"Lạc Vũ, thu dọn hành lý, hai ngày sau đi theo ta"
"...."
Từ khi Lạc Vũ trở về Lạc gia cũng được một tuần rồi, thế nàng luôn ở trong nhà phát ngẩng, ăn rồi ngủ, ngủ rồi đi ra ngoài chơi, chơi đến khuya mới trở về, Lạc Hàn gần đây vì chuyện của Lưu Minh Triết trước kia từng nói và trong bang gần đây cũng bàn tán về vị trí người thừa kế của Lạc gia khiến cô nhứt đầu. Cho nên khi hai người cùng nhau ăn cơm Lạc Hàn mới mở lời để Lạc Vũ theo mình đến một nơi dự định kiểm tra sức khỏe kèm thể lực năng lực của nàng
"Con ăn no rồi!" Lạc Vũ ăn được nữa chén thì đứng lên la no, nhưng chân chưa lên tới lầu đã bị tiếng đập bàn của cô làm giật mình, đứa nhỏ này từ khi trở về thì luôn kì kì lạ lạ
"Quay về!"
"Con ăn no rồi!"
"Ngươi dám đi thêm một bước nữa thử xem, coi ta có dùng roi quật ngươi hay không?"
"A a a, ta đói chết rồi, thật thơm quá đi, đói bụng chết rồi, đói bụng chết rồi!"
Trong lúc này, đột nhiên Thẩm Mặc chạy ùa vào cầm lấy đồ ăn ăn ngấu nghiến như bị ai bỏ đói phá tan tình thế cứng ngắc của hai người, Lạc Hàn trừng lấy ai kia đang mất hình tượng ăn đồ ăn, nhưng khi quay lại bóng người của Lạc Vũ đã biến mất không tung tích
"Lạc! Vũ!" Lạc Hàn tức giận hét lên
"Này này, ngươi cũng đừng nghiêm khắc với đứa nhỏ quá, nếu không phải ta chạy vào chẳng lẽ ngươi muốn đập nó một trận vì chuyện cỏn con đó sao?" Thẩm Mặc ban đầu muốn đến Lạc gia cọ cơm nhưng khi đi đến trước cửa thấy hai mẹ con nhà này đang giương cung bạt kiếm, cô ấy đành mất hình tượng viện cớ phá hủy trận địa kia
"Nó là con ta, có có quyền đánh nó, không đến lượt ngươi quản" Lạc Hàn cô trước giờ luôn đứng trên cao, không cho phép ai làm trái mệnh lệnh của cô, cả Lạc Vũ cũng tuyệt đối không
"Ngươi nha, sao lại cố chấp như vậy, nếu không ngươi đưa nó đến công ty của ta làm việc đi, còn việc người thừa kế kia từ từ tính đi, không phải khi xưa ngươi cũng có dự đính đó sao?"
"Ngươi nói cũng không sai, nhưng ta dự định đưa nó đến một nơi kiểm tra....." không phải cái gì cô cũng không thấy, Lạc Hàn gần đây thường xuyên thấy tình trạng cơ thể của Lạc Vũ bất thường nên có dự định kiểm tra một chút
"Cái gì nhưng với nhị khi xưa không phải ngươi cũng thấy được khả năng của nó rồi sao, không sao đâu, ngày mai công ty đúng lúc cần người giúp đỡ, ngươi đưa nó đến đi"
"Được" Lời của Thẩm Mặc nói cũng không sai nên Lạc Hàn cũng không suy nghĩ nhiều nữa
"Lạc! Vũ!" Thẩm Mặc tức điên thét lên khiến cả văn phòng ai nấy đều đưa mắt qua nhìn một cái rồi lại như cảnh tượng đã quen thuộc tiếp tục làm việc của mình, cô ấy thật là hối hận khi thuyết phục Lạc Hàn cho Lạc Vũ đến công ty cô ấy làm, ngày đầu đi làm thì đi trễ, trong lúc làm việc quên trước quên sau, còn thường xuyên ngủ gật trong giờ làm việc, làm ơn đi, chẳng lẽ ban đêm hai mẹ con này chơi trò gì tới khuya mới ngủ hay sao mà ngày nào Lạc Vũ cũng ngủ gà ngủ gật trong văn phòng, không biết đây là lần thứ mấy cô thét lên trong ngày rồi
"Dì Mặc, đau đau...con biết lỗi rồi, sau này không ngủ nữa!!!" Lạc Vũ vừa nói vừa dùng tay đỡ lấy bàn tay đang véo lấy lỗ tai của mình xách lên, văn phòng nhiều người như vậy cũng không cho người ta chút mặt mũi nào, thật là mất mặt quá đi ô ô ô
"Câu này ngươi đã nói qua mấy lần rồi hả!!!" bây giờ cô mới cảm nhận được nỗi khỗ của Lạc Hàn khi nuôi một đứa con ngốc như thế này, hận không thể hung hăng đánh nàng một trận, đáng tiếc cô ấy chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi, hành động ư, nằm mơ đi, nếu như cô không muốn mất tay mất chân, dù sao cũng là con gái bảo bối của ai kia đó!!! cho cô ấy một trăm lá gan cô ấy cũng không dám a, chỉ đành chơi tiểu xảo véo tay đứa nhỏ vậy
"Đây là lần cuối....dì Mặc... đau đau đau" Lạc Vũ vừa nói, nước mắt rưng rưng như muốn chảy ra đáng thương khiến cô ấy cũng thu tay lại, nhưng trong lòng luôn khinh bỉ hành động này của Lạc Vũ một phen
"Ngươi đó, mau chỉnh sữa bản hợp đồng này lại rồi in ra cho ta ba bản, làm không xong xem ta làm sao trị ngươi, bản hợp đồng này rất quan trọng không được làm mất đó"
"Con biết rồi...hì hì" Lạc Vũ vừa cười vừa lấy lòng khiến cho Thẩm Mặc trợn cả mắt lên, cô ấy thật ngưỡng mộ Lạc Hàn có thể chịu đựng vẻ bán manh kia của Lạc Vũ
"Ngươi..."
"Thẩm tổng, chủ tịch muốn gặp người"
"Uh, ta biết rồi!" Thẩm Mặc vừa định nói thêm thì trợ lý của nữ vương chạy đến nói cô có chuyện bàn bạc với mình liền cong chân chạy lên lầu, nói cũng lạ, trước đó vị chủ tịch thấy đầu không thấy đuôi này thường xuyên không ở trong công ty, nhưng kể từ khi Lạc Vũ vào làm được một tuần thì tựa hồ ngày nào cô cũng có mặt ở công ty, các nhân viên mỗi lần thấy mặt cô đều run rẫy khom người, phát lạnh toàn thân, quả nhiên là phong thái của nữ vương
"Reng reng..."
"Alo"
"Tiểu Vũ, chị ở dưới lầu công ty em, em xuống đi"
"Nhưng em đang làm việc"
"Bây giờ là giờ nghỉ ngơi nha, em mà không xuống chị lên đó, nhanh đi nào"
"Được rồi, em xuống liền!" Lạc Vũ nhìn đồng hồ quả đúng là vừa tời giờ nghỉ ngơi của công ty, Tịnh Kỳ chị ấy thật là đến đúng giờ a, Lạc Vũ vội vàng bỏ hợp đồng vào trong tủ, khóa kỹ lại sau đó chạy một cái vèo xuống lầu, không nói đến giờ nghỉ thì thôi, vừa nhắc đến khiến bụng nàng làm ầm lên, kêu gọi chủ nhân của nó
"Thế nào? Ngon không? Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, em xem gần đây em lại ốm rồi, có phải tên Thẩm Mặc kia lại làm khó em không, nói cho chị biết, nếu cô ta dám gây khó dễ với em chị sẽ lấy lại công bằng cho em!" Tịnh Kỳ vừa nói, trên mặt vừa mang theo biểu tình như muốn nuốt tươi con vật. Nói đến cũng rất trùng hợp khi xưa Thẩm Mặc yêu thầm Lạc Hàn nhưng sau khi cô biết tin Lạc Hàn có con với Lưu Minh Triết thì tâm tình chán nản bay qua nước ngoài muốn du lịch giải sầu một khoảng thời gian nhưng sau đó không hiểu vì sao cô ấy lại có cuộc tình một đêm với Tịnh Kỳ, hôm sau tỉnh dậy Thẩm Mặc đã biệt vô tung tích, Tịnh Kỳ tìm kiếm khắp nơi lại không được, sau đó từ trong những bức ảnh trong điện thoại của Lạc Vũ thì biết được thì ra cô ấy là người của Lạc gia làm việc cho Lạc Hàn, cho nên mục đích chính của nàng ấy theo Lạc Vũ trở về chính là trả lại mối thù khi xưa bị đè
"Không có, dì Mặc đối với em rất tốt"
"Tốt? tai em sao đỏ như vậy, là cô ta làm có phải không, chị đi tính xổ với cô ta" Tịnh Kỳ vừa nói vừa xoa tai cho Lạc Vũ mấy cái sau đó tựa hồ muốn đứng lên đi vào trong trong công ty. Lạc Vũ vội vàng đứng lên cản người thì đầu óc tối đen lảo đảo vài bước, rất nhanh Tịnh Kỳ phát hiện kịp thời, ôm nàng vào lòng, dựa bên gốc cây gần đó nghỉ ngơi
"Hôm nay em uống thuốc chưa?" giọng nói mang theo lo lắng và một chút nghiêm nghị của người từng làm bác sĩ
"Uống thuốc?!" Lạc Vũ dùng cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn Tịnh Kỳ một cách không hiểu
"Em đó! Lại quên rồi sao? Nè, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút đi" Tịnh Kỳ đút Lạc Vũ uống thuốc xong sau đó để nàng chui vào ngực mình nghỉ ngơi một chút, người sau cũng ngoan ngoãn hưởng thụ cái ôm ấm áp kia, hai tay ôm vòng lấy thắt lưng của nàng ấy nhắm mắt dưỡng thần nhưng không ngờ rằng ở nơi xa gần một chiếc siêu xe có cặp mắt như phát hỏa nhìn chăm chăm họ
"Nữ vương điện hạ, ngươi chạy từ từ thôi, đèn đỏ kìa, quẹo trái, quẹo phải, coi chừng kia a a a...." Thẩm Mặc ngồi bên ghế phụ liên tục la hét đến đau cả họng, tuy cô ấy không sợ chết nhưng cô ấy sợ mình chết trong tình huống hủ giấm của ai kia bốc lên tới đầu rồi, cô ấy không muốn a
Sau khi hai người từ trong văn phòng đi ngang qua nơi làm việc của Lạc Vũ nhân tiện kêu người cùng đi dùng cơm, nhưng người thì chạy đi ăn trước họ, để cô ấy nhìn qua thấy sắc mặc Lạc Hàn xanh mét, không ngờ đi xuống lầu lại thấy cảnh tượng còn huy hoàng hơn, Lạc Vũ dựa vào người của một cô gái nhắm mắt ngủ say, đây là tình hình gì đây, dung mạo của cô gái kia hình như thấy quen quen, Thẩm Mặc quay qua định hỏi Lạc Hàn, nhưng người đứng bên cạnh cô ấy lại tỏa ra hàn khí cực mạnh hình như pha trộn thêm mùi giấm khiến cô ấy phải lùi ra xa mấy bước, gương mặt của Lạc Hàn đen thui như than cốc giống như nham thạch sắp từ trong đó phun trào ra, Thẩm Mặc định co chân bỏ chạy nhưng cổ áo bị ai đó xách lên ném vào trong xe dẫn đến hiện tượng giờ đây cô ấy phải ở trong xe liên tục thét lên như thế này
"Ngươi làm gì chạy nhanh như vậy, ta không muốn mất mạng đâu, hủ giấm của ngươi làm gì mùi nồng...."
"Im miệng!" Lạc Hàn vừa lên tiếng Thẩm Mặc giật cả mình đành ngậm miệng nhắm mắt cùng bồi với lửa ghen của nữ vương vậy
**
"Ta thấy công việc cứ tiến hành như vậy đi"
"Được ta sẽ cho người lập báo cáo chi tiết rồi chưa cho ngươi xem qua!"
"Reng..."
"Alo"
"Dì Mặc, mất rồi...ô ô ô....tìm không thấy....mất rồi....ô ô ô!"
Người gọi điện đến không ngoài ai khác mà là Lạc Vũ, bên đầu dây điện thoại bên kia tiếng khóc nất kèm đè nén khiến cô ấy có dự cảm không tốt, truy hỏi ra thì mới biết Lạc Vũ làm mất bản hợp đồng quan trọng hôm qua cô ấy đưa cho nàng
"Kêu nó cút lên đây" Thanh âm trong điện thoại tuy nhỏ nhưng không thể nào qua khỏi lỗ tai của Lạc Hàn, cô vừa lên tiếng thì cả người Thẩm Mặc run lên, không biết có án mạng xảy ra hay không?
15 phút sau
"Cốc cốc"
"Vào đi!" Lạc Hàn và Thẩm Mặc ngồi chờ đến đen cả mặt, từ lầu 1 đến tầng 15 có cần phải đi đến lâu như vậy không, cô tức đến cả giọng cũng mang theo nghiêm khắc hơn
Lạc Vũ con mắt sưng to kéo theo bước chân chậm rì rì vào phòng, đầu luôn cúi xuống, không dám nhìn nữ vương đại nhân
"Đừng nói với ta là ngươi đi bộ lên nha" Thẫm Mặc cố tình trêu chọc để bầu không khí bớt nghiêm trọng một chút, thế nhưng câu trả lời tiếp theo của Lạc Vũ khiến cả hai như muốn phát hỏa
"Con....con đi lạc"
"Ra ngoài, đóng cửa" câu nói không có chủ ngữ nhưng Thẩm Mặc biết Lạc Hàn đang đuổi cô ấy dạy con, chỉ có kẻ ngốc mới không biết hàm ý trong lời cô nói mà thôi, thế nhưng hình như cô ấy đã đánh giá cao trí trông minh của Lạc Vũ rồi, cùng lúc cô bước ra ngoài thì Lạc Vũ cũng nối gót đi theo cô ấy, Thẫm Mặc sợ đến mất mật vội đẩy Lạc Vũ về phòng đóng cửa chạy đi mất, trong lòng thầm cầu phúc cho đồ vật nhỏ
"Nói! Rốt cuộc bản hợp đồng đó bây giờ đang ở đâu? Có phải ngươi đưa cho cái tên mặt hoa da phấn kia rồi?" nữa câu đầu mang theo nghi vấn, nữa câu sao không ai hiểu ý cô là gì, nếu Tịnh Kỳ có mặt ở đây chắc chắn bị lời nói này của cô làm cho nôn máu, nàng ấy chỉ có tô son môi đỏ rực mà thôi, nàng ấy lúc nào mặt hoa da phấn, lúc nào chứ?
"Con không biết...không nhớ...không biết gì hết....không..." như thông lệ vẫn là lời chưa nói xong chính là một cái bạt tay vung tới để Lạc Vũ ngã ngồi trên đất trong miệng vẫn luôn lầm bầm không biết, không nhớ!
"Ngươi còn giả điên sao, quỳ lên!" luôn là như vậy, bản thân nó làm sai chuyện thì lại tỏ ra ngây ngô không biết gì, khi xưa vẫn vậy, bây giờ vẫn vậy, tại sao tính cách này không thay đổi được chứ
"Nói!"
"....." Lạc Vũ đột nhiên im lặng cúi đầu không lên tiếng
"Được! giỏi lắm!" Lạc Hàn tức đến phát điên tóm lấy cây thước trên bàn đi đến trước mặt Lạc Vũ khiến nàng sợ run người nhìn theo bước chân của Lạc Hàn đến gần như thấy ác ma đang đến gần nàng
"Là tay nào làm mất?"
Lạc Vũ rối tung rối mù đưa tay phải lên, chưa kịp định hình thì bị ăn một thướt vào tay, lòng bàn tay lập tức hiện lên con lươn màu đỏ ửng, Lạc Vũ chỉ kịp a một tiếng liền rút tay lại giấu ở sau lưng rồi dùng tay trái chà sát với tay kia để giàm bớt cơn đau
"Đưa ra!"
Một tiếng mệnh lệnh cũng làm con người bé nhỏ kia sợ run lên, vội vàng lần nữa đưa tay phải ra
"Cấm rút lại, giơ cao lên!" Theo mỗi thanh âm vừa rơi xuống thì Lạc Vũ liền làm theo không dám làm trái
"Chát....." sau đó từng roi từng roi vung xuống lòng bàn tay yếu ớt kia, từ lúc đầu hiện lên từng mảng đỏ ửng, đến sau đó từ đỏ ửng thành tím cho đến tím đen, Lạc Vũ cắn môi chịu từng trận roi vung xuống cho đến khi...
"Đưa tay kia!" Thế là số phận của tay trái cũng y như số phận bên tay phải, Lạc Hàn càng đánh càng buồn bực, một bản hợp đồng quan trọng của công ty lại phải vì ai kia ở chung với người khác mà mất đi, đồng thời trong lúc đó Lạc Hàn căn bản phân không được do Lạc Vũ làm mất hợp đồng nên cô tức giận hay là do cô từng thấy hình ảnh kia nên mới tức giận? đã phân không được rồi
"Đưa ra"
"Không đưa...không đưa..." Lạc Vũ lúc này nước mắt uông uông quả quyết không đưa tay ra nữa, cả hai lòng bàn tay đều bầm tím, đau đến muốn chết đi, nàng quyết không đưa làm cho Lạc Hàn tức thêm vung thước xuống hai bên cánh tay của nàng khiến Lạc Vũ liên tục hét thảm, cả tóc đều ướt đẫm do mồ môi thấm ướt, Lạc Hàn càng đánh càng thuận tay đến khi Lạc Vũ không còn quỳ nỗi nữa trực tiếp ngã xuống đất cô mới dừng tay
"Cút!" Nhìn thấy đứa nhỏ liên tục thở dốc cả người đều là mồ hôi, sắc mặt vốn trắng bây giờ càng thêm trắng bệch khiến cô không nỡ xuống tay nữa, nhưng lửa giận trong lòng lại chưa nguôi chỉ đành đuổi người đi cho đỡ chướng mắt
Lạc Vũ lồm cồm bò dậy, lòng bàn tay vừa chạm đất thì đau đến khiến nàng mất lực lần nữa ngã xuống sàn đất, nàng chỉ đành dùng khủy tay chống lấy đất ngồi dậy, vừa đứng dậy cả đầu tối om nhìn không rõ sự vật, nàng nỗ lực lắc lắc đầu vài cái sau đó lần mò về nơi làm việc của mình, còn Lạc Hàn thì cơn tức giận qua khỏi đầu cho nên sau khi đuổi người tiếp tục cúi đầu làm việc không phát hiện ra bất thường của Lạc Vũ
Một đường vừa lần vừa mò xuống chỗ làm việc của nàng, mang theo túi xách lại vội vàng chạy vào toilet gần đó
"Không có...tại sao không có...cái gì cũng không có..." Lạc Vũ vừa vào trong toilet thì lục lọi cả túi xách tìm kiếm thuốc nhưng lại không có, rõ ràng hôm qua nó đều ở trong túi xách mà, tại sao lại không có, túi xách? Đúng rồi, hôm qua nàng mang theo không phải túi xách này, thảo nào tìm không được thuốc
"Alo, Tịnh Kỳ tỷ...em...đau quá..." Lạc Vũ vừa nói vừa thở dốc hổn hển khiến cho người của đầu dây diện thoại bên kia càng thêm sốt sắng
"Em đang ở đâu?"
"Em....toilet...công ty...."
"Chị đến liền!" Tịnh Kỳ vừa nói vừa nhanh chóng rời khỏi người của Thẩm Mặc, sáng hôm nay nàng ấy rãnh rỗi đi tìm hung thủ đè mình trên giường, vô tình chạm mặt Thẩm Mặc ở phòng nghỉ ngơi của Thẩm Mặc, đang trong lúc nàng ấy áp tường được Thẩm Mặc thì Lạc Vũ gọi điện thoại đến khiến nàng ấy lo lắng vứt bỏ cả Thẩm Mặc đang liếm môi hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi của hai người
"Tiểu Vũ, em sao rồi" vừa vào toilet thì thấy Lạc Vũ cuộn tròn trên đất ôm ngực thở dốc, nàng ấy vội vàng ngồi xuống đỡ lấy người vào lòng
"Thuốc...thuốc!" Lạc Vũ ỉu xìu nằm ở trên đất cố gắng nói rõ ràng nhưng nàng đã hết sức chỉ có thể nói từng chữ thuốc một
"Em cố chút, chị đưa em đi bệnh viện" Tịnh Kỳ khi tìm không được thuốc trong tùi xách liền bồng lấy Lạc Vũ vô lực nằm gọn trong lòng nàng ấy nhanh bước đi ra khỏi công ty
Khi đến trước đại sảnh lại vô tình đụng phải Lạc Hàn và Thẩm Mặc, hai bên lại dùng cặp mắt hình viên đạn nhìn nhau
"Buông người ra" Là mệnh lệnh, tuyệt đối là mệnh lệnh
"Ngươi có quyền gì ra lệnh cho ta, ta không phải nhân viên của ngươi " Tịnh Kỳ lạnh nhạt trả lời
"Ta nói, thả người!" trong thanh âm mang theo tia tức giận, giống như giây sau sẽ giết chết người trước mặt
"Thả? Là người tự nguyện theo ta, ta không bắt người làm sao thả?" Tịnh Kỳ vẫn vân đạm phong khinh trả lời Lạc Hàn
"Thả! người!" lần này có thể nói là nghiến răng nghiến lợi nói ra, chứng tỏ chủ nhân của lời nói này đang tức giận
"Lạc Hàn, ngươi bình tĩnh đi, ở đây nhiều người như vậy, họ đang nhìn kia, nếu không chúng ta hỏi tiểu Vũ đi, xem nó muốn đi theo ai" thấy hai bên đang nổ súng bắn nhau, Thẩm Mặc đứng về phía nào cũng không được, một bên Lạc Hàn là bạn của cô ấy, cô ấy không thể để người ta nói mê gái bỏ, một bên lại là người từng có quan hệ với cô ấy, vì hạnh phúc nữa đời sau cô ấy cũng không thể trở mặt, cho nên cô ấy chỉ đành có lỗi với tiểu Vũ, giao nhiệm vụ này cho đứa nhỏ vậy
"Được!"
"Được!"
Lúc này hai bên mới tìm được tiếng nói chung, đồng ý với ý kiến của Thẩm Mặc
"Lạc Vũ, ngươi muốn theo ai?"
"Tiểu Vũ, em muốn theo ai?"
Lần nữa hai người đồng thanh đồng tiếng nói lên, đồng thời dùng cặp mắt xinh đẹp của mình trừng lấy đối phương
Lạc Vũ ở trong lòng Tịnh Kỳ vẫn không lên tiếng, luôn cọ lấy bờ vai của Tịnh Kỳ đang ôm mình, nói lên nàng rất khó chịu, Lạc Hàn cũng không nói thêm nữa tiến lên định ôm lấy đứa nhỏ, nhưng Lạc Vũ lại dùng ánh mắt sợ hãi như con thú nhìn người đi săn, luôn cuộn tròn núp vào trong lòng của Tịnh Kỳ càng sâu, khiến hai tay của Lạc Hàn cứng nhắc ở giữa không trung
"Thấy chưa! đã rõ chưa? Hừ!" Cục diện đã rõ ràng thế này, ai cũng đều nhận rõ Lạc Vũ lựa chọn là ai, cho nên sau đó, Lạc Hàn cũng chỉ tức giận đùng đùng lướt qua hai người họ trực tiếp đi về phòng làm việc của mình
Tịnh Kỳ thì nhanh chân ôm lấy Lạc Vũ chạy thẳng đến phía bệnh viện gần nhất
Hết phiên ngoạn 12
ps: tui là mẹ ruột nha, mẹ ruột nha, mn đừng kêu tui mẹ ghẻ, kêu như vậy thật thích khà khà khặc khặc