Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 103: C103: Xác Sống)




<Haruto!>(Yuzuri)

Đang lười biếng ngồi trên quầy nước với cốc nước cam, Haruto chẳng thèm quay mặt lại, chỉ có tiếng nhàn nhạt vang lại.

<có việc?>(Haruto)

Yuzuri có chút không hài lòng, có việc nên mới phải nhờ tới hắn nhưng hắn lại lạnh lẽo và tỏ ra phiền phức vì bị cô làm phiền.

<chí ít cũng quay mặt lại đây ta mới nói chuyện được chứ?>(Yuzuri)

Haruto thở dài quay mặt lại, có hia người đứng đó. Một là Yuzuri và hai có lẽ là bạn của cô ta.

<nói nhanh>(Haruto)

Trông biểu cảm của cô gái kia có lẽ hơi sợ vì ánh mắt Haruto không chút tính người nhìn tới. Mặc dù trông Haruto có vẻ như nhỏ hơn tuổi cô gái kia nhưng có vẻ sự bí hiểm không phù hợp với khuôn mặt mình làm người khác hơi lạnh gáy khi nhìn tới hay được nhìn.

<cậu không thấy cô ấy đang sợ à?>(Yuzuri)

<ta chỉ nhìn thôi? Có luật cấm nhìn à?>(Haruto)

<nó không phải rành rành khi cậu đang cố dọa cậu ấy sao?!>(Yuzuri)

Biết cãi cố tay đôi với kẻ này có ngày đứt mạch máu não mà chết, cho nên cô đã chấm dứt nó ngay tại đây! Chỉ nhìn cái bản mặt vô cảm của kẻ này là hết muốn chuyện trò hay hỏi han! Thực sự giờ đây cô muốn bỏ đi ngay lập tức nhưng ngoài kẻ này thì chẳng còn kẻ nào bá đạo hơn! Nói chung là cô phải nhờ hắn vì năng lực bá đạo.

<rồi! Nói đi>(Haruto)

<Mirin! Hãy lên mà nói với hắn đi>(Yuzuri)

Cô gái tên Mirin này rụt rè nhìn lại Yuzuri mà lại ngước lên Haruto với ánh mắt không tin tưởng cho lắm. Cũng phải thôi? Trông cậu mảnh khảnh thế này? Ai ngờ là một kẻ bá đạo?

<Ano....Chị là Mirin>(Mirin)

<điều đó ta biết rồi>(Haruto)


Vừa nói xong, Yuzuri đã liếc xéo Haruto một cái. Thực sự cái tên này bình đẳng quá mức vậy? Con gái chứ có phải con trai cùng lứa đâu mà đáp lại chẳng đầu chẳng đuôi?

<cứ nói tiếp đi, nên nhớ hãy đi vào việc chính! Ta không thích râu ria này nọ>(Haruto)

Sau một hồi nghe cô gái Mirin này thuật ngang thuật dọc, Haruto mới hiểu chính xác cô ta đang bị gì?

<Một xác chết biết đi? Nực cười!>(Haruto)

Cũng không phải là không có những ma thuật điều khiển xác sống nhưng nó lại bị coi là tà thuật, nhưng ở thời điểm hiện tại là pha cả hiện đại lẫn pháp thuật, chỉ sợ cái pháp thuật kia không có hoặc chẳng còn kẻ nào biết.

<nhưng chính mắt chị đã nhìn thấy.....>(Mirin)

<thấy?>(Haruto)

<một xác chết đi đi lại lại và còn có những con dòi chui ra từ hốc mắt>(Mirin)

Nói tới đây, mặt cả hai đều xanh lại, có thể thấy nỗi sợ thoảng qua ở cả hai nhưng trầm trọng nhất vẫn là Mirin đang run lên như sắp ngã đến nơi rồi. Theo như cách nhìn của Haruto, điều này không hẳn là nói dối.

<có chút thế cũng sợ? Các ngươi là con người hay tờ giấy vậy?>(Haruto)

<nhưng chúng tôi là con gái!>(cả hai)

Ngoáy ngoáy lỗ tai, Haruto nhàn nhạt trả lời

<vậy các ngươi muốn nhờ ta đi điều tra hay nói thẳng là tiêu diệt nó?>(Haruto)

Cả hai nhìn nhau mà gật đầu, nếu có thể tiêu diệt nó thì cả hai đã không cần nhờ vả với lại nếu vậy thì cả hai sẽ bị mấy con mắt rơi xuống đất hai mấy con dòi dọa chết mất!

<không rảnh>(Haruto)

Chỉ đáp lại câu đó, Haruto quay lưng đi ngay lập tức trước bộ dạng như vỡ mộng của cả hai. Nghe người ta nói gần hết rồi bảo không thích? Kẻ này là một thằng thích trêu chắc.


<vì sao ngươi lại quan tâm tới nó như vậy? Dù ngươi nhìn thấy thì ngươi có thể phớt lờ, bọn Pháp Nhân kiểu gì chẳng đánh hơi được nó mà tiêu diệt?>(Haruto)

Điều Haruto nói là rất đúng, một người như cô ta thì quan nhiều gì tới mấy cái con xác sống làm gì cho mệt xác? Chi bằng để đấy cho bọn Pháp Nhân còn rảnh hơn được bao nhiêu?

<đúng là không thể lừa được cậu rồi>(Mirin)

Theo như biểu cảm này thì ngay cả Yuzuri cũng biết, cả hai đang cố lừa cậu đi để đập phá cái gì? 

<cậu hỏi vì sao tôi lại nói dối phải không?>(Mirin)

<ta không hề hỏi, chẳng qua là đuôi mèo tự lòi? Đâu tới lượt ta nghi vấn>(Haruto)

Lại một lần nữa, Mirin lại kinh ngạc vì độ chơi xỏ và mưu mẹo của người này. Đúng thực là cô chưa hề nói gì, là tự mình lòi đuôi mèo.

< thực ra tôi thuộc thị tộc anh hùng>(Mirin)

<ta tưởng anh hùng đã bị hạ sát chết hết rồi?>(Haruto)

<họ bị hạ sát chứ đâu phải là thị tộc của họ bị tuyệt diệt?>(Mirin)

Mirin nhún vai, câu chuyện về lục anh hùng và Higa Yami không phải ai cũng không biết và Higa yami cũng đã tượng chưng cho sự hủy diệt. Và cô là người trong thị tộc của anh hùng cuối cùng và cũng là kẻ dám thách đấu với Higa Yami cho dù biết mình chỉ là con muỗi.

<thị tộc của tôi là nữ anh hùng Yuna>(Mirin)

Việc về lục anh hùng, cậu chỉ nhớ chúng là những kẻ yếu đuối, không xứng để cậu quan tâm nhiều. Cũng hoài niệm thật, 300 năm rồi mà cái danh thế của cậu chưa bao giờ hạ xuống, thậm trí lời sấm cậu sẽ trở về vào 300 năm sau càng đẩy thêm sự tuyệt vọng về cách nhìn bậc vương đế thế kỉ của chúng.

<vậy ngươi có ý định mộ ta để chống lại Higa Yami vào lúc hắn xuất hiện?>(Haruto)

<đó là ý định ban đầu còn về xác chết thì đó không phải đùa, tôi muốn dụ cậu tới để xem năng lực của cậu>(Mirin)


Mirin nói tiếp

<cậu cũng đủ sức để giết chết Leny? Tôi nghĩ năng lực của cậu không nên lãng phí>(Mirin)

Mirin nở một nụ cười đầy ẩn ý không phù hợp với sự bẽn lẽn khi nãy nhưng Haruto cũng chẳng kém cạnh gì, mỉm cười khinh bỉ mà đáp lại.

<vậy có cần ta cho ngươi đi chết ngay bây giờ không?>(Haruto)

Sát khí tỏa ra tràn ngập căn phòng, Yuzuri không chịu được đã khụy xuông ôm lấy ngực mình. CẢ Mirin cũng thế, cô không tới mức như Yuzuri nhưng tim cô như muốn nổ ra, sức ép này quả thực không còn trong phạm trù con người nữa.

<trên đời, ta ghét nhất những kẻ dám nghĩ ta đang đứng dưới ánh hào quang của kẻ đó>(Haruto)

Quang cảnh bắt đầu chậm lại, kim đồng hồ bắt đầu chậm đần mà đứng im ắng tại một chỗ, xung quanh chẳng còn tiếng gì, im ắng tới lạ thường.

Haruto bước tới, nhấc cổ Mirin lên , không ngại mà xiết chặt bàn tay lại

<và ngươi chính là kẻ ngu trong những kẻ ngu dám thách đố sự bình tĩnh của ta đấy!>(Haruto)

Mirin sợ hãi không thể dùng sức mạnh của mình để mà đẩy kẻ này ra.Nhìn quang cảnh chậm dần, mọi bề thanh thanh, cô mới biết thời gian đã dừng lại từ bao giờ.

<ư ư ư.....>(Mirin)

<ngươi đau ư? Yên tâm đi, đối với cái chết của ngươi sẽ còn thanh thản hơn chúng>(Haruto)

Từ phía sau, nhưng linh hồn oan nghiệt bò lên, bám lấy cơ thể Haruto từ phía sau, liên tục đưa những ánh nhìn ma quái, nguy hiểm về phía cô. Những bàn tay cứ thế mà đưa tới, nhằm kéo Mirin xuống đáy tuyệt vọng cùng với chúng, khổ sở, dày vò bởi cái chết, cô cũng sẽ như thế.

Trên tay Haruto dần dần hóa thành một vệt đen sâu thẳm, nhìn sắc bén lạ thường mà vung lên cao rồi hạ xuống không chút thương xót nhân từ.

<hãy tha cho cô ấy....làm ơn.....>(Yuzuri)

Haruto dừng tay nhưng không phải dừng là dừng, lưỡi kiếm chém sát khuôn mặt Mirin chảy máu. Cũngcoi như hắn thay đổi quỹ đạo chém ngay tức khắc, nếu không đầu Mirin đã lìa rồi.

Thả Mirin xuống đất một cách thô bạo, Haruto cho thời gian trở lại điểm vạch.

<tôi chưa từ bỏ!>(Mirin)

Ôm cổ mình vẫn còn in hằn những vết ngón tay, Mirin nói trong khi thở hồng hộc


<mặt ngươi dày đến vậy sao?>(Haruto)

Mirin không nói gì, đưa trong túi xách ra một viên đá màu vang tỏa sáng rực rỡ.

<Kim Thiên Túy Linh?>(Haruto)

<sao có thể.....>(Mirin)

Thứ này được mọi người biết nhiều nhưng nó chưa bao giờ để lộ một phần ra ngoài xã hội, nay lại có kẻ biết!?

<Đươc! ta chấp nhận đề nghị của ngươi!>(Haruto)

Kin Thiên Túy Linh không biết từ bao giờ đã trên tay Haruto.

Nhưng hắn cũng đồng ý rồi




<Đó là cái con xác chết hả?>(Haruto)

<đúng!>(Mirin)

<shhh! Có người!>(Mirin)

Một kẻ mũ trùm đầu đi tới bên cạnh con xác sống và đó là.....

<Liên Minh Pháp Nhân trưởng? Nari?>(Mirin)




Một kẻ theo tư tưởng hướng về vị đế vương.

________

Còn nữa