Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 142: C142: Chiếm Huyền Long Điện?




<thức tỉnh? Ý cậu là sao?>(Theresa)
Yami thở nhẹ, liếc nhìn mu bàn tay của Rulin
<ta không thể tiết lộ được? Cô nên tự mình kiểm chứng thứ đó là tốt nhất>(Yami)
Cậu quay sang Theresa
<cảm ơn ngươi đã cứu ta khỏi cái chết? Ám Vương ta không bao giờ nhận sự giúp đỡ nhưng khi nhận rồi thì chắc chắn phải trả lại, nói đi? Ngươi muốn gì?>(Yami)
<hiện tại tôi không quá cần điều gì từ cậu nhưng có lẽ trong tương lại sẽ cần thiết? Chi bằng hãy để nó cho tương lai với....Lene là người phát hiện cậu đầu tiên, cậu không nghĩ con bé cũng phải có phần thưởng?>(Theresa)
Yami quay sang Lene, cô cũng cười cười mà lắc đầu. Được, coi như mọi chuyện đã qua, cậu không nợ kẻ khác quá nhiều để tốn thời gian. Yami đứng dậy, cơ thể bốc ra một nguồn màu đen, đem hoá thành một cái áo cùng màu.
<đợi chút Haruto! Nhưng kẻ nào đã đâm cậu?>(Rulin)
Yami nhàn nhạt cười
<một kẻ mạnh của mạnh, cô không nên nghe nhiều>(Yami)
<nhưng....>(Rulin)
<bỏ đi.....với cô đang sử dụng cái tên mà ta đã vứt bỏ từ lâu? À không! Là của người đã chết mới đúng>(Yami)
Rulin cứng người, đồng tử hơi rung lên nhẹ
<Lene! Tên của ta là gì?>(Yami)
<là...là Yami>(Lene)
<Theresa?>(Yami)
<là Yami>(Theresa)
Ngay từ đầu họ chẳng biết Haruto là ai? Theresa nghe miêu tả cậu thiếu niên đầy màu khải huyền này cũng có ngờ ngờ ra Haruto là Yami nhưng không ngờ cậu ta gọi cái tên cũ là của người đã chết.
<nghe rõ chưa Rulin? Ta là Yami>(Yami)

Yami nhàn nhạt cười, chống nắm đấm lên má mà nhìn bộ dạng của Rulin đang bị lạc lõng trong những dòng suy nghĩ tiêu cực, đứng không cử động. Yami ngồi ở bàn, nhếch mép lên lần nữa, nói thêm một câu khiến trời đất trong mắt Rulin đảo lộn
<Haruto chết rồi? Ta chỉ là đoạt xác của cậu ta thôi>(Yami)
Cũng không hẳn là đúng mà cũng không hẳn là sai? Kí ức của Hitsuga Haruto vẫn còn trong đầu cậu nghĩa là cậu vừa là Haruto nhưng cái bản chất cuồng bạo của Yami lại thống trị, biến thân là Ám Vương Đại Đế cho nên nói Haruto chết cũng không đúng mà cũng chẳng sai.
<Ya...Yami sao?.....vậy....nữ hoàng....nói là đúng?>(Rulin)
Cơ thể nhỏ bé của Rulin hơi run lên, nắm tay xiết lại chặt, không kìm nổi tức giận và đau thương.
<oh? Vậy con nhóc đó cũng đã nói rồi sao? Thật phiền phức đi mà?>(Yami)
Yami đứng dậy, chỉnh lại cổ áo của mình, đút tay túi quần, thong dong mỉa mai
<đừng sốc như vậy chứ? Phải bình tĩnh để còn trả thù cho ai đó?>(Yami)
<phải rồi.....phải rồi.......giờ đây ta không phải đối thủ của nhau......nhưng ta.....ta.....ta.....>(Rulin)
Rulin nghiến răng khi nhìn vào khuôn mặt lạnh băng của tên kia, tay định rút thanh kiếm ra nhưng lại buôn thõng đầy tuyệt vọng.
<khôn ngoan lắm>(Yami)
Yami quay lưng, biến ất vào hư vô tĩnh lặng, để lại ba người ở đó, mỗi người một suy nghĩ, dự cảm khác nhau.

Yami trở về Nhật Bản, đứng giữa bầu trời đêm là một bóng dáng đen hơn cả nó, đưa mắt nhìn xuống khu vực đang được tu sửa đầy tĩnh lặng, bản thân Nhật Bản cũng đã phải chịu thiệt hại về Dungeon của Chaos gây ra, nơi này nếu không có những kẻ được Trái Đất lựa chọn sớm muộn cũng trở thành một bãi đất hoang phế, không kẻ nào sống sót rồi? Nhưng Trái Đất này vẫn chỉ là một tiểu hành tinh cực nhỏ, sự bạn phúc của nó cũng chỉ đại khái bừa phứa thành ra những kẻ ngu ngốc lại có năng lực mạnh, còn những kẻ phù hợp thì lại thức tỉnh những chức nghiệp vô cùng gây ức chế.
<ngươi thật ngu ngốc...Gaia>(Yami)
Chỉ tiếc là linh của Trái Đất được gọi là Gaia vẫn chưa đủ linh khí của trời đất để hoá thành dạng nhân loại, nên những lời cậu nói chưa chắc nó đã biết và nghe thấy vì nó vẫn chỉ là cục đất đang phát triển thôi.
May là nó phân phát sức mạnh là môt phần với Huyền Long Điện luôn luôn ở đây để dẹp loạn cũng là một phần góp lớn khiến sự xụp đổ của nhân loại mất đi.
Tới cậu nghĩ rằng ba giới hợp lại cũng chỉ còn có thể là những mảng thiên thạch lơ lửng trong vũ trụ vậy nên tái hợp ba thành một là không thể? Kế hoạch của Chaos là huỷ diệt luôn cả ba thế giới, không còn gì có thể ngăn cản cô ta hay làm vướng chân Yami để đoàn tụ

Nghĩ tới hai từ "đoàn tụ" Yami cười mỉa mai, một Chaos nhỏ bé năm đó lại có quyền bắt cậu làm đứa con ngoan? Nghe thôi cũng đủ làm người ta cười lớn. Cậu trải qua bao nhiêu sự tàn độc, máu me để trở thành một kẻ như bây giờ? Đối với cậu tình cam con cái hay trai gái đều khiến cậu kinh dị.
<Ha.....trở về Huyền Long Điện>(Yami)
Vừa dứt lời, cậu hoá thành một đốm đen phi thẳng về ngọn núi phía trước, để lại phía sau là một dải đen hư ảo và mây trời dạt cả về hai phía
Tới nơi, Yami đáp xuống nhẹ cái, đưa tay lên tự khai mở kết giới, thong dong tiến vào Huyền Long Điện, vẫn là nơi này quanh năm gió mát, thoải mái nhất để cậu ngủ nghỉ, nơi này như một cái nhà thứ hai của cậu vậy cho dù cậu chẳng có nhà.
Yami đang bước đi, từ đâu không biết có hai bóng người phi tới, đáp xuống, ưỡn ngực kiêu căng.
<tên đàn ông này! Nữ hoàng muốn gặp ngươi>(?)
Yami vẫn đứng đó, vậy là Huyền Long Điện của xảy ra điều gì rồi? Sao cậu cứ trở về là lại có những điều lại đến tay cậu giải quyết thế này nhỉ? Lại còn cái lũ hống hách này nữa? Trông dung mạo nhan sắc cũng có thể không thua kém ai đấy nhưng với cậu mà nói.....một búng tay cũng cho chúng chết thảm.
<không biết ta đây có điều gì khiến nữ hoàng các ngươi tức giận? Ta thực sự chỉ là một kẻ qua đường thôi>(Yami)
Hai cô gái nhìn nhau, cười to lên
<Hắn nói hắn chỉ là kẻ qua đường kìa! Hắn khiến ta buồn cười chết mất!>(?)
<ngươi cũng biết đùa đấy! Rất có khiếu tấu hài>(?)
Cả hai cười được vài phút, nhận ra đang làm phí mất thời gian của bề trên, liền ho vài tiếng rồi nói
<ngươi đừng có đùa? Kết giới nữ hoàng đích thân lập ra không phải là để chưng bày? Nhưng một kẻ bên ngoài như ngươi lại có thể mở nó một cách cực kì dễ dàng?>(?)
<thì ta mới nói mình là kẻ qua đường? Các ngươi có bị thiểu năng?>(Yami)
<ngươi!.....>(?)
Cô gái tóc hồng hét lên nhưng bị cô gái tóc bạc, ngắn bên cạnh giơ tay ra cản lại
<ngươi hãy đi theo bọn ta! Nữ hoàng đang chờ rồi? Không thể làm phí thời gian của ngài ấy>(?)

Yami gật đầu, bước đi theo chân hai cô gái kia, miệng hơi cười mỉm, đấy là chúng chưa thế biết năng lực của cậu thế nào hay ai đang đứng trước mặt chúng nên mới tỏ ra khinh thường. Cậu cứ đi cùng chúng xem thực ra nũ hoàng gì đó là ai và muốn gặp cậu để làm gì? Tới lúc đó xem hai con cá nhỏ trước mặt cậu còn vùng vằng mãi được không? Chúng nói là nơi này thuộc về nữ hoàng của chúng? Nhưng đáng tiếc là nó dù sống hay chết đều đã ở trong tay cậu rồi.
Đi qua những dãy nhà cho từng thành viên ở, trước mặt Yami dao động năng lượng mỗi ngày một dày đặc cho tới khi đến cái sân tập nhỏ phía sau, cậu mới được tận mắt chứng kiến cả một biển người đang quỳ xuống trước một cô gái khoác lên mình bộ đồ vương, cùng ngồi trên chiếc vương toạ màu vàng ánh kim, toả sáng như một thần linh chiếu ánh sáng xuống nhân loại loại phía dưới. Những người đang quỳ xuống này hơn nửa là của Huyền Long Điện và những kẻ quỳ phía trên thì không phải ở nơi này.
Yami liếc nhìn Hanako đang đứng phía dưới, cô không thể nói lên lời, vẻ mặt hơi chua chát.
Cậu để ý tới cô gái kia, cô ta cũng kiêu căng gớm? Chẳng trách được dưới chân cô ta là một lu ngu đần kiêu căng chẳng kém.
<đây là kẻ đã mở được kết giới sao? Nhưng vì sao ta cứ cảm thấy hắn không có chút năng lượng nào trong cơ thể?>(Anol)
<thưa nữ hoàng! Đây đúng là kẻ đã khai mở kết giới! Chính tôi tôi đã thấy hắn bước từ bên ngoài vào trong nơi này>(?)
<vậy sao?>(Anol)
Trong mắt Anol, hắn ta chẳng có chút năng lượng gì gọi là quá cao siêu để có thể mở kết giới? Nhưng người thường đầu phải muốn vào nơi này một cách dễ dàng như vậy được? Hẳn là hắn đang giấu diếm cái gì đó?
Thực sự nhìn qua nhìn lại cũng không thể biết được kẻ này là người hay thần!? Nhìn cách nào thì nhìn cũng chỉ thấy hắn thật nhỏ bé? Cô đã đánh giá quá cao kẻ này.
<ngươi tên gì?>(Anol)
<chẳng phải ngươi nên nói trước?>(Yami)
Hanako giật mình, Yami bắt đầu bật cái công tắc của sự ngạo mạn hơn cả thần thánh
<nhân loại kém cỏi ngươi cũng ra dáng lắm! Được! Ta là Anol Vendia, kẻ đứng đầu nơi này>(Anol)
Yami vuốt nhẹ cằm, chỉ ngón tay của mình về phía Hanako
<chứ không phải cô ta?>(Yami)
<à không không? Ta là nữ hoàng kia mà? Nơi đây vốn dĩ là thuộc về ta nhưng ta lại không thể tới này nên đã nhờ cô ta quản giúp nhưng....haizzzz, cô ta đang làm ta thật thất vọng>(Anol)
<thất vọng?>(Yami)
<ngươi là người ngoài? Không nên hỏi quá nhiều? Quay lại cậu hỏi khi nãy!? Tên của ngươi là gì?>(Anol)
<Yami>(Yami)
<được rồi Yami? Sao một tên nhân loại như ngươi lại có thể mở được kết giới?>(Anol)
Yami nhàn nhạt cười, lắc đầu mình

<sao ngươi không hỏi lại sự kém cỏi của mình ấy?>(Yami)
<!!?>(Anol)
<hỗn láo! Dám nói chuyện với nữ hoàng như vậy!>(?)
Cô gái nóng tính ban nãy nói lớn
<câm miệng? Ta nhớ đã cho ngươi nói đâu?>(Anol)
<tôi...tôi xin lỗi>(?)
Cô ta lùi lại phía sau Yami, không dám nói gì nữa
<ta từ khi sinh ra tới giờ chưa thấy một tên nhóc nào mạnh miệng như ngươi? Ngươi vốn chỉ là một loài người hạ đẳng mà lại dám sỉ nhục một nữ hoàng như ta? Ngươi có phải đang muốn chết?>(Anol)
<chết? Buồn cười!>(Yami)
<ngươi đang buồn cười sao? Được? Để ta xem ngươi còn cười được nữa không?>(Anol)
Anol ra hiệu cho cô gái lúc trước ra tay với Yami, cô ta hiểu ý gật đầu. Tay cầm một thanh kiếm chạm khắc tinh xảo, lao lên hòng chém chết kẻ cô coi là hạ đẳng kia.
<cũng có chút bản lĩnh khi đối đầu?>(Yami)
Ở ngực trái của cô ta, hình thành ba vòng ấn kí màu đỏ tươi, không ai biết điều gì xảy ra nhưng cơ thể cô ta đột ngột ngã xuống, máu văng ra tung toé.
<?>(Anol)
Anol có hơi bất ngờ? Trong khoảnh khắc Yami quay lưng lại với cô gái kia, cơ thể cô ta bất thình lình mất đi sức sống, cái chết của cô ta không biết là do thứ gì? Nhưng Anol có thể biết rằng tim cô ta đã tự động phát nổ.
<này!? Ngươi bảo là mình là kẻ đứng đầu nơi đây phải không?>(Yami)
Yami từng bước di chuyển tới bậc thang dẫn lên vương toạ Anol đang ngồi vừa nói. Tất cả những người của Huyền Long Điện cũng phoải ngước mắt nhìn theo, vì trong lòng họ biết Yami bá đạo đến như thế nào?
<nhân loại? Ngươi định làm gì?>(Anol)
<làm gì sao? Chỉ là đáp trả lại quà cho ranh con ngươi thôi mà?>(Yami)
<nực cười! Chỉ với tên nhân loại như ngươi sao có thể động tới......>(Anol)
Anol cứng miệng, khuôn mặt của cô bị Yami bóp lấy bằng một tay, tay kia đút túi quần mà nhấc lên, quăng đi thật mạnh, người đập vào từng ngôi nhà một.