Khi Lạc Vũ lần nữ mở mắt ra thì phát hiện nàng đang ở trong một căn phòng tối đen, vươn tay nhìn không thấy năm ngón, khóe miệng nàng khơi lên tạo thành độ cong triều phóng cười nhạo sự nhếch nhác của mình, lại là căn phòng tối này, lúc xưa khi nữ vương phát hiện nàng phản bội cô lập ra Thất Nguyệt Thập Ngũ cũng đã đánh nàng một trận rồi bỏ nàng trong đây, sau đó thì Lạc Lan lại xuất hiện, không biết khi nào nàng mới được thả ra, rồi sau khi nàng thả ra liệu có thêm một Lạc Lan thứ hai? Nếu như thật sự có nàng nên dùng tư thái gì để đối mặt đây? Khi xưa rõ ràng là đều là lỗi của nàng nàng đều chấp nhận nhưng mà bây giờ nàng đã làm gì sai sao?
Cả căn phòng vừa tối vừa yên tĩnh đến đáng sợ, cũng giống như căn phòng kia, căn phòng kia có lẽ sẽ mang theo cho nàng ám ảnh cả đời, Lạc Vũ vốn có tính sợ bóng tối, hình ảnh đáng sợ lúc nhỏ kia vẫn cứ đeo theo ám ảnh nàng, nhưng khi bị giam một ngày dưới tầng hầm của bar Nguyệt Dạ kia thì càng làm cho nổi ám ảnh của Lạc Vũ càng tăng thêm trầm trọng, đặc biệt từ khi nàng từ trong miệng của Nguyệt Dạ biết được thì ra tên trung nhị nàng luôn chán ghét lại là ba ruột của mình, lại còn có ảnh chụp hai người hôn nhau ở kho phế liệu kia
"Nghe nói hai mẹ con cô gần đây chơi trò luyến ái phải không? sau khi thấy bức hình này cảm giác thế nào? uất ức! đau lòng! ghen!" Lạc Vũ nhìn vào bức hình thân mật kia cảm thấy trái tim giống như ai đang bóp chặt lấy, không buông ra để cho nàng cơ hội thở dốc
"Chậc chậc nhìn thật là tình chàng ý thiếp, thật thân mật a~" Nguyệt Dạ cầm bức hình lắc lắc trước mặt Lạc Vũ
"Lạc Hàn đã phản bội cô rồi, cô đã dư thừa rồi, bây giờ" Nguyệt Dạ vừa định nói thêm lời đả kích tình cảm giữa Lạc Hàn và Lạc Vũ nhằm ly gián để lấy được công thức nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang
Reng reng reng
Sau khi Nguyệt Dạ ra ngoài nghe xong điện thoại, sắc mặt đen đi tức giận đến ném cả điện thoại "Tmd toàn lũ ăn hại" rồi trở lại
"Lạc Vũ, tôi cho cô cơ hội cuối, nếu như cô giao ra công thức thì" ban đầu hắn định dùng kế ly gián nhưng hiện tại Lạc Hàn đã thoát khỏi tay hắn có thể sẽ phản kích trong nay mai cho nên phải tranh thủ thời gian nhanh nhất có được công thức
"Không thể nào" chưa đợi Nguyệt Dạ nói xong Lạc Vũ đã trực tiếp từ chối
"Được! tôi không tin cô sẽ không nói" nói xong hắn trực tiếp cầm theo ống tiêm mang theo dịch thể màu đỏ đến gần. Nhìn theo dịch thể kia từ từ rót vào tay, Lạc Vũ nhắm mắt lại cảm thấy có lẽ sinh mạng của nàng hẳn sẽ kết thúc ở đây có thể gặp được mẫu thân thật là tốt, nhưng nàng nhằm rồi, trước khi giao ra công thức tên Nguyệt Dạ kia làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng đây?
Sau khi bị ném vào căn phòng tối đen, chỉ có ánh đèn mờ ảo chiếu lấy những hình ảnh trên tường khiến nàng chán ghét đến buồn nôn kia, Lạc Vũ càng ngày càng cuộn tròn lấy cơ thể, hai tay ôm chặt lấy thân, có lẽ là do thuốc phát tác, cơ thể càng ngày càng nặng, càng ngày càng đau, càng ngày càng khó chịu, trong đầu luôn trình chiếu không ngừng hình ảnh kia làm cho thần trí của nàng trở nên yếu ớt đi
"Mẹ, khó chịu quá...có phải con sắp chết rồi không?" Không biết trãi qua bao lâu khi cơ thể không thể chịu đựng được nữa lúc này Lạc Vũ mới ngâm khẽ lên, luôn có âm thanh kêu nàng từ bỏ từ bỏ, khó chịu đến mức Lạc Vũ phải dùng tay bóp chặt lấy vết thương trên người nàng, một khi thân thể thật sự đau thì thần trí có lẽ sẽ tỉnh táo hơn, mắt mở thật to nhưng mà cái gì cũng không nhìn thấy được, thật tối nàng rất sợ rất sợ
Nhưng sau đó cảm thấy cơ thể nhẹ đi, mùi nước hoa mang tên Tịch Thất bay vào trong mũi đến khi không còn ngửi được nữa
"Khụ....khụ...đau quá" Lạc Vũ lần nữa mở mắt ra thì chính mình vẫn còn ở trong nhà giam tầng hầm của Lạc gia, bên trong vẫn cứ tối om, nàng không biết mình ở đây đã bao lâu, thân thể nặng trịch lúc nóng lúc lạnh, hơi thở càng ngày càng nặng, một khi cơ thể con người yếu đi sẽ kéo theo tinh thần bị những hình ảnh và đau đớn khi ở bar Dạ Vương kia tập kích đến, nàng cảm thấy cơ thể đã chết lặng đi, đầu óc giống như người điên cứ từng lần từng lần ám ảnh nàng tập kích vào điểm yếu của nàng
Nàng không muốn chết ở đây, nàng vẫn còn chưa giải thích với mẫu thân tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình, nàng còn chưa tận tai nghe được tiếng yêu thương mà chính miệng Lạc Hàn nói cho nàng nghe, vì thế Lạc Vũ cố lê từng bước đến cửa lớn, dùng hai tay tràn đầy vết thương liên tục đập cửa
"Thả con ra....con muốn gặp người...đừng luôn nhốt con ở đây mà, làm ơn đi....thả con ra ngoài!"
Thanh âm gào khốc mang theo khẩn cầu vang vọng trong cả căn phòng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai phản hồi nàng, mãi cho đến thanh âm khàn đi, cả hai tay đều tê dại không còn sức đập nữa Lạc Vũ mới dựa vào cửa thở dốc
Lúc này cánh cửa được mở ra, một bóng người quen mắt, mùi vị quen thuộc xông vào trong mũi
"Tiểu Vũ, cố lên, mình đưa cậu ra ngoài!" Là Tịch Thất
"Không muốn! mình muốn gặp nữ vương!" Lạc Vũ ra sức giãy giụa khỏi cái ôm của Tịch Thất, nhưng thất bại, rồi triệt để nằm trong lòng Tịch Thất ngủ đi
Tịch Thất một đường đưa Lạc Vũ ra khỏi Lạc gia, giữa đường chỉ gặp được vài tên cản đường nhưng cô ấy đã triệt để loại trừ, có lẽ gần đây Lạc gia xảy ra nhiều chuyện Lạc Hàn đang chuyên tâm xử lý chuyện Thất Nguyệt Thập Ngũ mà lờ đi nơi này, thế nhưng cô ấy lại không biết kì thực cô ấy vào ra một cách dễ dàng là do Lạc Hàn cố tình điều đi một số người, còn về mục đích gì thì chỉ có cô mới biết!
"Chủ nhân! Tịch Thất đã an toàn đưa thiếu chủ ra ngoài rồi!"
"Ừm" chỉ đáp một tiếng rồi lại im lặng như tờ, rời khỏi đây có lẽ là sắp xếp tốt nhất
Tịch Thất nhiều lúc thật cảm khái chính mình gần đây lo chuyện bao đồng a, người yêu đến giờ vẫn không tìm được lại hết lần này đến lần khác chui vào phòng giam của hai bên sát thủ tầm cỡ cứu người, mà người thì chỉ có một, cô ấy thật vĩ đại a~
Mấy ngày qua Lạc Vũ luôn mê mang không tỉnh, thỉnh thoảng lập đi lập lại câu nói "Mẹ...đừng mà...đừng bỏ con mà....con không có...mẹ!" trong khoảng thời gian này nàng luôn sốt cao không ngừng, vết thương của hai tay đã được xử lý tốt, vết thương của phần bụng lại lần nữa bị rách và nhiễm trùng nặng, vẫn may được xử lý kịp thời nên hậu quả lớn không lớn, nhưng nghiêm trọng nhất lại là phổi bị tổn thương nặng do không kịp chữa trị nên dẫn tới thỉnh thoảng ho khan ra máu, còn không ngừng thở dốc, mỗi lần như thế Tịch Thất đều sợ đến mất mật, vội vàng chạy kêu bác sĩ, sau đó bệnh trạng mới bớt đi.
Khi Lạc Vũ lần nữa triệt để thanh tỉnh thì đã là chuyện của bốn ngày sau
"Cậu tỉnh rồi, quá tốt rồi!" Tịch Thất mừng như lụm được người yêu vội vàng đỡ Lạc Vũ dậy
Lạc Vũ mơ mơ màng màng mở ra con mắt đầy sương của mình nhìn cảnh vật trước mắt, nàng nhớ khi đó đang còn đang ở trong phòng tối của Lạc gia, sau đó Tịch Thất xuất hiện kế đó nàng thì không còn nhớ gì nữa
"Hiện tại thương tích của cậu vừa khỏi, cậu nên nghỉ ngơi nhiều!"
"Không cần, mình muốn về nhà!"
"Không được, cậu không hiểu tính tình của Lạc Hàn sao, cô ta chỉ tin vào mắt mình nhìn thấy, bây giờ cậu không có chứng cứ gì có thể chứng minh không phải cậu làm, cậu đến đó thì chỉ có mất mạng"
"Cậu mặc kệ mình" Lạc Vũ tức giận thét lên với Tịch Thất làm cô ấy sợ hết hồn
"Mình có thể mặc kệ sao, khi vừa tìm thấy cậu thì cậu chỉ còn lại hơi tàn, nếu như mình đến trễ hậu quả cậu có từng nghĩ không?"
"Mình không quản nhiều như vậy" Lạc Vũ vừa nói lại xuống giường thay quần áo, nàng giận Tịch Thất cứu mình, nàng tin mẫu thân sẽ không đối xử nàng như vậy, chỉ cần đợi thêm một chút nữa, một chút nữa có lẽ mẫu thân sẽ thả nàng đi như lần trước, nhưng Tịch Thất lại cứu nàng ra ngoài chẳng khác nào càng tô thêm một nét mực lên tội lỗi của nàng sao, liệu sau khi nàng ra khỏi Lạc gia còn có cơ hội trở về không?, nàng đã liều mạng ôm lấy chân mẫu thân kiên quyết có chết cũng không đi, bây giờ thì hay rồi
"Mình không có phép!" Tịch Thất lúc này cũng phát cáu lên tóm lấy Lạc Vũ đè trên giường, tư thế thật ám muội a, cô ấy tốn bao nhiêu công sức mới cứu Lạc Vũ ra, vừa tỉnh lại không cảm ơn cô ấy lại còn phát cáu với cô ấy, ô ô ô
Lạc Vũ vừa tỉnh lại sức lực còn yếu đương nhiên là không đấu lại Tịch Thất, cuối cùng chỉ ôm ngực thở dốc, Tịch Thất vừa thấy liền nhảy xuống giường lục ra thuốc cho Lạc Vũ, khi Lạc Vũ lần nữa lấy lại hô hấp bình ổn nàng nhanh chóng tóm lấy dao gọt trái cây kế bên hướng về phía Tịch Thất cản lấy cô ấy muốn ngăn cản nàng
Nhưng Tịch Thất vẫn cứ liều mạng né trái né phải, Lạc Vũ biết hiện tại mình không phải là đối thủ của cậu ấy nên đành dùng chiêu cuối
"Cậu đừng qua đây, nếu không mình chết cho cậu xem!" Lạc Vũ thu dao trở về để vào cổ của mình, thét lên với Tịch Thất
"Cậu bình tĩnh đi, có gì chúng ta cùng nhau bàn bạc, bây giờ Lạc Hàn đã bỏ cậu rồi, cậu liều mạng về Lạc gia để tìm đường chết sao, Lạc Hàn đối xử với cậu như vậy cậu lại vì cô ta mà liều cả mạng như vậy có đáng sao?"
"Rất đáng, trên đời này mình chỉ có một người thân thôi, mà còn là người mình yêu nhất! cậu nói đi như vậy có đáng không?" Lạc Vũ vừa nói vừa kích động, thanh âm mang theo run rẫy, con dao trên tay cũng thêm lực đạo tạo nên một vết hồng ngân trên cổ
"Cậu bình tĩnh, bình tĩnh đi, có gì chúng ta từ từ nói!" Lúc này Tịch Thất đành xuống giọng để tránh Lạc Vũ kích động làm ra hành động không lường khác nữa
"Cậu tránh ra!" Lạc Vũ vẫn không từ bỏ, vừa thét lên với Tịch Thất, vừa lùi về phía cửa phòng bệnh, sau đó nhanh như chớp ra khỏi cửa phòng bệnh nhân tiện dùng vật cản lấy cửa không cho Tịch Thất đuổi theo
Một đường chạy khỏi bệnh viện nhưng lúc này trời đang lất phất mưa, Lạc Vũ bỏ mặc tất cả nhào vào trong mưa chạy về hướng Lạc gia
Hết phiên ngoại 7
Edit: chương trước áp lực quá, chương này thư thả một chút cho Lạc tiểu thụ thôi nào, không biết sao khi ẻm trở về nên xử lý ẻm thế nào đây hắc hắc hắc
Không biết có nên để Lạc Lan lần nữa xuất hiện không ta
Không biết tiết lộ truyện có bị đập không nhưng tui sẽ để cho Vũ nhà ta tận tại diệt Thất Nguyệt Thập Ngũ, ban đầu là lỗi lầm của nàng thì sẽ do tận tay nàng phá hủy
Ngoài ra tui sẽ từ từ bẻ lại cái tính tình hàn lạnh này của Hàn ma ma, chỉ dựa vào lí trí của mình xử lý mà chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của ai để suy nghĩ, vì cô luôn là nữ vương được mn kính nể trước giờ chưa từng có người nào làm khác, nhưng Lạc Vũ sẽ là con đường lệch khiến cô thai đổi cái tính hàn băng khó chiều người này đây