Nếu không tính đến phong độ của cậu trong hai ngày không làm sát thủ này.
Kiều am hiểu nhất là ám sát, tại thời điểm con mồi không cảnh giác liền cho hắn một kích trí mạng, cậu từ trước đến nay chưa từng phí sức.
Cho nên Kiều rất tự tin về việc đột nhập nhà hàng xóm lặng lẽ lấy thảm về.
Căn nhà trên dốc núi ven biển này đã rơi vào trạng thái ngủ say. Kiều có thể hoàn toàn yên tâm khóa cửa đi sang nhà hàng xóm.
Cửa sổ lầu dưới và cửa chính đóng chặt chẽ, Kiều nghĩ một chút, thân hình lóe lên, dùng bệ cửa sổ lầu một lấy đà vọt lên lầu hai mà không gây ra một tiếng động nào.
Sân thượng lầu hai không lớn, lại có một cửa sổ sát đất cực lớn khiến Kiều ao ước. Cửa sổ sát đất lúc này lại mở rộng, gió biển thỏa sức thổi tung rèm cửa nhạt màu.
Kiều nhếch miệng, chỉ thoáng qua nụ cười lại tan biến.
Kiều nhanh chóng tiến vào, liếc nhìn toàn bộ phòng khách. Trang trí đơn giản hàm súc, bên ngoài ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, đủ thấy rõ từng thứ trong phòng.
Và cả quần áo rơi đầy đất.
Kiều chán ghét kiểm tra quần áo hỗn tạp trên mặt đất, của nam nữ đều có, rải rác đến tận cửa gian phòng nào đó.
Không thấy, dựa theo tư duy thông thường thì có lẽ là đặt ở dưới lầu.
Lúc đi qua gian phòng nào đó, Kiều lại nghe được loại âm thanh mà cậu không lạ gì kia.
Loại thanh âm không biết là đau hay là thích của nam nữ trong lúc giao hợp.
Cậu dừng bước, xác định người trong phòng đang đắm chìm trong hoạt động tràn đầy mâu thuẫn đó rồi mới bước vài bước xuống lầu.
Phòng bếp, phòng vệ sinh, thư phòng, cùng mấy căn phòng trống không biết để làm gì, đều bị Kiều kiểm tra một loạt.
Không có.
Kiều nhíu mày, lại trở lại phòng tắm lớn kia, phòng tắm có hai gian, gian ngoài có máy giặt và chỗ phơi đồ, gian trong là bể tắm cực lớn. Chẳng lẽ hắn đã đem nó tẩy rồi?
Kiều đi tới chỗ máy giặt. Ngay lúc hắn sắp mở nắp, dưới lầu có người.
Chính là tiếng chân của người đàn ông tên Hợp Thời Tuyển kia.
Kiều không để ý thấy bản thân hóa ra lại quen thuộc với giọng nói của người này đến thế.
Kiều nghiêng người trốn vào sau máy giặt, nghe thấy tiếng người kia dần bước tới gần.
Gian phòng rất trống, nếu hắn tiến đến, cậu căn bản không còn chỗ ẩn thân.
Kiều nghĩ, quả nhiên cậu không còn đủ tư cách làm sát thủ, mới chỉ trốn khỏi tổ chức một tháng mà đã lụt nghề thế này.
Có lẽ là bởi vì lần đầu không cần giết người, Kiều hiếm thấy tự an ủi mình. Cậu thật sự không muốn lại phải giết người, huống chi người này trước đây không lâu còn cho cậu đồ ăn mỹ vị.
Kiều đích thực là một sát thủ chuyên nghiệp, ngoài nhiệm vụ ra thì không giết bất luận kẻ nào, còn một khi có nhiệm vụ thì giết người lưu loát chuẩn xác như là máy tính thiết lập.
Có lẽ cậu cũng không cần giết chết hắn, chỉ cần đánh ngất không để lại dấu vết rồi thoát thân là xong.
Kiều quyết định chủ ý, chờ hắn tự chui đầu vào lưới.
Nhưng mà Hợp Thời Tuyển không tiếp tục bước tới.
Hợp Thời Tuyển đi vào bếp. Kiều nghe được tiếng uống nước ừng ực, tiếp theo là tiếng bước chân lệt xệt, cùng tiếng chốt mở cửa thanh thúy.
Hết thảy lại lần nữa yên tĩnh.
Kiều thật nhanh đứng dậy mở ra máy giặt, vẫn không có gì.
Cậu thất vọng đóng nắp lại, dù không tình nguyện lắm cũng chỉ có thể chấp nhận mục tiêu bất thành mà rút lui.
Vứt rồi sao?
Kiều chỉ mất hai giây suy nghĩ xem có nên lục thùng rác không, rồi lại lập tức phủ quyết ý nghĩ này.
Cậu là một sát thủ thích sạch sẽ.