Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 118: C118: Cảm Giác




<cho hỏi hai ngươi thuộc về nhóm nào?>(Haruto)
Mọi người xung quanh thì ồ lên một tiếng thực sự to, bởi trong căn phòng sắc đỏ này chẳng mấy ai biết được Sirius là ai? Hay nói rõ là cậu chưa bao giờ lộ diện, tất cả những kẻ nào gặp mặt qua đều chỉ nhìn thấy lớp mặt nạ phòng độc bên ngoài và trang phục đen toàn phần đen, còn lại chỉ còn là con số ẩn.
Tên kia nghe vậy lấy đà càn lên, to miệng nói lớn để ra danh uy
<không may cho mày! Mày đã gây chuyện nhầm với hội Slive rồi!>(?)
Haruto ngẫm lại vì sao tên này lại dám càn đến thế, hoá ra là cậy vào danh tiếng của nhóm đoàn Slive, một nhóm đoàn chỉ xếp phía sau Black Devil về nhân lực và nơi hoạt động là ở vùng Âu Mĩ, còn Black Devil là ở toàn cầu. Nói chung là kẻ dẫn đầu cái nhóm đó cũng có đôi chút xích mích với cậu trong quá khứ, nhưg câu dù cho ở quá khứ hay hiện tại cũng đủ sức càn quét hết chúng nhưng cậu không mấy quan tâm tới cái nhóm đánh thuê "nhỏ" đó.
Cũng rất không may cho tên này....ở Huyết Nghị, xích mích cá nhân sẽ không có quyền can thiệp bởi người ngoài, kể cả kẻ kia bị giết. Cho nên khi trước cậu và nhóm mới tránh hành động thiếu suy nghĩ nhưng.....
*bộp
Một mặt tên đang say ngà đỏ mặt bị bàn tay Haruto bóp lấy mà nhấc lên cao, tay kia nắm đấm giương lên tung không thương tiếc vào khuôn mặt của kẻ gây chuyện. Áp lực đẩy hắn văng đi đâm sầm vào bức tường, đất đá chất đống lên người hắn từng viên một.
<còn kẻ nào không muốn sống?>(Haruto)
Hai tên kia thấy đồng bọn như vậy, đã không biết né tránh thì thôi, lại còn phi lên hai người hai đầu có ý định dùng kế đánh úp Haruto từ hai phía. Cứ nghĩ rằng cậu thủ một phía sẽ mất phía kia, chúng lao thẳng vào, tung nắm đấm về phía cơ thể cậu.
Nhưng cậu đâu phải người bình thường và kẻ nghiệp dư? Nắm đấm đã vung đi một cách rất nhanh trúng miệng của kẻ phía trước, lập tức khom người vung tay về phía sau, lực quán tính cộng với chỉ số sát thương cùng tốc độ không thể đo lường, cả một cánh tay đinh thẳng lệch hàm hắn mà cho hắn cắm đầu mình vào bức tường kia mà bất tỉnh mgay lập tức. Trên sàn nhà vẫn còn vương máu và những cái răng đang rơi xuống từ không khí.
<mày.....>(?)

Tên kia bị một đấm vào mắt sưng u tím tái nhưng cũng trâu bò đứng dậy, Haruto vuốt nhẹ tóc mình, chẳng lẽ bọn này không biết tự lượng sức mình sao?
<cút>(Haruto)
Một đấm vào giữa bụng khiến ruột gan hắn lồng lộn lên, lòng mắt trắng dã mà sủi bọt mép, ngã xuống.
Tưởng thành viên của nhóm đoàn Slive đứng sau cậu cũng mạnh mẽ lắm chứ? Ai ngờ cũng chỉ có đến thế này, còn thua cả Lesta về khoản sức bền.
Quay lại cái tên còn đang ngất ngưởng trong đống đất đá, hắn bật thẳng dậy, trên người bắt đầu thoát ra một dòng năng lượng của hoả pháp, hừng hực đốt cháy tất cả đất đá xung quanh, hai bàn tay được lửa năng lực bao quanh, tạo thành một hoả quyền theo đúng nghĩa.
<thức tỉnh rồi sao? Có vẻ Trái Đất đã bắt đầu kiếm kẻ thức tỉnh đầu tiên>(Haruto)
Kẻ kia cuồng loạn bật tốc nhanh về phía Haruto, hắn biến mất mà để lại bóng mờ mờ phía sau, đây có lẽ sẽ là tốc độ bá đạo nếu Haruto không đứng ở đây.
<nhưng dẫu thế....rác rưởi vẫn mãi mãi là rác rưởi!>(Haruto)
Chưa kịp nhận ra điều gì, lần thứ hai hắn bị Haruto bóp lấy mặt nhưng lần này không đơn giản là vài nắm đấm nữa thay vào đó, miệng Haruto nhếch lên cười
<ông trời....nếu ông có thật thì ta xin cảm ơn ông vì đã không bạc đãi, để kẻ ác như ta được tái sinh nhiều lần>(Haruto)
<Sirius! Mau thả người của ta!>( 009)
Nhưng không kịp nữa rồi? Cơ thể hắn đã thành tro bụi mà cuốn theo không khí bay đi, bóng trắng phi ra không thê đến kịp lúc.

<thả người của ngươi? Nực cười?>(Haruto)
Cậu nhàn nhạt nói mà quay lại phía sau, một cô gái tóc bạch kim chết lặng ở đó khi thấy bóng dáng đồng đội mình biến mất, không khỏi tức giận bởi kẻ trước mặt cô.
<sao ngươi lại có thể thâm hiểm đến thế!! Hắn ta chỉ đang say! Ngươi đường đường là số 001 đứng đầu thế giới! Mà ngươi lại đi chấp một tên hạng dưới 7000 ư!?>(009)
<thế cứ say là ta phải tha cho cái miệng của hắn sao?>(Haruto)
<ngươi!>(009)
<Mazuri, ngươi là con đàn bà có cái đầu óc suy nghĩ nhạy bén nhất ta từng gặp, nhưng vì sao ngươi không biết suy nghĩ hiện giờ kia chứ?>(Haruto)
<câm miệng! Một kẻ đã từng phản bội nhóm đội của ta và các nhóm đội khác thì có cơ hội mở miệng!?>(Mazuri)
Ai nói rằng Haruto là kẻ tốt? Ai nói rằng Haruto chỉ phản lại đội nhóm của Rinko? Điều đó là đương nhiên khi Haruto đã từng phản bội rất nhiều, một kẻ có năng lực tư duy cao ngất ngưởng mà tự nghĩ, mượn gió bẻ măng, qua lại mà phản bội đội.
<là do các ngươi quá yếu kém thôi>(Haruto)
Và còn một điều nữa, màu tóc bạch kim này, ánh mắt này, cử chỉ này......đây là một điều Haruto không muốn nói nhưng......cô ta không ai khác là người thân cuối cùng của Mia.
Mâu thuẫn cậu nói bên trên không đơn thuần là phản lại mà là còn vì cái chết của Mia đã khiến cả hai đã căm, giờ đây lại còn ghét nhau. Cũng phải thôi? Chính tay cậu đã giết Mia kia mà? Nhưng về việc Mia còn sống, tuyệt nhiên không dễ để nói ra ngoài, nói thì chỉ càng thêm phiền hà.

Haruto quay lưng đi thẳng về bàn mình, những cô gái hay đồng đội đi với cậu cũng không khỏi kinh ngạc trước năng lực đánh bay kẻ khác chỉ với một đấm thế, và còn cả xoá sổ vận mạng của kẻ khác thành tro bụi, có thể nói ngưỡng mộ nhiều hơn là sợ hãi. Người kinh ngạc nhất có lẽ vẫn là Nora, đây là lần đầu, cô thấy Haruto ngạo mạn và hung bạo thế này.
<dù ngươi có thể lấy cái nền mặt  để doạ đời nhưng ngươi sẽ mãi chẳng trốn tránh được thực tại đâu!>(Mazuri)
Haruto khựng người lại một chút, một phần kí ức của Higa Yami ùa về nhưng không phải ở Inotias, là một nơi khác......cảm giác khó chịu vô cùng.......một nơi cực kì cách xa Trái Đất.
<thực tại.....là thứ sinh ra để ta dẫm đạp>(Haruto)
Haruto nói nhỏ mà ngồi xuống, mặt vẫn không đổi, có khi còn lạnh nhạt hơn trước. Từng mảnh vỡ kí ức cứ đua nhau từng mảng một quay về khiến cậu khó chịu vô cùng. Yami của quá khứ hay Haruto của hiện tại không phải là hai kẻ khác nhau, cả hai đều ngạo mạn và tàn khốc, cho nên cái thực thể mang tên "ta của quá khứ" đối với Haruto là không bao giờ tồn tại hay hành động khác. Trong đầu cậu giờ chẳng có cái gì? Kẻ có thể biết nhiều nhất về quá khứ của cậu chỉ có thể là Chaos.
<Chaos.....cô muốn cho ta thứ gì?>(Haruto)
Rồi là một nụ cười mỉa mai xuất hiện trong thoáng chốc mà rồi cũng theo những ảnh kia ức mà biến mất tức thì.
<anh không sao chứ?>(Nora)
Nora thấy sự thất thường của cảm xúc Haruto thì không khỏi lo lắng tiến tới
<không có gì....chỉ là nhớ lại chút điều xưa cũ>(Haruto)
<vậy sao......>(Nora)
Điều xưa cũ mà Haruto muốn nói là ở mốc thời gian khác nhưng trong khi nói nửa tỉnh nửa chăng như thế, không tránh khỏi việc Nora nghĩ Haruto từng có quan hệ với cô gái 009 kia.
<chút nữa cô cùng mọi người hãy đăng kí làm người tham gia, tôi đã hơi mệt, cần ngồi đây một chút>(Haruto)
Tất nhiên cậu lựa chọn đúng lúc để nghỉ khi mà tất cả các nhóm đội khác sẽ tiến vào sảnh họp có sức chứa khá khổng lồ,  có lẽ mình cậu sẽ ngồi đợi ngoài sảnh chờ vậy. Câu hét của Mazuri thực sự gợi lại cho cậu một sự khó chịu từ mọi phía khi nhớ về câu nói đó, nó đã được nói từ rất lâu rồi......

Nora cũng chỉ biết ừ ừ mà cùng đội đi vào trong, không chỉ Nora mà tất cả đều lo lắng cho Haruto. Đúng như cậu đoán, sảnh chờ giờ đã không còn bóng người.
Haruto ngửa mặt lên trần mà nhắm mắt mệt mỏi
<ngài không cần quá vội vàng để nhớ lại những thứ đó>(Cô bê)
<ta biết chứ? Nhưng nó quả rằng vẫn còn khiến ta cảm thấy khó chịu>(Haruto)
Như chỉ có mình Haruto thấy được, Haruto nói nhỏ.
<ngài biết rằng cái tên Yami là để chỉ năng lực và sự bạo tàn của mình? Nhưng cớ sao ngài vẫn chấp nhận những người phụ nữ đó để rồi họ lại một lần nữa oán ghét ngài?>(Cô bé)
Haruto hơi lặng, cậu hít một hơi nhẹ
<cô có biết luân hồi là thứ gì không?>(Haruto)
<em biết rất rõ nhưng em cần ý hiểu của ngài>(Cô bé)
<nó không có gì khó nói, nó chỉ là vòng tạp nham của thế giới vĩnh hằng và nếu như nhưng mối duyên tình mơ moingj ở một kiếp không dứt, nó sẽ tự động luân hồi sang kiếp khác>(Haruto)
<ý ngài là.....>(Cô bê)
<một trong nhưng cô gái đem lòng thương ta, chắc chắn sẽ có một người có kí ức về ta của kiếp trước.......Higa Yami>(Haruto)
Cậu nhìn về phía cửa phòng họp mà không khỏi đẩy Nora ra khỏi vòng luân kí.