Sát Thủ Quy Ẩn

Chương 36: 36: Tiết Lão Nha





Bầu trời tối đen như mực, trong rừng cây yên tĩnh vô cùng, có một cô gái đang trốn sau một gốc cây, sau đó dùng hết sức chạy về phía trước.
Tiếng người, có tiếng người từ nơi nào đó truyền tới, chắc là bọn họ đang đuổi theo cậu thanh niên kia, nhưng mà cô gái này cũng hiểu, đám ác ma này nhất định đang ở phía sau của cô ta, chứ không bao giờ buông tha nàng một cách đơn giản như vậy.
Mỗi một bước chân của nàng, đều khiến cho toàn thân đau nhức, nhưng mà vẫn phải cố gắng chịu đựng, cắn chặt răng, nhẹ nhàng nâng chân, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.

Nếu muốn duy trì tốc độ này, thì ngoài việc tay chân bị thương, chiếc áo Kimono rộng thùng thình cũng là một nguyên nhân, tạo nên sự vướng víu.

Trong khi đó, máu từ vết thương ở cánh tay không ngừng chảy ra, rơi xuống đất.
Đối với Ninja mà nói, chỉ cần có một manh mối thôi, cũng có thể tạo nên những sơ hở trí mạng.
Đã từng chịu đựng qua nghiêm khắc huấn luyện, nhưng lúc này muốn phát huy sự huấn luyện đó cũng chỉ có giới hạn, mấy ngày qua bị hành hạ, đói khát cùng mệt mỏi, bây giờ lại phải vận động hết sức, cho nên nàng có cảm giác mình sắp ngất đi, không còn nhìn rõ đường ở phía trước nữa.
Thỉnh thoảng không cố gắng được nữa, thân hình nàng lại lảo đảo ngã chúi xuống đất, từ trên cơ thể nàng truyền lại sự đau đớn tới tận xương tủy.
Thực ra, nàng vẫn chỉ là trẻ con mà thôi...
Nàng muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi, muốn nhắm mắt để cho cảm giác thống khổ bớt đi một hút, nhưng mà cho dù nàng có muốn ngủ tới đâu đi chăng nữa, nàng cũng không thể nhắm mắt lại, cho dù ở trước mắt toàn là màn đêm đen tối...
Rốt cục, ở phía trước cũng truyền đến một tia sáng hắt hiu, nàng đi ra rìa rừng cây, nhưng bỗng dưng giật mình, phía trước chính là mặt sông mênh mông cuồn cuộn.

Đây chính là con sông lớn vắt ngang qua thành phố Giang Hải, nhập vào biển, mặt sông rộng như vậy, cho dù là lúc thân thể nàng không bị thương, nàng cũng không thể nào bơi qua được.
Phía sau vẫn là khu rừng, đứng ở đó, cô gái đột nhiên có chút ngỡ ngàng, bây giờ nên đi về đâu đây?

Nếu như bây giờ trực tiếp nhảy xuống dòng nước, chắc chắc rất khó chịu, nhưng sau đó, mọi việc sẽ ổn thôi.

Quá trình chịu sự huấn luyện nói cho cô gái biết rằng, ở thời khắc cho dù chỉ còn một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không được đánh mất sinh mạng mình, còn như quay lại… cô gái biết mình cũng không chạy trốn được xa nữa.
Còn đang loay hoay lảo đảo, chưa kịp suy nghĩ kỹ, bỗng một bóng người từ một nơi không xa trong khu rừng vọt ra, tay cầm Võ Sĩ Đao, chính là cái người mà cô ta đang hết sức trốn chạy.
Bất ngờ, cô ta dùng hết sức cố gắng chạy về hướng về phía bờ sông.
Dùng hết sức còn lại cuối cùng…
Phách một tiếng, lão già kia đã đuổi tới sát bên, dùng lực sử Võ Sĩ Đao đánh vào bắp chân trái cô ta, cô ta lảo đảo một cái, rồi té xuống bãi đá cuội.

Lão già nhận thấy Nguyệt Trì Huân vẫn còn một chút tàn lực, dùng chân phải nghiêng ngả chạy vài bước về phía trước, bèn tấn công đùi trái cô ta thêm một lần nữa, cuối cùng cô ta cũng té nằm xuống bãi đá.
“Hết đường rồi, Huân.”
Nhìn cô gái đang nằm trên bãi đá giãy dụa lê lết hướng về phía trước, lão già nhẹ nhàng nói:
“Đem bí quyết Trì Anh Thiên Huyễn nói cho ta nghe, ta sẽ giúp cô trị thương, rồi sau đó tha cho cô đi.”
Cô gái vẫn không trả lời, khăng khăng bò lết về phía trước.
“Cô còn chưa nhận thức được hay sao? Nguyệt Trì gia đã bị dính vào một kiếp nạn to lớn.”
Lão già trầm giọng nói tiếp:
“Bộ tộc Nguyệt Trì đã chọc giận Bùi La gia, ta biết các người đã cầu cứu tới sự giúp đỡ của Cao Thiên Nguyên, thế nhưng bây giờ Cao Thiên Nguyên còn ra cái gì.


Bọn họ tự xưng là liên minh Tiến Hóa giả cổ xưa nhất của Nhật Bản, thế nhưng giờ đây bọn chúng làm gì còn mấy Tiến Hóa giả lợi hại đâu, thậm chí ngay cả Viêm Hoàng Giác Tỉnh của Trung Quốc cũng không bì kịp.

Bùi La Gia không phải là một tổ chức bình thường, nếu cần, bọn họ có thể điều động một đội gồm một nửa sát thủ toàn thế giới này, chỉ một vài tên trong số đó, thì đã mạnh hơn đám người Cao Thiên Nguyên rồi, nếu chỉ dựa vào đám tiểu bối không biết phép tắc Thiên Vũ Chính Tắc, các người cho rằng có thể chống lại dã tâm của Ngự Thủ Thương hay sao? Giúp được các ngươi lúc này, chỉ có thể là U Ám Thiên Cầm ở Âu Châu”
Lão ta nói tới đây, bỗng nhiên kích động nói:
“Ta nói là sự thật, chỉ có ta mới cứu được Nguyệt Trì gia, nhưng trước tiên cô phải giúp ta đoạt lại vị trí gia chủ, chỗ đó vốn là của ta mà!”
Nếu như lúc này Gia Minh có thể nghe thấy đoạn hội thoại này, có thể cũng phải nói rằng lão già này phán đoán chính xác, bởi vì kiếp trước khi hắn còn sống, hắn đã từng gặp Nguyệt Trì Huân, bởi vì lúc đó hắn đang vào Nguyệt Trì Gia nằm vùng.

Sau khi Nguyệt Trì Huân tự sát vài ngày Bùi La Gia tiến hành giết chóc bộ tộc Nguyệt Trì, đám người của Cao Thiên Nguyên cũng bị đội ngũ Dị năng giả của Bùi La Gia dẹp yên, Cao Thiên Nguyên lại cầu viện sự giúp đỡ của tổ chức hắc đạo lớn nhất Châu Ân U Ám Thiên Cầm, quả thật có thể chống cự thêm một đoạn thời gian nữa.
Sau đó Bùi La Gia và U Ám Thiên Cầm có quyết đấu, khi Gia Minh gặp Hỏa phượng hoàng, Bùi La Gia đang quyết đấu sống chết với tổ chức Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nói tới đây thì..

hắn không nói được nữa vì lúc đó đã chết rồi.
Lão già đột nhiên quát lên một tiếng, hình như là muốn dọa Nguyệt Trì Huân, sau đó cô gái bỗng dưng quay người, nhặt một hòn đá cuội ném về phía hắn, lão già nhanh nhẹn phi thân né tránh, dùng sống đao nện xuống cổ cô gái, nhất thời cô gái mềm nhũn, ngất xỉu đi.
“Ta làm đúng mà, ta làm đúng mà!”
Đối diện với mặt sông mênh mông , lão già cứ lẩm bẩm nói đi nói lại câu này.


Hồi lâu, hắn mới nắm lấy cô gái, khiêng cô lên vai mang đi, chậm rãi đi về.
….
Bởi vì trời đã vào đông, mặt trời vừa rơi xuống, trời rất nhanh đã tối.

Trên quảng trường nhỏ đã lên đèn, trên lầu hai của căn nhà hai tầng ấy, Tào Cảnh Hào đang ở trong một gian phòng gọi điện thoại.
“…Nói cho các ngươi biết, nhanh lên một chút cho ta.

Được rồi, cái điểm đó thì hắn cũng chưa tính kỹ, Hầu tử vẫn chưa trở về, thằng nhóc kia chắc chắn phải bắt lại rồi, nhưng Liễu Hoài Sa thì lại khác, cô ta luyện võ từ nhỏ, có tư chất tốt, lai chạy trước hơn mười phút, không chừng đã trốn thoát được rồi!”
“Thế nhưng ban đêm ở đây không có bất cứ xe nào chạy ngang qua, lại không có diện thoại, cô ta nếu muốn vào nội thành báo cảnh sát, cũng phải mất một, hai tiếng đồng hồ.

Ngươi mau gọi điện toại cho Liễu Chính, nói với hắn không biết con gái hắn ăn nhằm thứ gì mà bây giờ đau bụng dữ dội, nhưng bọn ta cũng hết cách, bọn ta là xã hội đen, không thể vào bệnh viện được, …..mau làm ngay đi, những việc còn lại mai này sẽ tính! Làm mau đí”
Để điện thoại xuống, hắn ở trong phòng đi tới lui vài vòng, Hầu tử này làm việc cũng quá kém, cho dù không bắt được con nhỏ đó, thì trước tiên phải tóm được thằng nhóc và cứu Đông Phong trở về rồi mới đúng chứ, dù thế nào cũng phải gọi điện thoại trở về chứ, mình cũng cũng cho chúng số di động, nhưng đã dặn chỉ khi nào cần thiết mới gọi thôi cơ mà.

.

.
Hắn bực bội đi ra khỏi phòng, đứng trên ban công lầu hai nhìn xuống phí dưới, cho dù tất cả mọi nguồi đều ra ngoài tìm người rồi, thế nhưng nói thế nào phía dưới cũng có vài người, hắn quay người nhìn về căn phòng bên cạnh, bên trong có mấy tên đàn em đang đánh bài.
“Nhị tử, bọn người A minh đâu rồi?”
“A, lão đại.” Một tên lưu manh bỏ bài xuống, trả lời: “A Minh và A Thành canh giữ cổng lớn, A Kiến và A Xuyên chẳng phải đang canh gác phía dưới sao?”

“Phía dưới?”
Tào Cảnh Hào nhìn lại phía quảng trường, trong lòng mơ hồ có một dự cảm không tốt, thốt lên: “Phía dưới làm gì có ai? Có gì đó không bình thường, các người mau đi kiếm A Kiến và A Xuyên, ta đi gọi cho Hầu tử hỏi thăm tình hình.”
Hắn quay về căn phòng, hộc tốc bấm số điện thoại, mới ấn xong con số cuối cùng, mấy tiếng nổ đoàng đoàng cực lớn từ đâu vọng tới.

Trong lòng hắn cả kinh, từ trong ngăn kéo lấy ra một khẩu súng giắt vào trong người, cầm lấy điện thoại ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này đám thủ hạ còn chưa xuống lầu, đang đứng co cụm trên ban công, nhì về phía quảng trường, một ngôi nhà nhỏ đã bị phá hủy hoàn toàn, ngọn lửa trong một buổi gió đêm cuối thu đang rừng rừng cháy.
“Khốn kiếp, là gara xe, mấy chiếc xe bọn ta đều bị phá hủy rồi!”
“Không biết Liễu Chính phái bao nhiêu người qua đây, A Minh và A Thành sao lại không phát hiện ra….”
“Cái tên gia hỏa này…”
“Lão đại, mau gọi Hầu tử quay về đi”
Trong lúc náo loạn, bốn năm người ào ao quay về phòng lấy đao, chính lúc này, điện thoại được nổi, Tào Cảnh Hào cúi mặt vào điện thoại hét lớn:
“Hầu tử, chúng mày rốt cuộc đang làm gì vậy? Nếu bắt không được con nha đầu đó thì thôi đi, mau trở về đây cho ta, Liễu Chính đã tìm tới cửa rồi ….”
Nói tới đây, cả người hắn đột nhiên đứng ngay tại chỗ.
Một cái đầu người máu me đầm đìa từ một góc của quảng trường lăn lông lốc về phía này, dưới ánh sáng của ngọn đèn, hắn dường như nhận ra một người, đang cầm điện thoại, đứng đối diện với bên này.
“Ngươi….là ai?...”
Sau khi hỏi những câu hỏi này, Tào Cảnh Hào đột nhiên thấy lạnh cả người, bởi vì hắn ta đã nghe ra thanh âm trong điện thoại, chính là thanh âm của đứa bé có tên là Cố Gia Minh.
“Ta là ai hả?...!Ha ha, thực ra ngươi phải hỏi là hành vi của ta lúc này có ý nghĩa gì, chính là phong cách của một sát thủ rất nổi tiếng trong giới hắc đạo, cắt đầu của kẻ thù, khiến chúng cảm thấy vô cùng sợ hãi, tất nhiên ngươi không thể nào biết đó là ai…Kỳ thực điều này cũng không còn quan trọng nữa rồi.".