Trong hành lang yên tĩnh lạnh lẽo, một người ngồi trên ghế hiện rõ sự hoảng sợ trước nay chưa từng có, tựa hồ ngay cả lúc khi bản thân cô ấy tận mắt thấy chiếc xe lau đến người của Lạc Vũ cũng chưa từng hoảng sợ như thế
Vừa rồi mắt thấy người kia cuộn tròn trên đất, cả ngươi run lẩy bẩy không ngừng, hai mắt khép chặt, miệng thì lầm bầm lầu bầu, còn không ngừng có dịch thể tanh mặn chảy ra, Tịch Thất vội đi đến ôm Nam Kỳ vào lòng, không ngừng đánh thức người trong lòng nhưng người kia cơ hồ không nghe thấy, vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói: "Tỷ tỷ...khó chịu quá...muội lạnh quá...tỷ tỷ..."
Kêu một hồi lâu người sau từ lầm bầm đến không còn sức nói một câu, Tịch Thất vội vàng ôm người chạy đến bệnh viện gần nhất, ngồi trước phòng cấp cứu mấy tiếng đồng hồ mà ngươi kia vẫn không ra ngoài, cô ấy không hiểu em ấy bị cái gì, tuy nửa tháng gần đây cô ấy luôn giày vò em ấy nhưng cô biết chính mình không làm quá đáng, biết dừng lại đúng lúc, tại sao, tại sao lại trở thành như vậy...
"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?" Tiếng mở cửa đánh thức người ngồi trên băng ghế đang suy nghĩ
"Vết thương ngoài da chúng tôi đã xử lý không có gì đáng ngại, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là chúng tôi sợ bệnh tình cũ của cô ấy tái phát, sợ là sau này có lẽ sẽ không tỉnh lại, chỉ số hôn mê hiện giờ rất thấp, xin lỗi...chúng tôi đã cố gắng hết sức" bác sĩ vừa nói vừa cúi đầu xin lỗi, lời nói mang theo u buồn khi một ai đó gặp bất hạnh
"Là ý gì? Cái gì mà bệnh cũ, em ấy chung quy bị bệnh gì?" Tịch Thất một mặt mơ hồ không hiểu đầu đuôi bác sĩ nói
"Cô không biết?....lúc trước bệnh nhân bị thương nặng mất máu quá nhiều ảnh hưởng đến các chức năng cơ quan trong cơ thể, ban đầu, chúng tôi dự đoán cô ấy chỉ có thể sống được hai năm, nhưng không ngờ lại kéo dài được đến hiện tại cũng là một kỳ tích" Bác sĩ câu đầu mang theo nghi hoặc nhìn Tịch Thất nghi ngờ cô có phải người nhà bệnh nhân hay không, sau đó lại lắc đầu thở dài bỏ qua, tỉnh lược kể sơ bệnh tình của Nam Kỳ cho Tịch Thất biết
Thì ra...thì ra em ấy bị bệnh nặng như vậy mà không nói một tiếng với mình, là em ấy che giấu quá giỏi hay là người làm chị như mình quá vô tâm? Tịch Thất triệt để lọt vào trong hố sâu khủng hoảng
"Tiểu Kỳ, xin lỗi...là tỷ quá ngốc không nhận ra khác thường của em, là tỷ quá vô tâm lạnh lùng đối xử với em như vậy, tỷ biết sai rồi...em có thể tha thứ cho tỷ được không? Em tỉnh lại đi được không?" Tịch Thất ngồi bên giường bệnh vuốt ve lấy gương mặt trắng bệch mang theo mặt nạ dưỡng khí, yếu ớt đến giống như chỉ cần một cơn gió thoảng qua lá có thể biến mất
Con người rất kỳ lạ, một khi có được lại không biết quý trọng, mất đi rồi mới biết thứ mình mãi luôn tìm có ở bên cạnh, Tịch Thất cũng không ngoại lệ, cô luôn cho rằng người mình yêu là Lạc Vũ, luôn phớt lờ tình cảm của Nam Kỳ, bây giờ Nam Kỳ xảy ra chuyện cô mới biết, thì ra trong hai năm qua bản thân cô đã yêu Nam Kỳ từ lúc nào mà cô cũng không hay biết, Lạc Vũ chẳng qua chỉ là một phần trong hồi ức tươi đẹp mà cô muốn níu giữ mà thôi
Nam Kỳ khi xưa bị thương rất nặng, chỉ còn sống được hai năm, nhưng trong hai năm qua tinh thần của Nam Kỳ cực kỳ thỏa mãn khi sống chung được với Tịch Thất đồng thời nhờ được sử dụng thuốc vừa nghiên cứu mới ra thị trường nên kéo dài được đến ba năm, lại vì nữa tháng bị giày vò cộng thêm không được uống thuốc đúng giờ nên thân thể của nàng ấy càng ngày càng xuống dốc nhanh chống, bây giờ cứu lại được cái mạng cũng tính là ông trời nhân từ với nàng ấy rồi
"Tiểu Kỳ, em tỉnh lại đi, nếu em tỉnh lại, hai tỷ muội chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi tranh chấp thị phi này có được không? Sống cuộc sống giống như hay năm qua có được không...không phải em luôn nghe lời tỷ nhất sao...không phải em luôn muốn sống với tỷ trọn đời trọn kiếp sao? Tỷ đồng ý...đồng ý...chúng ta cùng nhau sống đến hết kiếp này...kiếp sau...kiếp sau sau nữa....." Thanh âm từ bình tĩnh không một gợn sống càng nói càng run rẫy, đến cuối cùng không thể nói thành lời hoàn chỉnh, trước nay cô luôn là Thất Sát lạnh lùng vô tình, không vì ai mà tâm tình thất thố, rơi một giọt nước mắt nào, nhưng bây giờ con người nằm trên giường bệnh này lại phá vỡ bức tường cứng rắn của cô ấy
**
"Kỳ thực ta cũng không biết rõ lắm, ban đầu khi ta vào tù, thì ta thấy đồ vật nhỏ nhà ngươi bị đánh hội đồng trong một gốc, lúc đó ta đứng quan sát một hồi lại không thấy đứa nhỏ trả đòn, xét về thân thủ, võ công và đặc biệt được ngươi đích thân huấn luyện một thời gian thì mấy tên nhóc con kia không phải là đối thủ của nó...nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì..."
"Cho ta ly nước, ta khát rồi" Trời chưa sáng Tịnh Kỳ đã bị Lạc Hàn triệu về Lạc gia, muốn tìm hiểu sự tình của mấy năm qua, để cho Tịnh Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất đến Lạc gia, vì thế trong lòng nàng ấy ấm ức cứ cố tình nói giữa đường thì dừng lại. Sau khi được đích thân nữ vương rót cho ly nước cuối cùng phần ấm ức kia cũng tiêu phân nữa tiếp tục mở miệng nói tiếp
"Nhưng mà đứa nhỏ kia vẫn không trả đòn, hai tay ôm đầu chịu tay đấm chân đá của đám người kia, ta đứng nhìn đến chịu không nổi nữa liền ra tay đập mấy tên kia một trận, kết quả...aiz...."
"....."
"Kết quả ta và đám người kia bị phạt một trận, thật là kết quả bi thương a..."
"Tiểu Vũ cũng bị phạt chung với các ngươi?"
Sau một hồi không thấy Tịnh Kỳ lên tiếng, nhìn kỹ nàng ấy mới phát hiện người đang xuất thần quay về thời điểm của hai năm trước
"Nghe nói cô ta là người của Lạc gia đó, tốt nhất đừng chạm vào, để tránh mang họa vào người"
"Cái gì mang họa vào người chứ, cô ta chỉ là con cún bị Lạc gia vứt bỏ mà thôi. Bây giờ chẳng qua chỉ là rác rưởi...rác rưởi..."
"Ha ha ha...."
Một đám nữ tù vừa động tay động chân vừa sỉ nhục người cuộn tròn vì đau đớn trên đất, ánh mắt chỉ là trống rỗng và tuyệt vọng, họ nói không sai, chính mình cũng không phải là nhân vật đao to búa lớn gì, chỉ là một đồ vật bị vứt bỏ, không còn ai cần. Lạc Vũ siết chặt lấy cơ thể mặc cho họ tay đấm chân đá, cả người đau đến tê dại thì lúc này trước mắt thấy được một bóng người mơ hồ vì nàng chắn lấy, tai ù ù không biết họ đang nói cái gì. Qua một lúc thì hơi nghe được tiếng đánh nhau kèm theo tiếng thổi còi của quản ngục vang lên.
Một đám người bị chia ra làm hai, Tịnh Kỳ và đám xú nữ nhân kia bị đưa đi phương hướng khác, còn nàng thì được hai quản ngục đỡ đi về phía ngược lại của bọn họ, Lạc Vũ tự giễu cợt chính mình, xem ra người gặp nạn kế tiếp là bản thân rồi. Từ khi vào đây, quyền lợi của nàng tựa như không còn, cho dù người gây chuyện không phải nàng, thế nhưng người gánh hậu quả tuyệt đối là nàng
Lần nữa bước vào căn phòng không có bất cứ một ánh sáng nào, tất cả chỉ là tối đen, khi cơ thể nặng nề bị ném trên đất, mùi máu tanh quen thuộc xộc vào trong mũi nhưng cũng không thể không làm cho dạ dày không buồn nôn. Lạc Vũ ôm lấy bụng nôn khan vài tiếng thì nghe được tiếng giày cao gót quen thuộc va chạm mặt đất, tiếp đó là tiếng mở cửa quen thuộc, ánh nến quen thuộc hiện lên ánh sáng như ma trơi trước tầm mắt
"Lại gặp, ngươi không thể không ngoan ngoãn một chút hay sao?" Ánh mắt luôn mang theo hận ý kèm khinh thường nhìn Lạc Vũ
"Ta không...a..."
"Vút....bốp" Vẫn là lời chưa ra khỏi miệng thì bị tiếng kêu rên lấp đi, roi da cá đuối mang theo gai nhọn mãnh liệt tàn nhẫn vung xuống lưng nàng, mỗi roi liền mang một đạo vết thương rách da, may thì roi đan xen nhau, không may thì nhiều roi quật cũng một nơi, máu thịt mơ hồ, cứ như thế tiếng roi cứ đều đều vang vọng trong phòng cho đến khi người nằm trên đất không còn khí lực để kêu rên mới dừng lại
"Ngươi nói xem, ta phải làm sao xử lý ngươi?" Tên ngục trưởng vươn tay kéo lấy tóc của Lạc Vũ để nàng nhìn thẳng mặt cô ta, nhưng Lạc Vũ vẫn mím môi mang theo vết máu không nói, ánh mắt mang theo hận ý nhìn cô ta
Tên ngục trưởng kia tức giận buông ra tóc của nàng thay vào đó cầm lên cây nến hướng đến tấm lưng tràn đầy vết roi kia nhỏ xuống
"A...a...ngươi...giết...ta...đi..." Lạc Vũ thống khổ rên lên, muốn lăn trên đất nhưng lại bị cô ta dùng một tay giữ lấy không thể cử động
Mỗi một giọt nến nhỏ xuống mang theo nóng bỏng tiếp xúc nơi vết thương khiến người ta sống không bằng chết, Lạc Vũ cũng không ngoại lệ
"Chết? đối với ngươi quá thống khoái rồi, ta muốn ngươi sống không nổi chết không xong" vừa nói cô ta vừa đưa ngọn lửa ngọn nến đến sát nơi vết thương, Lạc Vũ có thể ngửi được mùi vải kèm theo da thịt cháy khét, nàng chỉ có giãy giụa vài lần rồi ngất đi
Một thùng nước lạnh từ trên đỉnh đầu xối xuống khiến đầu óc cũng rõ ràng hơi chút ít
"Tỉnh?" tên ngục trưởng dùng móng tay xẹt qua vết thương sau lưng nàng khiến nàng run lên, rồi đưa ngón tay lên miệng liếm đi giống như ác ma khác máu, rồi lại lần nữa kéo rách đi y phục tả tơi trên người nàng xuống, máu, nước, da thịt, sáp nến cùng cái kéo xé kia cùng hòa trộn vào nhau bị ném bên góc tường
Lạc Vũ đau đến hoa cả mắt rất muốn ngất đi nhưng lại không được như mong muốn, nàng chỉ đành đem cổ tay cắn chặt lấy lại phát hiện hai tay từ khi nào đã bị khóa chặt trên đất không thể động đậy, nàng chỉ có thể làm chính là cắn chặt răng đến cả hàm cũng đau lên theo mới có thể không để cho tiếng rên từ cổ họng tràn ra
Cuối cùng quần áo rách nát trên người cũng bị cởi bỏ, trên người trần như nhộng chỉ còn lại chiếc quần lót nhỏ mỏng manh bảo vệ nơi tư mật, Lạc Vũ thở thô bạo mở ra cặp mắt tràn đầy hơi nước kèm theo mồ hôi rơi vào trong mắt đến cay cay, nhìn theo người kia tay cầm theo côn điện lần nữa đến trước mặt nàng, côn điện di chuyển khắp người, lướt qua đầu, vai, bờ lưng, đến mông rồi chậm rãi đi chuyển đến giữa hai chân....
"Đừng...đừng...mà!" Giật mình mở mắt ra, cả căn phòng tối đen như mực đập vào màng mắt, hình ảnh đau đớn của quá khứ liên hồi giày vò nàng, Lạc Vụ vội vã xuống giường dự định mở công tắc đèn, nhưng khi chân vừa mới chạm chất thì lại mềm nhũn ngã nhào trên đất, nàng thử đi thử lại vài lần cũng sử dụng hết tất cả khí lực vừa mới hồi phục được một ít kia, thế là cứ nằm đó ôm ngực chịu trận
"Tiểu Vũ cũng bị phạt chung với các ngươi?" Lạc Hàn trước nay là người có tính nhẫn nại rất ít, thế nhưng lúc này ngồi một hồi lâu cũng không thấy Tịnh Kỳ lên tiếng nữa, cô lại trầm giọng kéo Tịnh Kỳ đang nhớ lại lần đầu tiên gặp được đứa trẻ kia
"Không có"
"Không có?" theo Lạc Hàn cô biết cái địa phương đó dù ai đúng ai sai một khi bị phát hiện đánh nhau sẽ bị xử phạt một thể, nhưng mà...
"Ta thấy quản ngục đưa nó đi, nghe nói là lên phòng y tế chữa trị vết thương rồi xử phạt sau...cho đến cả tháng sau ta mới lần thứ hai gặp lại đứa nhỏ, rồi từ từ tiếp cận nó...lấy lòng nó...làm bạn với nó"
"Mà nói đi cũng nói lại đồ vật nhỏ nhà ngươi thật là khó hầu hạ a...không thích cái này...không chịu cái kia...nhiều lúc ta muốn phát điên muốn đập cho nó một trận...khụ khụ...ta uống nước thấm cổ...hì hì..." Tịnh Kỳ càng nói càng say xưa, ngay cả ý niệm đánh đứa nhỏ cũng thốt ra, rồi lại đưa mắt nhìn thấy Lạc Hàn đầu ba hắc tuyến biết mình quá lời đành đánh trống lãng đi
"Sau đó thì sao?"
"Cái gì sao đó? hết rồi...hai chúng ta ở đó cho tới ngày ra ngoài thôi!"
"...."
"Nhưng ta cũng thấy có chỗ không đúng, suốt thời gian hai năm kia, cứ vài tháng thì đồ vật nhỏ nhà ngươi bị quản ngục nơi đó đưa đi. Ta có tìm cách dò hỏi nhưng không hỏi được gì, chỉ là...chỉ là mỗi lần bị đưa đi thì có cả tháng không thấy mặt, khi trở về thì sắc mặt xanh xao, ta cứ truy hỏi nó mãi nhưng nó không trả lời, ta cũng hết cách"
"Tại sao ngươi không báo về?"
"Nữ vương đại nhân của ta, nhiều lần đồ vật nhỏ nhà ngươi bị mấy tên quản ngục kia lúc thì đánh nó, lúc thì nhốt nó vào phòng lạnh, lúc thì còng nó ngoài trời nắng chói chang như ướp khô ta thấy mà đau lòng, không ngừng cho người đưa tin tức ra ngoài cho ngươi để ngươi tìm cách giúp nó bớt chịu khổ một ít, ai ngờ ngươi cả một câu cũng không hồi âm, ta nghĩ ngươi còn đang giận nó chắc muốn cho nó bài học, dù sao chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng đứa nhỏ kia thì được rồi, hì hì..." Tịnh Kỳ vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt nữ vương, lúc đầu trên mặt còn mang biểu tình nghi vấn, dần dần chuyển sang đen thui, chứng tỏ chủ nhân của nó đang tức giận, Tịnh Kỳ một mặt lấy lòng cười hì hì, hai chân nhịp nhịp chuẩn bị chạy với tốc độ ánh sáng nếu như có vật thể lạ bay tới
"Cút!" Lạc Hàn càng nghe càng tức giận, phái nàng ấy bảo vệ đứa nhỏ nhà cô, kết quả lại trơ mắt nhìn đồ vật nhỏ nhà cô bị khi dễ, tuy cô chỉ nghe tên thôi cũng đủ biết tiểu Vũ ở trong đó chịu khổ những gì, nhưng trước giờ cô chưa từng nhận được tin tức gì từ Tịnh Kỳ, chuyện này rốt cuộc là sao?
Tịnh Kỳ nghe thấy lệnh đuổi khách liền bỏ chân chạy cái vèo ra khỏi Lạc gia, bỏ lại Lạc Hàn một mình nắm chặt quả đấm, mặt tái xanh kèm theo vài tia đau lòng, rồi âm thầm trở lại phòng của Lạc Vũ
Lần nữa bước vào phòng, mùi tanh mặn nhàn nhạt xông vào trong mũi, thân là một sát thủ đệ nhất cô biết rõ là cái gì, vội vã bật lấy công tắc trên tường, cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng lên, đồ vật xung quanh ngã lăn lốc, vài giọt máu nhỏ trên sàn nhà kéo dài đến thân ảnh người đang nằm trên đất ôm ngực thở hổn hển
Lạc Hàn vội vã ôm người lên giường, lần thứ hai kêu Lạc Tuyết đến luồng lại kim truyền dịch cho Lạc Vũ
Sau một hồi cả căn phòng lần nữa trở về trạng thái im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thì thầm của Lạc Vũ, vì hiếu kì cô cúi người tựa sát gần nàng nghe xem
"Đừng....đừng....ta...sợ....tối...đừng" câu nói lặp đi lặp lại của Lạc Vũ khiến Lạc Hàn sống mũi chua xót, cô biết câu nói kia có ý gì. Khi xưa tiểu Vũ từng bị bắt cóc nhốt trong căn phòng tối om cùng những xác chết, từ đó nàng có chứng sợ bóng tối và không gian hẹp, nhưng trước đó bệnh không có quá mức nghiêm trọng như thế, xem ra khoảng thời gian ba năm kia đã tạo nên ảnh hưởng càng lớn rồi
Lạc Hàn một tay xoa lấy gương mặt có phần chín chắn kia, một đường xoa đến cổ, phát hiện cả cổ áo đều ươn ướt, tay nhanh chóng đưa thêm xuống, lần này mới phát hiện cả người Lạc Vũ đều là mồ hôi, vừa rồi chỉ lo cho vết thương kim luồng bị lệch kia lại phớt lờ đi chuyện này
Lạc Hàn suy nghĩ cũng không suy nghĩ liền đem quần áo trên người Lạc Vũ cởi sạch đi, chỉ chừa lại quần lót nhỏ, thân thể trần trụi sau ba năm lần nữa đập vào mắt, cả người Lạc Vũ gầy không ít, khi xưa béo béo mập mập có thể bóp ra thịt, bây giờ tựa hồ chỉ có thể bóp ra da, hai khỏa đầy đặn trước ngược tựa hồ lớn hơn trước chút ít, hai quả hồng đào nhỏ có lẽ vì lạnh mà trở nên hơi tím, thẳng đứng, trong bất tri bất giác, đồ vật nhỏ luôn theo mông đã trưởng thành thật rồi!! trên người cũng nhiều thêm vài vết sẹo!!!
Lạc Hàn đứng nhìn Lạc Vũ cuộn mình trong chăn không ngừng run run, cô ngồi vào trên giường ôm lấy đồ vật nhỏ, có lẽ tiếp xúc được nguồn nhiệt nên người được ôm càng thêm hưởng thụ chui chui cọ cọ vào người Lạc Hàn, hai khỏa đầy đặn kia thường xuyên ma sát khiến cô cả người nóng khan, lại là một đêm mất ngủ
Hết chương 7
Edit: Mẹ ruột tui sẽ từ từ quay ngược về quá khứ hành con ruột của tui nga, từ từ ngược Hàn ma ma sau, đều trách Hàn ma ma hà, đưa đứa nhỏ vô tù chi cho tui ngược, thật sướng tay haha