.
Đùng!
Một tiếng chua chát vang to, biết rằng một bên má nàng ta ửng đỏ năm ngón tay. Nàng ta cảm thấy ong ong mặt, mắt còn nổ ra mấy cái đom đóm nhỏ. Hắn vậy mà theo kịp để tát nàng?
"Ngươi..."
Đùng!
Một tát nữa được tung ra, má bên kia lần nữa bị hắn tát, nàng ta giận nghiến răng nghiến lợi, tàn lực ngã xuống đất. Nàng ta ôm lấy má, hai mắt phẫn nộ trừng lấy Yami.
"Lần sau...quản cho tốt người của mình"
Vứt lại một câu, hắn bỏ vào thang máy. Thang máy đi lên hai tầng, hắn bước ra đã thấy Emy đi đi lại lại ở phòng hồi sức, có lẽ mẹ nàng đang được kiểm tra thêm.
Chỉ vài phút nữa, cửa phòng hồi sức được mở ra, một vị bác sĩ cùng hai người y tá bước ra, nàng vội vàng tới dò hỏi.
"Bác sĩ! Mẹ ta không sao chứ?"
Hắn ta đôi phần không biết nói như nào cho nàng bớt kích động, cuối cùng đành phải lòng nói ra.
"Mẹ ngươi rơi từ độ cao đó, còn sống đúng là một phép màu, về cơ bản mẹ ngươi thương vài nơi nữa chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe...có điều..."
"Ngài hãy cứ nói"
"Hai chân mẹ ngươi...chỉ sợ từ nay về sau...không thể di chuyển nữa"
"Không thể nào!!!"
Nàng ta lảo đảo suýt chút ngất đi, chỉ sợ Yami không đỡ lại nàng đã ngã thực sự.
"Chúng ta đã hết sức, mẹ ngươi rơi từ đó xuống, kể cả có kịp đưa tới bệnh viện cao cấp nhất cũng khó lòng chữa được"
"Cảm...cảm ơn ngươi..."
"Còn tiền viện phí..."
"Ta sẽ trả cho nàng"
Yami lên tiếng.
Cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình có chút không vui vẻ, hắn thực lòng giải thích.
"Ta cũng không muốn đề cập tới chuyện tiền nong trong lúc này, nhưng ngươi biết đấy, nơi đây đã nhiều lần phải tự bỏ quỹ trong bệnh viện cũng chính là tiền túi của nhân viên để chi cho những người không đủ tiền trả, vì thế nên cơ sơ vật chất ngày càng kém"
"Ta biết, ngươi không cần nói nữa"
Hắn cũng gật đầu, cùng hai người y tá đi khỏi. Đến lúc họ đi rồi, Emy ôm lấy hắn gào khóc thảm thiết.
"Yami ta phải làm sao bây giờ! Mẹ ta vĩnh viên không thể đi được nữa sao? Ta phải làm gì đây?!!"
"Ngươi bình tĩnh, trước tiên hãy xem mẹ ngươi trước"
Hắn mở cửa phòng, trong lòng có chút kinh ngạc, nữ nhân này không phải quá xinh đẹp đi? Thảo nào bị lũ lưu manh ức hiếp.
"Mẹ!"
Emy chạy vào, nữ nhân kia đang thẫn thờ nhìn về cửa sổ có chút thất thố quay lại.
"Emy..."

"Mẹ...ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, còn đây là?"
Nàng nhìn về phía Yami, tò mò hỏi.
"Đó là một người bạn của ta, là hắn đưa ta tới đây"
Nàng sờ lên má con gái mình, một trận lạnh toát truyền tới tay mình. Nhìn đồ con mình mặc đều ướt, nàng xúc động khóc
"Đứa con ngốc này, ngươi lạnh quá, là đã chạy trên đường sao?"
"Ta không sao, đã có hắn đưa tới. Còn ngươi nữa, bão lớn như vậy ra ngoài làm gì để bị ức hiếp?"
"Ta...hôm nay là ngày ta đi thăm mộ cha ngươi...dù bão nhưng ta không thể không đi"
Ngu ngốc Hắn nghĩ.
Đôi mắt vô cảm khó hiểu nhìn nàng, nàng cũng chú ý tới cách hắn nhìn mình đầy châm chọc. Nàng cũng không có tức giận, bởi việc nàng làm đúng là quá ngu xuẩn, để rồi dẫn đến sự việc hi hữu này.
"Emy...ngươi ra ngoài một chút, ta có việc cần nói chuyện với bạn ngươi"
"Ta..."
Nàng nhìn về phía Yami lại nhìn về phía mẹ mình, cuối cùng cũng gật đầu, lẳng lặng ra ngoài.
Bây giờ chỉ còn hai người, nàng mới cúi đầu.
"Cảm ơn ngươi vì đã giúp đỡ con bé"
"Không cần cảm ơn"
"Ngược lại...ta có thể cầu xin ngươi một điều được không?"
"Cứ nói"
"Ta biết chân ta không thể di chuyển được nữa, không khác thực vật nhân là bao, ta không hối tiếc điều đó, ta chỉ lo lắng về Emy, con bé còn quá non nớt cả tin, chỉ sợ một ngày nó sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ mong ngươi có thể chăm nàng giúp ta"
Hắn nhàn nhạt cười lắc đầu.
"Ngươi không cảm thấy yêu cầu có chút vô lý sao? Ngươi muốn ta giúp nàng không công?"
"Ta..."
"Ngươi biết hai mẹ con nhà ngươi giống nhau ở điểm nào không?"
"..." nàng im lặng không nói không rằng, đôi mắt trong veo nhìn hắn không rời.
"Cả hai các ngươi đều là hạng nữ nhân ngu ngốc, não các ngươi hỏng rồi"
Im lặng...chỉ tuyệt đối là im lặng.