Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 155: C155: Tam Nữ Đối Mặt




Từ trên không trung, cách nơi tổ chức tiệc mừng thọ xuất hiện một tia năng lượng màu đen từ trên trời đáp mạnh xuống. May mắn rằng chẳng có ai có thể phát hiện ra tia màu đen này, cùng với nơi nó tiếp xuống là ở trên một ngọn đồi dốc, nơi vắng người qua lại.
-ngươi...ngươi....cái tên trời đánh.
Từ trong biển cây vang lên một tiếng hét thất thanh của trẻ con khiến rung động chim chóc trên đồi. Chủ nhân của tiếng hét đó không ai khác là Verol. Nàng hiện tại đang đưa tay chống ở gốc cây, trên khuôn mặt đáng yêu của mình xuất hiện từng màu xanh đỏ tím vàng, tuy chưa đến nỗi nôn hết dịch mật trong bụng ra nhưng nàng hiện tại rất sốc a. Lần đầu tiên nàng được bay lượn! Đến đây nàng lại liếc về phía Yami đang liếc nhìn mình bằng ánh mắt vô cảm. Nàng thật sự tò mò, làm sao cậu có thể bay được? Nàng đọc sách biết được năng lực gia cấp bậc Thần Chi Lực mới miễn cưỡng ngự không đạp đi để tránh bị rơi, mà nàng thấy Yami một thân vác thêm cả nàng bay lượn hơn cả chim chóc. Nàng hít một hơi sâu, Yami ngày càng đem lại cho nàng một sự tò mò không nhẹ. Vừa tò mò về thân phận của cậu, lại vừa tò mò đến hiếu kì về năng lực của cậu. Sự thực là nàng chưa thấy Yami sử dụng năng lực của mình nhiều, chỉ có nắm đấm kia chứng minh cậu không đơn giản là người thường.
Yami nhìn Verol nhìn cậu chằm chằm không rời, liền cười nhàn nhạt.
-ta không quen bị kẻ khác nhìn đâu?
Biết mình thất thố vì hàng đống câu hỏi của chính mình, nàng hơi hồng mặt, kể ra nàng cũng không có thói quen nhìn chằm chằm vào người khác. Khi nãy thất thần suy nghĩ mà không biết mình đang nhìn Yami.
Nàng nhẹ ho ho khan vài tiếng, ánh mắt lơ đãng thoáng chốc biến thành nghiêm túc, bước tới gần Yami mà khoát tay. Ánh mắt đầy phức tạp nhìn xuống toà biệt thự đang tấp nập.
-tới đây rồi, ngươi muốn làm gì tiếp theo?
Nàng đang muốn nghe dự định của Yami, chứ không phải tin những lời khi nãy cậu nói. Suy cho cùng với năng lực hiện tại bí bí ẩn ẩn của Yami, nàng không tin cũng có thể hiểu được. Phía bên trong hội trường cũng không chỉ có những bảo tiêu cấp bậc nhỏ yếu, để làm trưng bày mà còn có cả những năng lực gia cấp bậc cao được lão huấn luyện. Verol nàng nghe ngóng được hình như có đến ba, bốn người thuộc cấp bậc Bán Thần Lực, thực lực rất khủng bố. Chúng có quyền giết những kẻ nào được coi là có nguy cơ làm tổn hại đến khách tham dự. Và không chừng trong những số khách tham dự còn có thể lẫn vào đó vài người có thực lực cao hơn. Nhưng đó không phải là điều nàng đặc biệt lo ngại, lo ngại nhất chính là lão già kia. Bán Thần Lực được chia làm từng cấp độ: Hoá Cốt-Hoá Linh-Ngưng Tụ-Giả Thể-Thành Thể-Thánh Thể-Bán Thần. Mà lão già kia coi như đã đạt được tới cấp bậc Ngưng Tụ, chỉ còn thiếu một chút nữa sẽ ngưng đọng lại thành Giả Thể. Lão già bên gia tộc kia còn kinh khủng hơn, lão đạt đến cấp bậc Thành Thể, chỉ cần làm hai lão không vui, một chút áp lực của cả hai cũng đủ để một cái cấp bậc nho nhỏ như nàng bị nát bẹp. Vì thế cho nên nàng cũng không dám mở lời phản đối cuộc hôn nhân này. Không dám mở lời kháng lại, nàng cũng chỉ cay đắng nuốt lại, nếu không muốn bị đánh thì tốt nhất nên làm như vậy. Đôi khi, chúng ta phải chọn điều đau lòng nhất vì nó sẽ tốt cho chúng ta. Nàng thở dài, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa, trong cái nhìn đó, thật khó có thể hình dung ra nàng đang suy nghĩ những điều gì trong cuộc sống tương lai của mình, trong cuộc đời mình.
-hiện tại nếu ngươi hối hận, ngươi có thể trốn tới nơi thật xa...một nơi mà bọn chúng không tìm thấy ngươi.
-vì?
Yami nhàn nhạt hỏi lại, miệng mỉm lên cười, coi không khác gì đang cười trước nỗi đau của người khác. Là bình yên trước cơn bão không sai? Verol nhìn Yami với ánh mắt đầy xa vời, đầy lạ lẫm. Vì sao cậu có thể bình tĩnh như vậy? Cậu không nói, kể cả nàng cũng chẳng thể nhìn ra được gì? Nhưng một điều nàng dám chắc rằng, nụ cười mỉm đó mang theo rất nhiều tự tin, mang theo rất nhiều kiêu ngạo.
-vì ngươi buộc phải như vậy, sẽ đến lúc ngươi sẽ phải hiểu rằng, thân sinh là người của gia tộc nhưng số mệnh tuyệt nhiên không do bản thân lựa chọn.
Số mệnh? Số mệnh là cái gì? Nó có phải là một thứ giấy liền ném bỏ trong thùng rác? Suy cho cùng, đối với Yami mà nói thì...số mệnh chỉ là một cái giấy vụn cũng chẳng bằng. Nó là vô nghĩa. Nó chỉ quan trọng với những kẻ chân được dát vàng, nó vo nghĩa với những kẻ máu nhuốm tâm cơ như Yami. Số mệnh!? Chỉ cần cậu không vui, đến cả số mệnh cũng phải tan nát.
-số mệnh?....ta nghe từ này có lẽ nhiều rồi.
Yami quay lưng, chân bước từng bước muốn đi xuống căn biệt thự bên dưới. Nhưng Verol tâm tình đâu có tốt như vậy? Một bàn tay nhỏ bé kéo lấy cổ tay Yami, ngăn không cho cậu đi tiến thêm một bước.
-có việc?
-ngươi đang tự mình tìm chết!
-tìm chết...?
Cậu lắc đầu cười nhạt, tiểu la lỵ này hình như hơi coi thường cậu rồi. Cậu gỡ bàn tay nhỏ bé của nàng ra ra khỏi tay mình. Ánh mắt bất cần khi trước hiện tại ngưng đọng hẳn lại, đồng tử như một lỗ đen cỡ nhỏ cuốn lấy linh hồn kẻ nhìn vào. Vừa cuồng bạo, vừa kiêu ngạo, lại tràn đầy sát cơ, đáng sợ vô cùng. Cứ như Yami trở thành một cái sát nhân máu lạnh, tuy biểu cảm bất cần vẫn ở đó nhưng vì hai cái đồng tử kia đã khiến vẻ bất cần đó trở thành một vẻ khinh người đến đáng hận, cứ như tất cả ở dưới tầm mắt vậy. Verol đắm chìm vào màu đen không tưởng, tới lúc đã thoát được khỏi sự chết trân, liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Yami.
-hiện tại im lặng là điều tốt nhất cho ngươi.
-ngươi....ngu ngốc!
Yami lắc nhẹ đầu, không nhanh không chậm.
-suy cho cùng ngươi vẫn chỉ là một cái đứa nhỏ, chưa hiểu sự đời.
Gặp Yami mạnh miệng nói mình là một đứa nhỏ chưa hiểu sự đời, Verol tức giận đến tím mặt. Khuôn mặt đáng yêu vặn vẹo đỏ lên, hai toà lông mày như muốn dựng đứng lên. Trong mắt nàng, hiện tại Yami thật đáng ghét! Thật cứng đầu cùng ương ngạnh ngang ngược!

-ngươi cút!....người đâu rồi?
Chỉ với một cái khép mí mắt, khi mở ra đã không thấy bóng dáng Yami đâu nữa. Bỗng dưng trong lòng nàng dâng lên một cảm giác lo lắng. Cho sợ rằng Yami đi vào từ giờ trở đi không thể quay trở lại. Nàng thở ra một tràng khí nóng tùe miệng, cười lặng lẽ mà nói
-kệ hắn vậy.
Song, nàng cũng cất bước tiến xuống khu biệt thự người đông tấp nập phía dưới. Mỗi bước chân cũng dường như ming muốn con đường mòn này mãi mãi dài ra, để cho bước chân nàng không bào giờ đặt đến cái mảnh đất dày công phu xây dựng kia. Nhưng chỉ là ở trong mộng đẹp, bởi con đường gạch dần tiến sát lại nàng hơn. Bất giác, một viên pha lê lấp lánh trào ra từ khoé mắt nàng, cảm xúc đan xen lẫn lộn.
-ài....hôm nay mình cũng phải gặp mặt nhà bên kia.
Nàng xúc động thở dài một cái nữa. Ba nhà gặp mặt liên hôn gia tộc, kiểu này thì lưới trời có đục được mà cũng bị mắc chân lại. Tưởng như nhà mà cảm giác lạc lõng đến khó mà tin được. Hiện tại nàng mới hiểu rằng vì sao Yami gọi mình là đứa trử non nớt, chưa giáp tới sự đời, lòng người khó đoán mà? Đến cha ruột mẹ ruột đồng dạng cũng chỉ coi mình là món hàng trao đổi.
Nực cười! Ông trời thật trêu ngươi ta mà? Nàng cười rộ lên, ánh mắt óng ánh như thuỷ như ngọc, ra nước ngước nhìn lên bầu trời....
-thật xanh....
Nhưng cũng chỉ là được nhìn ra từ song sắt vô hình. Quả thực là chim én lọt lồng.
Quay trở lại với Yami, cậu hiên ngang bước đi lẫn vào trong đoàn người tới tham dự. Bởi vì bộ đồ cậu mặc không có nhãn mác hàng hiệu, cho nên từng bước đi tới đâu đều bị những ánh nhìn dòm ngó của mọi. Từng tiếng bàn tán đáng ghét vang lên, từng ngón tay bẩn thỉu chỉ chỏ vào cậu, từng lời chế giễu được buông ra từ miệng mọi người cũng chẳng khiến Yami tức giận được. Để ý tới những lời dị nghị đó chỉ tổ làm bẩn lỗ tai cậu, tiếng chó sủa không nên đánh đồng với tiếng người nói, mà người đã muốn nói nhiều thì chẳng khác gì tiếng chó vọng bên tai.
Cậu hướng không quan tâm, ánh mắt chỉ liếc về tầng cao nhất của toà biệt thự to lớn này mà nhàn nhạt cười. Cậu lại muốn xem kẻ nào dám tính kế cậu?
Yami đang hướng ánh mắt nhìn, bỗng dưng phía sau cậu vang lên một giọng nói của nữ nhân dò hỏi. Bàn tay mềm mịn của nàng ta đặt lên vai cậu, giữ lấy cậu.
-xin hỏi.....
Yami quay mặt lại, nữ nhân kia tựu như gặp ma vậy, cặp mắt to tròn, đáng yêu mở rộng ra, cái miệng nho nhỏ há rộng, còn lấp ló ra một cái răng nanh. Kích động đến mức bờ ngực đang phát triển rung động mạnh qua ngực chiếc váy dây vai.
-là ngươi a!
Lariana hai tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống đất, nàng từ bên kia tiến tới cảm thấy bóng dáng này có chút quen mắt, trong đầu ngờ ngợ, ai ngờ tới hỏi thì đúng thật. Nguyên lai là cái người hôm đó bị nàng đổ vạ nhưng mà Flora không bắt được. Và cũng là ân nhân trong miệng Alisa!
-ngươi là...
-ngươi không nhớ ta!? Hôm đó ta cùng ngươi gặp mặt tại trung tâm thương mại!
Yami gật gù, trong đầu hiện ra một cô gái đổ oan cho mình vì xô phải người nàng, hoá ra lại chính là nàng ta?
-là ngươi.
-ngươi nhớ rồi sao? Hôm nay thật may gặp ngươi ở đây, ta liền muốn tính sổ với ngươi!
Nàng ta một mặt đáng yêu phụng phịu lắc cơ thể của mình, một bên phồng má hùng hăng nhìn Yami.
-với ta?
Cậu nhàn nhạt cười, cô gái nhỏ này muốn tính sổ vì với cậu? Cậu nhớ không nhầm thì đâu có dây dưa với nàng ngoại trừ cái hôm đó? Nàng ta chẳng lẽ vẫn chưa nuốt được cục tức hôm đó? Tuy Yami không thích tính toán, nhưng cậu cam đoan rằng hôm đó là do nàng va vào cậu.
-ngươi còn nói sao? Hừ! Tiểu thư tức chết rồi! Từ ngày hôm đó để ngươi chạy mất, chị ta ngày nào cũng nói ta thế này thế nọ, bảo ta chọc tức ngươi, ngươi thử nói xem bản tiểu thư có tức chết không!?

-đó là do ngươi, không liên quan đến ta.
Yami bên lạnh bên nhạt, sớm mấy giây trước đã làm Lariana tức giận không thôi, dù gì nàng cung là một cái hoa khôi học đường, chứng kiến Yami bộ dạng không quan tâm thì có đôi chút lạc lõng, mà từ lạc lõng lại sinh ra lửa giận. Nhưng lại nghĩ đến cậu là ân nhân của chị mình thì đành nhịn lại. Đánh không lại, còn có thể hiểu, nhưng đánh mà để cho Alisa biết thì nàng chỉ có đường chết. Chị nàng sau cái ngày bị cướp dâu đó, liền say mê, đắm chìm tin vào cái tà thiếu niên kia, ngày ngày ra lệnh cho người bằng mọi cách tìm được hắn, chí ít phải có một tấm hình hay bứ vẽ về dung hhan của hắn. Hiện tại thì không chỉ dung nhan hắn, mà cả thân thể hắn đang đứng trước mặt nàng, chỉ tội rằng Alisa chưa tới bữa tiệc.
-được! Coi như tiểu thư ta đây không so đo với ngươi
Ra một điệu bộ thượng quan tiểu thư, nàng ta hếch cằm lên, trông cực kì kiêu ngạo. Trước mặt cậu đã sớm mất hình tượng tiểu thư, hiện tại phải lấy lại để không bị xấu hổ.
Ngược lại, Yami nhếch mày khó hiểu, liền quay lưng lẳng lặng đi, đúng là gặp phải con nhỏ nổi điên. Kéo mất đi mấy phút thời gian của cậu để nghe về những điều nàng tự làm tự chịu.
-ngươi....
Còn định nói gì nữa, nàng đã bị nhìn thấy bóng lưng Yami xa cả trăm mét, lời đang nói nỗng nhiên có một cỗ nghẹn khí mọc ra, đem nàng ho lên sặc sụa. Cái cổ họng đột nhiên bị kích thích trở nên đau đớn, hai mí mắt nàng nhanh chóng xuất hiện một tầng sương mỏng.
-khụ! Tên nam nhân chết tiệt!
-Lariana, cẩn thận cách ăn nói.
Từ phía sau nàng, một giọng nói ấm áp nhưng không kém phần nghiêm khắc vang lên làm nàng giật mình. Nhanh chóng quay đầu, thì ra Alisa cùng Flora đã đến rồi a! Không đợi lâu, nàng liền phi đến chị mình nói.
-chị! Chị! Em gặp lại hắn rồi!
Alisa bị em mình đột ngột phóng đến thì có chút không tưởng tượng nổi lời nói, bộ dạng kích động liền khiến nàng có chút giật mình. Khoé miệng khẽ giật giật, nàng hỏi lại
-hắn là ai?
-còn ai nữa! Là cái tên lưu manh cứu chị ấy!
-hắn đâu!
Lần này, coi như Lariana kích động hai phần thì Alisa đã kích động đến mười mấy phần, đem hai vai em gái mình nắm chặt, rung lên cật lực.
-chị a! Nghe em nói hết! Hắn ta cũng đang ở trong bữa tiệc, lần này là không đem theo mặt nạ, em có thể xác minh hắn giúp chị đấy!
-thực!? Là thực!?
-chị bình tĩnh! Là thực! Mới vài phút trước em còn nói chuyện với hắn!
Alisa cao hứng vô cùng, hàng loạt những khuôn mặt khác nhau của Yami hiện ra trong đầu nàng. Hai mắt liền óng ánh sáng lên từng ngôi sao nhỏ, bộ dạng trông giống như thiếu nữ mười tám sa vào lưới tình...mặc dù nàng đã gần ba mươi. Mà cho dù gần ba mươi hay ba mươi thì nó thế nào? Tuổi tác cùng nhan sắc đối với nàng là đối nghịch với nhau, không thể phủ nhận hiện tại nàng vô vô cùng xinh đẹp. Như một yêu tinh nhỏ thèm muốn nam nhân vậy. Cách nàng cười khi nhớ về Yami tưởng như quyến rũ vô cùng, mị sắc vẹn toàn.
-này chị....không phải ngươi yêu thích hắn ta rồi chứ?
Alisa từ trong mộng tỉnh thoát ra, ngu ngốc kêu rên một tiếng
-Ah!?

-này chị....đừng...đừng nói là ngươi thích tên khắc t....ưm! Ưm!
Miệng nàng nhanh chóng bị Alisa bịt lại, nguyên lại là không muốn cho mọi người nghe thấy.
-thả ta ra! Còn nữa, ngươi điên sao? Ta trông hắn thua ngươi đến mười mấy tuổi! Cùng với tuy lần trước ngươi bị cướp dâu chưa thực hiện được hôn lễ nhưng ngươi là người của hoàng tử a! Hắn biết sẽ không làm thịt tên kia ấy!
-vậy nên ngươi bé miệng thôi nha! Ta là hâm mộ năng lực của hắn! Ai nói với ngươi rằng ta thích hắn?
Alisa nàng ta cật lực phản bác lại, cứ mỗi từ hắn được nói ra từ cái miệng nàng, mặt nàng cơ hồ càng dsor thêm một tầng đào sắc. Khá là phản bác lại lời nói của nàng. Lariana có còn chưa yên tâm chị mình trao chân tình cho kẻ khác nhưng cũng không hỏi nữa, coi như mắt nhắm mắt mở cho qua đi. Trong lòng nàng có một cảm giác tựa tựa như Yami không có hứng thú với những cô gái, thậm trí nàng ta còn nghĩ cậu bị đảo ngược giới tính(bệnh gay) hoặc là lưỡng tính(gái trai đều thích).
-Flora? Ngươi sao ngây ngươi?
Lariana đánh mắt với Flora đang dùng một ánh mắt phức tạp nhìn vào trong cửa chính cỉa căn biệt thự. Chẳng lẽ nàng ta cũng cảm nắng đi??
-không...chỉ là ta muốn học tập từ hắn gia tốc pháp kia, không biết hắn có chịu dạy.
Nàng nghĩ nhiều...quả nhiên nữ nhân từ nhỏ được tiếp xúc binh đao chiến đồ thì hiện tại lớn lên chỉ toàn ham hỏi học tập những thứ vũ lực này. Nhưng cũng chưa chắc, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, một tia hâm mộ cũng có thể chuyển thành một vạn tia yêu mến một ngày nào đó. Lariana cười mà không phải cười, nói vậy hai cái nữ kia có ý với Yami thì ngay cả nàng cũng không tránh nổi đi? Nếu thực sự nàng không tránh được, thì Yami tuyệt đối là một tên hoa tâm củ cải.
-nhanh lên! Chúng ga màu vào!
-chị! Chị! Ngươi đừng kéo aaaa!


Yami dung nhập mình vào giữa đám người trong sảnh chính, hai mắt đánh giá nơi này. Quả nhiên gia chủ lắm tiền nhiều của. Cả cane phòng được trang hoàng bởi những tấm lụa mỏng, ở viền còn óng ánh hoàng kim sang trọng. Chính giữa đài trải xuống đến tận cửa chính là một tấm thảm dày màu hoàng kim, thêu lên đó những còn phượng hoàng dang cánh múa lượn, óng ánh những hạt kim tuyết loá mắt. Nhìn sơ qua, trông giống như một con đường được dát bằng tiền tài, vàng bạc và những con phượng hoàng ánh kim kia là đại biểu cho quyền lực bất bại. Ở trên đài là ba cái ghế gỗ, bên ngoài được phủ sơn một lớp vàng kim nhẹ, một cái là cho lão già, thứ hai bên trái có lẽ là cho vợ hắn còn cái cuối bên trái thì cho đứa con mà lão tâm đắc nhất. Yami mỉm cười, ngươi cũng rất có dã tâm, bảo sao muốn bán ta và Verol cho hai gia tộc khác. Chẳng qua để xem mấy lão già kia có khả năng để bán cậu không? Nếu không có khả năng bán cậu...hậu quả khó có thể nói được. Phụ thuộc vào thái độ của chúng đối với Yami ra sao.
Cậu nhàn nhạt cười, hai chân dần bước về khu ghế sofa nghỉ ngơi. Tới nơi liền đặt mông xuống, chỉ là ánh mắt luôn nhìn lên phía chéo của không trung đúng vào địa điểm lầu cao nhất. Không ai để ý tới cái nhìn quan sát đầy nghi ngờ của cậu, tất cả khách quan đều nườm nượp đi qua lại, lâu lâu cũng có bảo tiêu nhìn Yami với ánh mắt khác thường nhưng sau cùng cũng bỏ đi, bởi chúng nghĩ rằng, một đứa trẻ như Yami sao có thể là một kẻ nguy hiểm. Khoảng ba phút sau, ánh mắt quan sát của Yami mới thu hồi lại, liền vớ ngay trên bàn một chút nước liền chậm rãi uống. Từ từ hạ cốc, hai mắt cậu bỗng hơi nhíu lại. Có một thân ảnh nữ nhân mắc váy dạ hội màu nâu son từ tốn tiến đến trước mặt cậu, đôi môi nhỏ xinh được tô một lớp son hồng nhẹ liền mỉm cười khi nhận ra cậu. Mỗi bước nàng đi, liền mang bờ mông căng tòn rung nhẹ lên, khiến kẻ nào kẻ nấy đều nuốt nước bọt một ngụm lớn.
-Kouhai, không ngờ gặp được ngươi tại đây.
-ngươi là.....
Nàng ta hì hì cười để lộ cái núm đồng tiền xinh xinh, không những không có chút gì không vui mà còn sát lại bên cạnh cậu mà ngồi xuống, trông không khác tình nhân của cậu là mấy. Mà sát gần bên nàng, Yami có thể ngửi thấy thoảng thoảng hương thơm từ mái tóc óng mượt của nàng, theo vào đó là một chút mùi nước hoa nhè nhẹ lẫn mùi cơ thể phảng phảng phất phất, ẩn mị, dụ hoặc vô cùng.
-thực sự không nhận ra ta sao?
Kotome đặt một tay lên ngực Yami, thủ thỉ hỏi. Ngón tay thỉnh thoảng còn vuốt dọc theo đường cúc áo, khi thì nghịch ngợm những lọn tóc dài của cậu. Hai mắt luôn nhìn đến bờ môi vẫn còn ướt do uống nước của Yami, đồng thời một ngụm nước bọt được nàng nuốt "ực" một cái đủ để cho cậu nghe thấy.
-hiện tại đã nhớ.
-ta biết mà? Kouhai đu có thay tên đổi họ nhưng sao có thể quên được đàn chị này kia chứ? Người cái tên này....mất tích một năm mà không nói lời gì với ta, hiện tại ta nhớ ngươi chết mất.
Kotome ùa vào lòng Yami, hai bàn tay trắng nõn tựa búp măng vòng ra ôm lấy bả vai cậu. Cái má hồng đào liên tục dụi dụi vào ngực cậu tựa mèo gặp chủ. Và điều đầu tiên nàng có thể cảm nhận được, chính là mùi hương lạnh giá bốc lên từ cơ thể cậu. Cùng giống như Daimon, nàng ta bị cuốn sâu vào trong hương vị này, muốn đắm chìm vào nó để mãi không thoát ra. Nếu đây là gông cùm, nàng muốn tự nguyện tiến vào gông cùm đó để mãi mãi cảm nhận được nhiệt độ này. Lạnh lẽo nhưng không làm người khác sợ hãi hay kinh dị. Nàng bá đạo hít vào một hơi dài, xong thở nhẹ ra với cặp mắt lấp lánh ngận nước.
Yami cảm thấy một cỗ cảm giác khó tả, liền đẩy một vai của nàng tách ra khỏi người mình. Hai mắt lạnh nhạt liếc sang.
-ngươi có thể thả ta?
-ngươi từ thiếu niên non nớt liền đối với ta lạnh nhạt như vậy? Ta nhớ ngày trước ôm ngươi ngươi liền ôm lại ta kia mà? Ngoài ôm ra, ngươi còn không dám trực tiếp đụng chạm ta như thế này.
Kotome cười nhẹ, ôm lấy cánh tay của Yami, đêm đôi ngực mềm mại chèn ép lấy đủ mọi hình dạng, sau cùng là kẹp lấy nó trong khe ngực đầy nhiệt lượng. Bộ ngực no đủ ép sát lấy một bên tay, đem bao nhiêu mùi vị toả ra, tựa còn có một mùi sữa dê. Nếu không phải Yami mà là một nam nhân khác, chắc chắn sẽ nổ mắt vì hai con bạch thỏ béo mập này.
Kotome nghịch ngờm cười, hai mắt ngước lên nhìn khuôn mặt Yami. Và cũng để lại cho nàng một ấn tượng mới lạ xen lẫn kinh ngạc, là cạnh mỹ nhân mà tâm không động. Yami hai mắt đã bỏ qua nàng từ bao giờ mà nhìn vè phía trước, đồng tử không có chút gì liếc ngực nàng mỏi mắt. "Là ta không đủ quyến rũ sao?"_nàng buồn bực suy nghĩ. Hay là do nàng dạo gần đây ăn nhiều đồ ngọt cho nên tăng cân? Mỡ thừa đẩy ra?

Nàng ta cuống quít nhìn xuống vùng bụng mình, nhưng khó hiểu là nó vẫn rất thon đẹp, có khi còn làm nhiều cô gái khác ghen tị vì cơ thể tựa rắn(độc) nước của nàng.
Nàng ta phụng phịu phồng lấy một bên má, là đang muốn nhõng nhẽo Yami dẫn nàng đi ăn. Thì từ trong đám đông, người chừa rõ nhưng giọng đã vang tới tai cả hai người.
-Yami!? Ngươi ở đây.
Sophie không biết từ đâu xuất hiện, trên mặt vui vẻ mỉm cười bước tới, nhưng có một vấn đề rằng...nàng khi vừa mới nhìn rõ nữ nhân nhõng nhẽo ngồi bên cạnh Yami, đang ép sát hai con thỏ vào tay cậu thì trong lòng không cần nói cũng biết liền nổi lên một ngọn lửa ghen tuông không nhỏ. Nhưng suy nghĩ lướt qua trong đầu như ngọn gió lớn thổi bùng lên ngọn lửa ghen tuông đó lớn hơn. Nụ cười rạng rỡ vừa rồi vụt tắt tựa cây nến đầu gió(ý chỉ rằng vụt tắt rất nhanh), thya vào đó là một loại biểu cảm tăm tối, lạnh giá, có phần thù địch hướng về phía Kotome.
Kotome cũng đã nhìn thấy Sophie, nàng cũng biết Sophie là ai, nhưng lại không biết nàng ta cùng Yami đã trải qua tiếp xúc thân thể. Cơ thể Kotome khẽ trườn bò vào lòng cậu, một tay đem khuôn mặt lạnh giá của Yami vuốt nhẹ, đôi mắt nhìn Sophie với đầy sự thách thức. Nhận được ánh nhìn đó, Sophie không khỏi khựng lại, trên trán mọc lên ba tia hắc tuyến, khoé miệng giật giật.
"Con mèo vụng trộm!"_trong đầu Sophie hét lên.
-Yami...nàng ta là ai?
Sophie cười gằn giọng, không nói đến lời thứ hai, liền ngồi bên cạnh Yami, còn hơn nữa là nàng cố gắng ưỡn ngực mình, để phô bày ra bộ ngực còn hoàn mĩ hơn Kotomi một chút, chốc chốc vòng eo thon đẹp lại đưa sang trái, đưa sang phải, để hở ra một màu xanh lam nhẹ của áo ngực nhằm phô bày cho Yami xem. Mà Kotome, nhìn bộ ngực kia thì lại có phần đố kị, ai bảo của nàng ta lớn đến vậy? Thế là hai tay nàng lại càng víu chặt lấy cánh tay Yami hơn, cũng cười hằn.
-Yami, ta nghĩ có con ruồi nhặng đang bám víu lấy ngươi.
-Yami, ta lại cảm thấy ở bên cạnh ngươi có một con mèo vụng trộm đồ của người khác.
Sophie cười mà không phải cười, lườm lấy Kotome. Cả Kotome cũng không hiền hoà gì, liền trừng lại Sophie. Nhị nữ tranh nhau, hai mắt nhìn có thể tưởng tượng ra áp lực mỗi bên và những tia sét bắn ra từ nhãn cầu hai người.
-ngươi...người ngoài đừng xen vào chuyện tốt của chúng ta!
Kotome dùng tay đẩy đầu Sophie ra. Sophie cũng chẳng vừa nhường nhịn, bộ dạng tĩnh thuỷ thường ngày của nàng liền quăng đi, lấy tay còn lại chộp vào má Kotome, đem nó đẩy ra phía sau.
-chính ngươi mới là người xen vào cuộc sống của vợ chồng chúng ta!
Kotome nghiến răng, ra lực đẩy mạnh hơn.
-vợ chồng cái gì chứ!? Đồ hồ ly thứ ba liền cút đi!
-ngươi mới cần cút!
-là ngươi! Con hồ ly ngu dốt!
-là ngươi mới đúng! Con miêu nữ dâm đãng.
Cứ thế cãi vã xảy ra, nó đặc sắc đến mức mọi người đều tập trung vào đây ánh nhìn. Là ngoại tình bị bắt? Hay vị hôn thê phát hiện ra người mình yêu cặp kè với nữ nhân khác? Điều quan trọng là cả hai đều là mỹ nữ xinh xắn, trẻ đẹp. Hiện tại đã có nhan sắc như thế này, sau lớn lên đều là cái hoạ mất nước. Cái thiếu niên kia đạp hai thuyền mà còn đạp trúng cả thuyền son, liền có hai tiểu tình nhân mỗi người một vị.
Lúc này, từ giữa đám đông lại chen ra một bóng hình nữ nhân quen thuộc. Một đôi mắt lạnh lùng nhìn tới Yami, cùng với tiếng guốc lạch cạch bước tới.
-Yami...hai con yêu nữ này sao lại ở trong lòng của ngươi
Ari lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói nếu để ý kĩ rất kĩ còn phát hiện ra một mùi giấm chua nồng nặc.
-Ari Wisventon? Ngươi nghĩ mình là ai?
Cả hai nữ đồng thanh chất vấn. Là điều chẳng ngờ rằng, Ari không những không nhụt trí. Ngón tay đặt lên môi mình, yểu điệu, huyền bí mà cười. Từng nước chân tiến sát lại gần, nàng ta ngồi lên đùi cậu, đưa hai tay vòng qua cổ Yami.
-ta là vợ hắn.
Câu này....khiến mọi người trong sảnh triệt để im lặng. Chỉ còn có tiếng xèn xẹt điện của ba bình giấm đối mặt nhau.
Yami thở dài, nữ nhân là đại hoạ a?