Sát Thủ Nữ Vương

Chương 132: Đồng nhân 8




"Lạc Tuyết, công việc ngày mai của ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"

"Đã xong hết rồi mẹ, người yên tâm"

"Nè, ăn nhiều một chút"

"Cám ơn"

Từ khi Lạc Vũ trở lại Lạc gia đã hơn một tháng, trong một tháng này nàng đâu cũng không thể đi, chỉ có thể ở Lạc gia quanh quẩn từ trong nhà ra đến ngoài nhà, từ ngoài sân đến phòng ngủ, sống một cuộc sống không thể tẻ nhạc hơn

Sáng nay cũng như mọi khi nàng, nữ vương, Lạc Tuyết cùng nhau dùng bữa sáng, Lạc Hàn gần đây cũng tựa hồ đối xử với nàng tốt hơn. Sau khi cô thăm dò công việc của Lạc Tuyết thì gấp một ít món ăn Lạc Vũ thích bỏ vào trong chén của nàng, Lạc Vũ cũng tỏ ra khách sáo như thường ngày, chỉ nói tiếng cám ơn rồi tiếp tục vùi đầu bới cơm

"Mẹ, hay là lần này cho tỷ tỷ đi theo con đi, dù sao cũng là một giao dịch nhỏ, chắc không có nguy hiểm gì đâu!" Lạc Tuyết sau khi thấy hành động thân mật của Lạc Hàn đối với Lạc Vũ thì trong mắt lóe qua một tia mất mác, đồng thời cô ấy cũng đưa ra ý kiến để Lạc Vũ theo mình

"Gần đây không yên ổn lắm, nên để nó ở nhà một khoảng thời gian nữa" Nghĩ cũng không nghĩ cô liền cho ra đáp án khiến hai người còn lại đều dừng lại động tác ăn cơm

"Con sẽ bảo vệ tốt tỷ tỷ, không để tỷ ấy xảy ra chuyện gì đâu, hơn nữa gần đây trong Lạc gia con luôn nghe được lời ra tiếng vào từ những bang phái nhỏ...."

"Lời gì?"

"Họ nói gì?"

"Họ nói....nói...nói...Lạc gia nên thay thiếu chủ...." Lạc Tuyết vừa nói vừa nhìn vẻ mặt càng ngày càng khó coi của nữ vương, thanh âm giọng nói cũng tỷ lệ nghịch theo sắc mặt của cô

"Bôp" một tiếng đập đũa vào bàn ăn vang lên khiến hai người kia giật mình, Lạc Hàn thì mặt lạnh đứng lên trở về phòng bỏ lại hai người với bàn ăn lạnh lẽo

"Là ngươi cố ý có phải không?"

"Tỷ tỷ thông minh như vậy cần hỏi em sao? Nếu tỷ tỷ còn là thiếu chủ của Lạc gia thì nên làm những chuyện có lợi cho Lạc gia, đừng nên câu kết gà chó bên ngoài bán đứng Lạc gia, aiz, đồ ăn nguội hết rồi, tỷ mau ăn đi" hơn nữa câu đầu Lạc Tuyết dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Lạc Vũ, câu sau thì mang theo vẻ mặt vô hại như đứa trẻ nhìn Lạc Vũ

"Chủ nhân, người dự định thế nào? Dù sao cũng không thể giết hết được" trước đó lời đồn từ trong miệng của mấy tên thuộc hạ ở Lạc gia đã bị Lạc Hàn cho người thủ tiêu, tục ngữ nói không có bức tường nào không thông gió, lời đồn từ từ càng lan nhanh, thậm chí có cả lời đồn nói Lạc Vũ là người đứng đầu của Thất Nguyệt Thập Ngũ, vì chuyện này cả Lạc Nhất cũng một trận toát mồ hôi, trước đó những người biết Lạc Vũ là người đứng đầu Thất Nguyệt Thập Ngũ đã bị hắn tận tay thủ tiêu, nào biết sự việc kia lại bị đào lên

"Kêu nó vào đây!"

"Vâng!" Lạc Nhất tuân theo lệnh Lạc Vũ dẫn người vào cũng không dám nhìn sắc mặt cũng như suy đoán tâm tư của vị nữ vương kia

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt"

"...."

"..."

"Ta hỏi ngươi cảm thấy sự việc Lạc Tuyết nói thế nào?" Lạc Hàn đỡ trán ngồi trên ghế có chút thất bại hỏi, đồ vật nhỏ nhà cô vẫn ngốc ngốc như thế, cho rằng cô hỏi cái gì mà trả lời "rất tốt" chứ?

"...." Qua một hồi lâu cũng không thấy đồ vật nhỏ trả lời Lạc Hàn cũng không biết phải làm sao, chỉ đành...

"Ngày mai, ngươi theo Lạc Tuyết một chuyến... các hạng mục sau đó thì giao cho ngươi giải quyết...có gì không biết thì hỏi ta..."

"..."

"Nói chuyện!" Lạc Hàn phát hỏa nhìn đứa nhỏ, từ một tháng qua đến giờ, mỗi ngày số lời trao đổi của hai mẹ con cô tựa hồ không quá 10 câu, Lạc Hàn luôn vì tính tình ít nói này tỏ ra khó chịu, trước kia đồ vật nhỏ nhà cô luôn theo mông ỏng ịu làm nũng đeo theo bên chân cô, luôn tìm mọi lý do cách nghĩ của bản thân lấy lòng cô, nhưng mà bây giờ nàng như một người khác, tựa hồ như một người bị rút đi linh hồn

"Được!" nếu đã không thoát khỏi số phận vậy thì nghênh đón nó vậy, có lẽ cả đời này của nàng không thể không thể thoát khỏi bàn tay của nữ vương, không thể thoát khỏi cái lồng Lạc gia

- -

"Tỷ, sợ không? Nếu sợ đứng sau lưng em nga, em đã hứa với mẫu thân phải chăm sóc tốt cho chị rồi đó" Hai người cùng nhau đứng ngắm hoàng hôn nơi cảng biển chờ người giao hàng đến, hàng hóa chẳng qua là ma túy dạng dung dịch, tuy gần đây mặt hàng này không được ưa chuộng lắm nhưng cũng là một trong những mặt hàng Lạc gia kinh doanh

"...."

"Tỷ tỷ, tay phải của chị sao run nhiều như vậy...đừng sợ...có em ở đây...ah...người đến rồi, chúng ta đi thôi..." Lạc Tuyết từ khi hai người ở riêng lẻ luôn tìm khách khiêu khích, khi dễ Lạc Vũ nhưng cô ấy cũng không thành công, Lạc Vũ vẫn một mặt lạnh nhạt, xem như tiếng muỗi bay qua tai mà thôi, nếu như để cô ấy biết nàng nghĩ như vậy nhất định là nôn máu mà chết. Thời gian hai người trao đổi với nhau cũng không nhiều thì người giao dịch hàng đến, mắt thấy từng kiện từng kiện hàng hóa được đưa lên bờ, chuyển đến trên xe đưa về Lạc gia, Lạc Vũ thì một mặt trầm ngâm đến gần mấy hàng hóa kia

"Đùng" một tiếng, một thân ảnh ngã xuống trực tiếp đứt hơi, cả hiện trường nháo loạn một phen, tất cả mọi đều súng đấu súng, liên tiếp những người khác lần lượt ngã xuống, Lạc Tuyết cũng một phen hỗn loạn giữ lấy hàng

Lạc Vũ cầm lấy súng ngắn trong tay liên tục nổ hết 6 phát súng, mỗi một viên đạn đều trúng chỗ trí mạng của đối phương, liên tục thay hết 2 băng đạn, cuối cùng chỉ lấy dao găm làm lợi thế tấn công, trong lúc vô tình chém giết nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc ẩn núp gần nơi đó, nàng nhanh bước đuổi theo, bỏ lại Lạc Tuyết và đám thuộc hạ chật vật giao chiến với đám người kia

"Sao lại là cậu?"

"Tại sao không phải là mình?"

"Tại sao phải làm như vậy? Cậu còn có gì không hài lòng, tiền bạc, tình yêu, cuộc sống hạnh phúc đều có, tại sao phải liều mạng như vậy? Cậu không suy nghĩ cho Nam Kỳ sao?"

"Nam Kỳ? Ha ha, mất hết rồi, mất hết mất tất cả rồi, bây giờ mình cái gì cũng không còn, đều mất hết rồi!" Tịch Thất giống như kẻ phát điên không ngừng cười không ngừng ôm oán

"Là ý gì?" Lạc Vũ nghi hoặc dò hỏi

"Chính là Lạc Hàn, là cô ta, là cô ta đã phá hủy tất cả....."

"Lạc Vũ, bây giờ Lạc Hàn cũng không cần cậu nữa rồi, đã vứt bỏ cậu từ lâu rồi, cậu hãy theo mình, mình đảm bảo cậu sẽ có được thứ cậu muốn, mình muốn lấy lại công bằng cho Nam Kỳ" Tịch Thất ngắn gọn kể lại những sự việc gần đây cô ấy trãi qua, sau đó lại lôi kéo Lạc Vũ đi theo cô ấy, đây cũng là kế hoạch Tịch Thất sắp xếp

Lúc đầu sau khi cô ấy biết tin Lạc Vũ được Lạc Hàn đón về Lạc gia bị cấm túc, cô ấy liền cho người tung tin Lạc Vũ là người đứng đầu Thất Nguyệt Thập Ngũ, mượn cái cớ này muốn Lạc Hàn vì muốn củng cố địa vị cho Lạc Vũ, cho nàng đích thân ra trận, từ đó mới có cơ hội gặp mặt được Lạc Vũ

"Cậu điên rồi!" Lạc Vũ tuy trong lòng có oán trách Lạc Hàn nhưng mà cũng không đến mức phản bội Lạc gia đi theo Thất Sát.

"Cậu muốn đi đâu?"

"Trở về Lạc gia"

"Mình không cho cậu đi, khó khăn lắm mình mới sắp xếp được dẫn cậu ra ngoài, bây giờ cậu lại muốn trở về? Cậu mới là kẻ điên" Tịch Thất vừa thất thố kéo lấy Lạc Vũ, hai bên giằng co qua lại

"Buông tay, cậu buông tôi ra....khụ khụ!" Lạc Vũ kích động giãy khỏi tay của Tịch Thất nhưng nhiều lần thất bại, trước đó đã tốn một ít sức lực giằng co với mấy người kia bây giờ không còn bao nhiêu sức cùng Tịch Thất lôi kéo nữa

"Cậu làm sao vậy? Làm sao vậy, mình đưa cậu đi bệnh viện" Mắt thấy Lạc Vũ liên tục ho khan đến khom cả người, Tịch Thất mới nới lỏng tay đồng thời nhìn thấy trên khóe miệng Lạc Vũ mang theo một vệt đỏ, Tịch Thất hoảng thần muốn đưa người đến bệnh viện, cô ấy sợ sẽ giống như Nam Kỳ, nhưng người sau lại ngăn cản

"Khụ....khụ...không sao, tôi không sao? Chỉ là...là bệnh cũ..."

"Bệnh cũ? Cậu khi nào bệnh...trước giờ mình chưa từng thấy...có phải...có phải là lúc ở trong tù không?"

Tịch Thất đủ thông minh có thể đoán được nguồn gốc căn bệnh này, Lạc Vũ không nói cái gì cũng như âm thầm thừa nhận

"Tôi không sao! Chúng ta sau này tốt nhất đừng gặp nữa! Đồng thời cũng hy vọng cậu suy nghĩ kỹ trước khi làm việc gì đó, yêu cầu của cậu tôi không đồng ý, vĩnh biệt!" Nói xong nàng không quay đầu lại, lau lấy khóe miệng, khom người, trực tiếp đón xe đi về Lạc gia

"Mẹ, xin trách phạt, là con làm việc không chu toàn, để nhiều anh em mất mạng, để lạc mất tỷ tỷ!" Lạc Tuyết run sợ quỳ trước mặt Lạc Hàn xin tội, gia pháp Lạc gia cô ấy trước giờ chưa từng nếm thử nhưng mà không ăn thịt heo không chứng tỏ không biết thịt heo như thế nào, tuy ngoài miệng là xin trách phạt nhưng cử chỉ cơ thể đã bán đứng cô ấy

"Chủ nhân, người đừng lo lắng quá, thuộc hạ đã cho người tìm thiếu chủ rồi, rất nhanh sẽ có tin tức" Lạc Nhất vừa nghe Lạc Tuyết báo cáo tình hình vừa liếc nhìn sắc mặt càng ngày càng tối đen của Lạc Hàn, trong bụng thầm cầu phúc cho Lạc Tuyết

"Chủ nhân..."

"Cốc cốc"

"Chủ nhân, thiếu chủ đã trở về Lạc gia rồi"

"Người đâu?"

"Đã...đã trở về phòng rồi!" Lạc Nhất dự định nói thêm lời tốt cho Lạc Tuyết lúc này Lạc 13 gõ cửa đi vào báo cáo tình hình, Lạc Hàn ngồi trên ghế với gương mặt đen như than đá khi nghe được Lạc Vũ trở về từ cục than đá dần dần biến thành kim cương phát sáng chói lọi, mọi người ai nấy cũng thở phào một hơi, ngay cả nói mấy câu với nữ vương Lạc 13 cũng toát mồ hôi cả đầu

"Tổn thất bao nhiêu người?" Không kêu tên nhưng câu hỏi của nữ vương cũng khiến ai đó vội vã trả lời

"7 người" trước đó số hàng cần giao dịch không nhiều, vì thế cô ấy chỉ đem theo 10 người không tính Lạc Vũ, nào ngờ sự việc lại phát sinh như vậy

"Số hàng thế nào?"

"Chỉ mất một hộp nhỏ trong tổng số ba lô hàng lớn"

"Mất một hộp nhỏ???" Lạc Nhất trố mắt không thể tin mở miệng trước, sau đó biết mình thất thố đành im miệng cúi đầu

"Con cũng không rõ, lúc đó hiện trường rất hỗn loạn...con..." Lạc Tuyết cũng rũ đầu báo cáo, đây có lẽ là lần mua bán mất mặt nhất của cô ấy, tổn thất thuộc hạ thì thôi đi, điều mất mặt nhất chính là mất hàng, mà lại bị mất một hộp nhỏ xíu không tính là gì kia nữa, hừ, nếu biết là ai, cô ấy tuyệt đối cho hắn biết tay

"Bên kia thì sao?" Lạc Hàn quay qua hỏi Lạc Nhất, chung quy sau khi nhận được tin báo của Lạc Tuyết cô đã cho Lạc Nhất nhanh chóng đến hiện trường, tuy giao dịch bé nhỏ này không tính là gì, nhưng đồ vật nhỏ nhà cô còn ở hiện trượng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vì thế cô ra lệnh Lạc Nhất nhanh chóng đến xử trí

"Chủ nhân! bên kia trước mắt bị thiệt hại khoảng 20 người, 18 người bị một viên đạn bắn trúng chỗ trí mạng, 2 người khác đều bị đứt động mạch cổ, tử vong tại chỗ, thủ pháp xuống tay rất quyết liệt" khi Lạc Nhất đến hiện trường nhìn mấy cổ thi thể nằm chỗ kia cũng một phen sửng sốt, người có thể ra tay chính xác quyết liệt như vậy giống y như thủ pháp hắn từng thấy Lạc Hàn khi xưa ra tay, sống lưng cũng một trận không rét mà run

Lạc Hàn nghe xong cũng một phen sửng sốt, dựa vào năng lực của Lạc Tuyết và mấy tên thuộc hạ cỏn con này thì không có năng lực ra tay đến trình độ như thế được, trừ phi...

Lạc Hàn thả nhẹ bước chân vào phòng Lạc Vũ, trong phòng ánh sáng rất chói mắt, từ khi xảy ra việc kia đến giờ, trong phòng này cô luôn cho người bật đèn, dù sáng hay tối trước khi Lạc Vũ vào phòng phải đảm bảo trong phòng đầy đủ ánh sáng, người trên giường đều luôn ngủ với tư thế cuộn tròn như con tôm, lúc trước tướng ngủ của Lạc Vũ vô cùng xấu, cô cũng từng bị dằn vặt một phen, bây giờ thấy nàng cuộn tròn ngủ như thế không biết tại sao trong lòng cô đau nhói, tuy cô không phải chuyên gia tâm lý gì nhưng ít ra cô biết nếu một người nào đó ngủ như thế chứng tỏ người đó đang thiếu cảm giác an toàn.

"Làm rất tốt" câu nói này Lạc Hàn chỉ nói thầm trong bụng, chỉ có Lạc Vũ mới có khả năng giết chết mấy người kia mà thôi, dù sao nàng cũng là người cô tận tay dạy dỗ khi ở đảo hoang kia, năng lực của nàng thế nào cô rất rõ, nhưng mà tiểu Vũ nhà cô trước giờ luôn chán ghét giết người, hiện tại lại ra tay dứt khoát quyết liệt như vậy? Thật sự đã thay đổi quá nhiều, thay đổi đến cô cũng theo không kịp

Lạc Hàn leo lên giường ôm lấy người nằm trên giường đối lưng với cô, tay ôm lấy Lạc Vũ càng thêm siết chặt, chuyện này không phải cô luôn hy vọng Lạc Vũ như thế sao? Thế nhưng tại sao ở đâu đó cô cảm thấy có chút khó chịu

Lạc Hàn ôm lấy Lạc Vũ mãi mê suy nghĩ lại cũng không biết kỳ thực từ sau khi cô lên giường thì nàng đã thức rồi, từ ba năm trước nàng luôn ngủ rất cạn, chỉ cần một động tĩnh nhỏ nàng cũng nhận ra, chỉ là hiện tại nàng không muốn đối mặt với Lạc Hàn, đối mặt với tất cả thay đổi của nàng, Lạc Vũ mở ra hai mắt mông lung không có tiêu cự nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trong bất tri bất giác chất lỏng trong mắt không biết khi nào đã thấm ướt một mảng nhỏ gối đầu

"Mẫu thân, bây giờ ta như vậy người vui rồi chứ? Người hài lòng không?"

Hết chương 8

Edit: gần đây tui bị mất đi cảm hứng nên viết tiếp theo ra sau, cho nên đang dành thời gian đọc truyện ngược để lấy cảm hứng đây, mn từ từ chở nghen, haha, tui sẽ từ từ cho Lạc Vũ hắc hóa và tắm trắng nga

Ps: Vũ thụ là con ruột của tui, mỗi lần ngược nàng tuy tui rất vui nhưng kỳ thực nàng là con ruột của tui nga, là khuê nữ của tui nên tui mới có cảm hứng ngược nàng nhiều như thế haha

Ps tiếp: Hàn ma ma, ngươi vui không? ngươi luôn hy vọng Vũ thụ là người quyết đoán dám giết người, bây giờ nàng không những giết người mà giết một lần nhiều như thế, ngươi vui không, riêng tui là rất buồn nga, tội Vũ thụ nhà tui