Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 147: C147: Thần Thức Chuyển Biến




Yami cùng ba người bước chân ra khỏi cửa phòng, riêng Yami để lại cho Iruka một ấn tượng ám muội không thể phai mờ. Tay đưa gió bão nổi, ngón tay chỉ xuống thì lôi sát phạt, đây là con người sao!? Ngay cả Linh Tộc còn chưa có ai hô hoán cuồn cuộn bão tố được? Thế nhưng Yami lại để lại một lần nữa là một đẳng cấp bá đạo, kinh khủng khác, phá vỡ từng lớp quy định về thiên nhiên Địa Cầu. Cái liếc mắt cuối cùng dành cho lũ chó bên trong phòng mang những tia sáng loé lên, sát khí kinh người, ma sợ thần hãi! Không giống như tài liệu về thân phận của Yami mà cô tìm kiếm được. Ngay từ đầu...đối thủ này thù hằn đổ lên thì sao rút lại được nữa!? Nếu tia huyết lôi lúc nãy không dành cho trưởng gia tộc cao cấp mà là cô hay một trong năm người còn lại, cảm giác bước đi trên con đường của cái chết không biết như thế nào? Chỉ có thể run rẩy mà nghĩ đến hai từ "nếu như" thôi.
Yami bước đi trên hành lang mà nhàn nhạt cười, lũ ngu ngốc này còn muốn đuổi cậu? Hay là cậu phải đuổi chúng mới đúng. Với khả năng của Yami có thể cho chúng sống chui lủi như chó thật trên toàn nước Nhật này, gặp là giết nhưng cậu lại không rảnh tới mức quan tâm tới kiến bã ngu dốt. Bản thân cậu muốn thế nào? Cậu tự hiểu được. Năng lực của cậu không phải để mang ra mà đối với những con hề phàm nhân này, cũng còn chẳng đáng để cậu đích thân ra tay.
<đúng...tay ta đã có Huyền Long Điện sao còn phải lo?>(Yami)_Yami nghĩ.
Huyền Long Điện đã chính là biết kẻ bề trên là ai khi Anol bị vật đi như bao rỗng, tới cả đấng toàn năng Thiên Giới hiện tại còn đang si mê cậu, nguyện giao cả Huyền Long Điện và Thiên Giới cho cậu. Cái gì mà hậu cung này của cậu? Cậu chẳng cần tới thứ đó, ngàn kiếp hậu cung cậu cũng hãi tình cảm trai gái rồi. Cũng chính vì Anol quyết liệt vô cùng nên Yami cũng đành cười nhạt mà đi thẳng, không dừng ở Huyền Long Điện khi nào nữa. Nếu chúng biết rằng một tay cậu che cả bầu trời ba giới mà cũng hiện tại là chủ nhân Thiên Giới thì chắc chắn sẽ sợ nhưng như cậu đã nói? Cậu không cần lắm tới mấy cái giới này.
Về ba người phía sau Yami, không thể biết được Yami đang nghĩ cái gì, chốc chốc lại đưa tay lên cằm sờ sờ, rồi lại dừng một chút nghĩ ngợi, có phải là đang day dứt vì đã đánh người không? Cả ba đều lắc đầu, Yami tính tình ngạo mạn, làm là làm, nếu mà làm lại còn quan tâm tới kẻ bị đánh thì còn gì là Yami?
Trong mắt họ, Yami của trước và bây giờ đã khác nhau quá nhiều rồi. Chỉ trong một khoảnh khắc Yami cất lời, bao nhiêu sức nặng họ đã cảm thấy cả. Anh hùng gì chứ? Juko và Rinko cũng chỉ là kẻ đứng dưới bậc thánh thần trước mặt thôi. Hô mưa gọi gió, quan hệ đứng đầu trăm thế lực, đè nặng lên Liên Bang Tam Giới? Ai có khả năng bá đạo như Yami đây? Nhưng....một chút gì đó, cả hai đều hạnh phúc khi quen được cậu, quen được người trong mộng tình. Giờ đây chế độ vợ, chế độ chồng không thể ngăn cản nữa, ở thế giới khác, đa thê là chấp nhận được toàn vẹn nhưng họ cũng biết Yami của hiện tại chỉ là còn nhân tình đối nhân chứ về tình cảm thì không cần nói nên cũng chỉ biết hàng ngày nhõng nhẽo với cậu. Ngày ngày cũng biệt tăm biệt tích khiến muốn tìm cũng khó.
<hai người sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm tôi?>(Yami)
Cả hai mãi mê suy nghĩ, quên mất Yami đang ở trước mặt mà quay lại, cũng bừng đỏ khuôn mặt mà lắc đầu. Juko tiến nhanh phía trước, chắp tay phía sau mà hỏi Yami
<nửa tháng không gặp.....cậu trưởng thành rồi>(Juko)
<trưởng thành? Chẳng lẽ tôi già đến vậy sao?>(Yami)
Yami nhàn nhạt trả lời, đôi mắt vẫn hướng phía trước đường đi
<không.....là....đẹp trai và nam tính hơn>(Juko)
Juko nhi nhí miệng mình, đoạn cuối nửa to nửa nhỏ nhưng Yami vẫn nghe được, mép hơi nhếch một cái
<cái gì mà đẹp trai, nam tính chứ? Tôi đây đâu dám nhận?>(Yami)
<nhưng đó là sự thật kia mà? Cậu thay đổi nhiều tới mức mình còn tưởng người khác thế cậu>(Juko)
Yami không nói gì nữa, cũng chỉ gật đầu.
Nhưng cậu cũng sớm bị kéo nhẹ áo phía sau lại rồi cũng dừng
<tối...tối nay cậu ở lại được không?>(Juko)
<phiền tất cả lắm>(Yami)
<có...có thể mà...cậu có thể ngủ cùng chúng tớ>(Juko)
Nào ngờ, Yami còn chẳng đồng ý, quay lại búng một cái rõ đau giữa trán
<hãy nghe đây, từ bây giờ Trái Đất đã bị dị biến, sẽ có nhiều hiểm hoạ tìm đến tôi, hay nghe tôi nói đây! Nếu không có việc gì thì đừng đi tìm tôi, rất nguy hiểm, sẽ có nguy đến tính mạng, tới lúc đó không niết biết mà cứu>(Yami)
Yami nhẹ nói, một lời cảnh báo mọi người. Tất cả cũng nhận ra được sự nghiêm túc vài phần, sắc mặt nghiêm trọng lại, có chút hoảng sợ khi Yami nói về các thế lực ngầm. Yami làm thế cũng vì sự an nguy của mình nên Juko cũng đành gác đi mà gật đầu, chỉ cười mà ôm lấy Yami
<tớ biết rồi....cảm ơn cậu>(Juko)
Yami đứng đó, ánh trăng sáng rọi vào hình bóng hai người, mặc dù Yami vô cảm, dù Yami mất đi nhân tính, mất đi tiếng cười nhưng...cô vẫn chấp nhận điều đó, đối với cô...chỉ cần biết rằng Yami còn sống thì cô vẫn sẽ dõi theo, cho dù là khoảng cách là địa lý, là không gian, là luân hồi, cô sẽ không quên.
<thôi được rồi, có việc giờ tôi phải đi rồi, tất cả nhớ giữ an toàn!>(Yami)
Yami quay lưng bước đi, phía sau là cảm xúc gì? Hãy để người đó chịu, Yami không muốn phải phá vỡ quy luật đó.



Yami bước đều chân phía ngoài đường hè, giờ vẫn hẵng sớm nhưng mắt cậu lờ đờ mệt mỏi, thoáng chốc lạ ngáp một cái đầy buồn ngủ, như có thể ngã lăn xuống ngủ bất cứ lúc nào. Trong tai cậu, tạp âm từ những cuộc nói chuyện phiếm của người qua đường cùng với tiếng còi xe dần lắng xuống, tai Yami hiện giờ là khoảng không thật tĩnh mịch, trong đầu cậu bắt đầu đổ về vô vàn mảnh kỉ ức dần chắp lại thành mảng rộng lớn.
<sắp....thức tỉnh rồi....vì sao lại là bây giờ chứ?>(Yami)
Đầu óc Yami choáng váng, bóng dáng cậu xiêu vẹo đi vô cùng, đem tay tựa vào tường, từ miệng thở ra một làn khí lạnh, âm hàn cuồn cuộn chảy trong huyết quản, cổ họng, thở cũng ra một chút tàn khí.
<thức tỉnh cận cực mà đau đớn thế này sao....>(Yami)
Yami hồng hộc thở, khoảng không mắt nhìn được ngày một mờ dần, nếu là bình thường thì cậu đã có thể hoàn thành phá bỏ lớp phong ấn nhưng giờ đây nó bất chợt vô cùng, đem theo bao nhiêu những năng lực đã bị phong ấn lâu năm cùng kéo luôn cả một đợt những kí ức khổng lồ. Suy cho cùng, đầu cậu giờ đây không thể chịu nổi.
<khụ!>(Yami)
Yami mặt không chuyển sắc, cơ bản linh hồn vẫn có thể quá tải chịu đựng một chút nhưng cơ thể này vẫn là bán phàm nhân, sức chịu đựng cũng không thể tốt. Ngất không phải là do yếu đuối, mà chỉ là sự chuyển biến của cơ thể để tiếp nhận năng lực.
Yami bị đè nén vô hình, ho ra một ngụm máu tươi mà gục đổ xuống như rối đứt dây. Người qua đường xúm lại, kẻ gọi cấp cứu, kẻ thì chỉ biết nhìn

<đó....không phải là!?>(Limi)

Cùng hai con người, một già một trẻ tiến tới, xốc cơ thể Yami mà mang lên chiếc xe đen. Một người có lẽ Yami sẽ nhớ. Và ngay cả cô ta cũng nhớ đòn lôi giáng suýt giết mình của cậu, nhưng vì sao cô ta mang Yami đi vẫn còn là một điều không thể giải thích.



<Ư....ta đang ở đâu?>-Yami thầm nghĩ.
Cơ thể bồng lên như bay, như thả lỏng trên không trung, cảm giác lâng lâng này.....đã lâu rồi mới được nếm thử.
Yami mở đồng tử của mình ra, trước mắt cậu chỉ là màu đen tối tăm mù mịt.
<có ánh sáng?>(Yami)
Mới trong chốc lát ở cuối đoạn thăm thẳm bóng tối đã xuất hiện một tia tinh quang chói lọi, Yami không thể hãm lại đu cũng đành phải bị ánh sáng đó nuốt chửng, cả cơ thể cậu như xoắn lại theo hố sáng này, điều này là gì!? Cảm giác khó chịu vô cùng!
<!!!>(Yami)
Yami mở mắt ra, bật cơ thể mình dậy, đầu tiên là sờ sờ khuôn mặt của mình và rồi ngắm bàm tay.
Nhận ra rằng mình đang ở trên một chiếc giường tồi tàn, Yami trầm ngâm
<đạt tới cận cực độ rồi sao? Còn đây ở cái nơi nào?>(Yami)
Cậu đứng dậy, ngay lập tức ở chân mang lại cảm giác đau đớn tột cùng.
<đây là....gãy chân sao?>(Yami)
Yami không biến sắc, nhìn cái chân thâm tím, oặt ẹo của mình. Cơ thể Yami đúng là bị mất kết nối nhưng tuyệt nhiên không thể bị đánh cho gãy thế này?
Yami đưa tay lên vuốt nhẹ một cái lên không trung, tức khắc xoắn lại mà trở thành một chiếc gương trong suốt, có thể nhìn rõ khuôn mặt hiện giờ.
<đây không phải cơ thể mình....có lẽ bị Trục Linh Giữ Thể rồi>(Yami)
Khuôn mặt của tên nhóc này xanh xao gầy gò, má thì hóp lại, tóc thì bù xù trông rất lôi thôi. Lại còn cộng thêm đang mặc cái đống giẻ lau nhà rách rưới trên người, tổng lại không khác gì kẻ ăn xin lề đường.
Bây giờ điều duy nhất trong cơ thể này có thể nhớ được là cách gia tộc của hắn, mẹ ruột của hắn, anh chị của hắn vứt hắn như một con chó ở căn nhà tàn sau dinh thự. Đã vậy nhưng hàng ngày còn cử một con ả khó đoán làm kẻ nuôi dưỡng hắn, một nữ hiệp sĩ để bảo vệ hắn. Còn về việc kẻ này bị đánh cho gãy chân và thương tụ ở khắp nơi trên cơ thể thì cậu cũng chẳng muốn nói ra, đúng là ngu cực kì ngu khi mới dám động tới người của hoàng gia
Yami chau mày, Trục Linh Giữ Thể là muốn nâng cao chất lượng thân thể cộng với linh hồn cho nên sẽ chuyển sang kẻ khác nhưng cũng dở là linh hồn cậu không hề yếu kém. Nhưng cũng không sao? Cậu hiện giờ đang là kẻ nắm toàn bộ trận thắng trong cuộc chơi này. Bao nhiêu uất hận, hận thù mà cơ thể này đã phải chịu mà gào thét từng đêm, điên tiết tới nỗi chỉ biết cào lên vách tường đến bật móng hay là nhưng cái đêm lạnh lẽo không chăn màn, khốn khổ như chó.
<ta sẽ giúp ngươi trả lại chúng hết>(Yami)
Yami nhàn nhạt cười, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng nhỏ. Chỉ có và một mình hắn là nghe thấy, với năng lực hiện giờ....khiến nơi đây ngập máu là không khó.
<dù chỉ là đợi tới lúc hồn nhập tái thể nhưng ngươi cứ yên tâm mà chết>(Yami)
Phần chân bị gãy do đánh đập của Yami bị gãy liền nguyên trạng phục hồi, bộ đồ rách rưới của cậu cũng được thay bằng đồ thường mặc, đen tông chủ đạo. Xem ra cũng hợp dáng vì tên nhóc này cũng mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi là cùng, bằng cậu kiếp này.
<thể lực bất ổn, suy dinh dưỡng nặng, sống tới bây giờ mà còn chịu đánh đập thì đúng là dai dẳng. Chết không thể chết mà sống cũng không xong>(Yami)
Ma thuật, phép thuật có thể giúp đỡ được con người, lợi hại mọi trường hợp nhưng vẫn phải chấp nhận rằng nó không thể giúp cho con người hết đói.
Yami có thể ngự lại cơn đói và thay da đổi thịt cho cơ thể này được một chút béo tốt hơn một tẹo, cơ thể này không phải là thần tiên mà có thể bất tử, không ăn không uống.
Yami hít một hơi sâu, đạp cửa ra ngoài.
Hừm? Rõ ràng là không đến nỗi nào nhưng cái gia cảnh của kẻ này thật ngửi không biết để đâu hết nhọ.


Hắn chỉ vì giúp đỡ vị hôn thê của anh cả hắn mà bị gia tộc đánh gãy cả chân mà chủ mưu là anh hắn không ai khác. Đúng là cặn bã? Đã giúp vì người khác lạc đường mà vẫn bị ăn đánh đến thảm cả con mắt.

Yami suy nghĩ đôi chút. Hiện tại bọn chúng đang là cùng nhau xem mắt ở dinh thự chính, cậu sẽ tới đó....khiến những kẻ trước kia khinh cậu phải dập đầu khấn lạy tới mưc chảy máu thì thôi.

<Hãy yên nghỉ....Ám Vương ta sẽ giúp ngươi trả thù>(Yami)

Cậu quay lưng ra cửa, co nhẹ chân mà đạp một cái, năng lượng cuồng bạo dồn vào làm không chỉ cánh cửa bay đi mà cả mặt trước của ngôi nhà thành bụi cả, gây lên một sự trấn động vang vọng cả khuôn viên.

Yami mỉm cười, có hai kẻ đang đến đây.

<hai con hầu lớn mật>(Yami)

Không nói nhiều? Cả hai kẻ do chính mẹ ruột cậu chọn chẳng khác gì những con chó đẻ? Chăm sóc thì không thấy? Đánh đập thì dã man, song song với tên anh cả thì chúng cũng còn nhân từ một chút là đánh cậu ngất thì dừng lại.

<có chuyện gì v!>(?)


Cô ta mới phi đến, dã bị ngay một bàn tay bóp lấy mặt mà nhấc lên, ánh đồng của cô ta l rõ vẻ sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt của cái thứ mà cô coi là phế vật. Cũng đứng trước một áp lực kinh dị vô cùng, quai hàm của cô ta cứng lại như đông đá, nửa lời không thể nói ra!? Đồng tử cứ run rẩy run rẩy.

<con hầu này cũng lớn gan lắm, đánh đập ta? Bỏ đói ta? Chửi rủa cả ta nữa?>(Yami)

Oành!

Cả đầu lần cơ thể bị dụi thẳng xuống đất, cả mặt đất bị bạo lực càn quét, nứt toác các vết chân chim.

<ai cho kẻ bẩn thỉu nhà ngươi cái quyền đấy?>(Yami)

Một đấm quăng thẳng vào mặt cô ta khiến nó biến dạng kinh dị mà theo áp lực bay đi, đập người vào hàng rào sắt khiến nó cong hết cả. Trông bộ dạng của ả này thật kinh dị, bần hèn, kinh tởm theo nhiều nghĩa. Khuôn mặt bị một đấm làm đảo lộn, mũi gãy , răng rơi, một bên mắt thì đen xì lại mà nổi cục u to tướng. Cơ thể nhiều lúc cứ giật lên một cái như cá dẫy chết.

<ngươi nghĩ rằng ta không dám giết?>(Yami)

Yami từ từ quay lại người mặc giáp nhẹ, đôi mắt ánh lên một vệt sắc lẻm, đe doạ bước đến. Khuôn mặt vô cảm với ánh nhìn thẳng không chớp khiến cô ta sợ. Cùng một suy nghĩ giữa cô gái kia và mình giống nhau! Vì sao kẻ phế vật lại mạnh kinh hãi đến thế này? Trong mắt hắn không có sự hận thù nhưng cách làm của hắn thật tàn nhẫn, đã một đòn đánh chết người!

<đừng....đừng lại gần....không thì đứng trách ta >(?)

Yami nhíu mày, lạnh lùng nói

<một con vệ sĩ đã quyền leo lên đầu rồi ra lệnh cho ta? Ta nên cho người biết đâu là chủ đâu là tớ?>(Yami)

Hừng hực dị hoả ám muội trong tay, Yami ngưng bước di chuyển của mình. Tay nhanh nhẹn vuốt lên nền không khí, từng dòng viêm khí nóng bỏng toả nhiệt ra, lập tức thiêu cháy cả cơ thể kia. Chỉ với khí tức đã làm cho con người tự bạo thể mà chết, Bạo Thể Chi Diễm quả thật là không dùng nhiều nhưng một khi đã dùng sẽ đem lại cho tất cả chỉ là nỗi sợ hãi cùng cực, ngay cả khí tức cũng đủ để nhiệt nổ ra từ cơ thể.

Cả cơ thể màu đen vùng vẫy trong đau đớn, từng tiếng hét cứ thế vang lên trước mặt Yami. Cơ thể đó từng bước, từng bước tiến về phía Yami hòng muốn tha mạng nhưng cứ một bước, cơ thể lại một chậm lại, đem chỉ còn một chút bụi tro toả nhiệt lớn. Một cái chết mất xác lẫn linh hồn.

Thời gian như chậm lại trong tầm mắt Yami, giờ đây nhiệt bỏng đã hết, không khí mát mẻ chuyển động trở lại nhưng tàn tích do Bạo Thể Chi Diễm là vẫn còn. Cả một khu vực xung quanh nơi Yami đứng đã hoá đen hoàn toàn, đem mùi khét letm thẩm qua từng lỗ chân lông trên mũi, cảnh tượng không khác gì Thần Thánh hạ phàm, chỉ có điều kẻ hạ phàm ở đây là kẻ mà chúng không nên tưởng tượng đến.

Yami dẵm lên dải đất đen đang bốc khói nghi ngút. Mẹ, các anh, các chị....

<ta sẽ trả cho bằng hết>(Yami)




<Adera....về em trai anh....hôm qua cậu ta là chỉ giúp em tìm đường trở về khi lạc đường....đánh cậu ta như vậy không phải là sai ư?>(Ilia)

Ilila bồn chồn nhìn Adera, anh trai Yami trong thế giới này, khuôn mặt có chút lo lắng vô cùng. Nghe tin rằng cậu trai kia đã bị đánh thập tử nhất sinh, sống chết không rõ thì cô như chết lặng, cũng chỉ vì cô đã mang lại điềm xấu cho cậu.

<đó là điều mà thằng phế vật đó phải nhận, không biết điều>(Adera)


Hắn ta mỉm cười khi nghĩ tới cảnh em mình bị đánh

<phải không mẹ?>(Adera)

Người phụ nữ ngồi ở bàn làm việc mỉm cười, quay ra trấn an Ilira, khuôn mặt mỉm cười giả tạo vô cùng. Không được gọi là quá xinh đẹp nhưng cũng gây được chút ấn tượng qua đôi mắt, đó là một đôi mắt gian xảo vô cùng, ranh ma vô cùng. Đôi mắt đó luôn chú ý tới những điều xung quanh cho dù là nhỏ nhất, đặc biệt biết lợi dụng kẽ hở sâu trong tiềm thức con người, có thể là phán đoán nhưng cũng có thể là chắc chắn.

<Ilira, điều đó không có gì là quá đáng khi thắng nhóc đó tự bước ra khỏi khu vực của mình mà gặp con cả, ngay cả việc đó cũng đã đáng bị xử phạt rồi nhưng nó còn dám động tới con>(Lavia)

Bà ta tới gần mà đặt tay lên vai cô, đôi mắt híp lại. Cuối cùng thì cũng chỉ có kẻ ngu sẽ bị kẻ ngu lợi dụng. Nói rằng, trên thế gian này không kẻ nào sáng suốt bằng Yami cũng không phải là ngoa, ngoại trừ Yami No Kami, luôn luôn là cô ta. Nhưng.....sự sáng suốt đó là để co những kẻ muốn nói chuyện thực sự, còn về những kẻ mở một miệng là phế vật hay đánh chết này nọ, cậu cho chúng biết chết thật là gì!?

Bà ta đang một mặt lừa đôi Ilia, vừa đang hão huyền về việc thế lực được nâng lên thì một gáo nước sôi nghìn độ như đổ xuống đầu bà ta.

Một tên linh hối hảo chạy vào phòng, còn quên mất phải gõ cửa

<thưa! Thưa phu nhân!>(Lính)

Lavia dù đang khó chịu vô cùng nhưng không thể để mình bị mất mặc trước con dâu tương lai thì cũng nhàn nhạt

<có việc gì?>(Lavia)

Hắn ta hồng hộc miệng thở, mặt thì toát đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi đáp lại

<người hầu và vệ sĩ phu nhân chọn để trông tên phế vật đã...đã bị giết chết rồi!>(Lính)

Bà ta ngạc nhiên mở to đồng tử, như không tin vào tai mình

<ngươi nói sao!? Hãy nói rõ cho ta>(Lavia)

<cả một khoảng đất trước ngôi nhà bỏ đi đã bị thiêu cháy đen, ngài ra đội kị binh còn tìm thấy xác của cô hầu đang phân huỷ thành tro ở cơ thê và tên phế vật kia đã biệt tăm rồi>( lính)

Hợt một tia suy nghĩ loé lên trong đầu, chẳng lẽ là do một tay tên phế vật kia làm? Không, tuyệt đối không thể có chuyện hoang ảo như vậy! Đó chỉ là một tên phế vật tới cả thức tỉnh còn không thể? Sao có thực lực mạnh mẽ để giết một sát thủ và một kiếm sĩ tinh nhuệ? Trừ...trừ khi

<nó đã che giấu sự thức tỉnh...>(Lavia)

<che giấu? Mẹ đang đùa?>(Adera)

<mẹ cũng không biết, đó chỉ là suy đoán....>(Lavia)

<nhưng rõ ràng miệng tên lính kia nói rằng hai người mẹ cử đi đều bị chết, ngoài hắn thì còn ai?>(Adera)

Lavia trầm tư , việc này nếu chỉ là kẻ nào đó làm thì không vấn đề nhưng nếu thực sự là hắn làm, điều này là một sự nguy hiểm đối với chính bà ta và Adera.

<cơ thể đang bị phân huỷ thành tro.....>(Lavia)

Thế thì quá tàn độc rồi, tuổi còn thành niên mà đã có khả năng này thì thiếu niên là một mối hoạ khôn lường với cả gia tộc, không chừng hôn lễ của Ilia và Adera cũng bị phá hoại. Cứ thế này thì không ổn.

<mau cho người tìm hắn! Chết cũng phải mang một cọng tóc của hắn về>(Lavia)

Tên lính giật thót mình vâng vâng dạ dạ, chạy một mạch ra bên ngoài mà không ngoảnh đầu lại. Cả ba con người ở lại trong phòng thì mỗi người một cảm giác khác nhau nhưng....cô gái tên Ilia dường như thâm sâu vô cùng, có chút bình tĩnh hơn vẻ bề ngoài.

<Ilia này, con chịu khó ơr lại đây một chút, Adera và ta đi xem có nghiêm trọng như tên lính kia đã nói không>(Lavia)


<vâng>(Ilia)

Cả hai tâm trạng hoảng hốt đi ra khỏi căn phòng, bên trong chỉ còn lại Ilia thanh nhã ngồi ở đó.

<Hư Ảnh>(Ilia)

Một bóng đen dần hội tụ giữa căn phòng, là một người đàn ông ăn mặc kín đáo, che khuôn mặt của mình, trên người cũng mang theo dao bén, kiếm dài.

<tiểu thư có gì căn dặn>(Hư Ảnh)

Gã cung kính cúi đầu, sẵn sàng nghe lệnh

<ngươi nghĩ sao về việc phế vật của nơi đây lại che giấu sức mạnh của mình?>(Ilia)

<theo tôi thì hắn cũng chỉ là cắn răng để chờ đợi tới lúc tức giận mà bộc phát nhưng khả năng cao là hắn đã được ai đó chỉ dạy>(Hư Ảnh)

Ilira lắc nhẹ đầu mình

<ta lại không nghĩ như vậy>(Ilira)

Người đàn ông được gọi là Hư Ảnh có chút bất ngờ, hỏi lại

<tiểu thư có ý gì?>(Hư Ảnh)

<vào cái đêm hôm trước ta gặp hắn, cơ thể hắn còn không thể phát ra nổi một tia năng lượng nhỏ nhưng vào ban nãy, ta lại cảm nhận được một sức nhiệt năng vô cùng mạnh. Cũng không biết hắn là năng lực của Viêm hay gì? Chỉ biết nó làm ta ấn tượng cho dù không chứng kiến tận mắt, ngươi hiểu ý ta chứ?>(Ilira)

<ý người là....>(Hư Ảnh)

<đúng, hắn ta không đơn thuần là che giấu hay bộc lộ năng lực mà khả năng cao hắn ở hai trường hợp trên mà cộng với....>(Ilia)

Cô dừng lại, hơi đắn đo

< cộng với thức tỉnh chức nghiệp>(Ilira)

<là thức tỉnh chức nghiệp mà chỉ có một trên vài vạn người sao? Thật không thể tin được!>(Hư Ảnh)

<thế ngươi nghĩ ta là ai?>(Ilia)

Ilia mỉm cười, một bên cánh tay xuất hiện một bông hoa từ băng lạnh, tay bên kia là ưng điểu từ gió bay lượn, đây cũng là một người thức tỉnh chức nghiệp Phong Hệ Sư.

<ta nghĩ hắn ta là thức tỉnh chức nghiệp Hoả Pháp Sư>(Ilia)

Còn về năng lực của hiện tại, cô cũng không thể đoán được.

<ngươi hay tìm và theo sát hắn, tuyệt đối không được để kẻ nào chạm tới, kể cả gia tộc này>(Ilia)

<rõ>(Hư Ảnh)

Hắn ta biến mất vào hư vô như tên mình, giờ đây chỉ còn lại Ilia ngồi ở đó, trong lòng có nhiều suy nghĩ tò mò, hiếu kì.