Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Chương 8: Có sói liếm ta




Sói!

Khanh Như Ý tận lực giữ vững bình tĩnh cho mình, từ suy nghĩ đến hô hấp, cũng cố gắng bình ổn, không phản ứng quá khích chọc giận con sói này.

Đồng thời ngón tay khẽ nhúc nhích, cánh tay nhẹ giơ lên, xem thử xương cốt có bị thương hay không.

Nàng cũng không biết vì sao phải làm như vậy, chỉ ngủ một giấc mà thôi, nhiều nhất là ngủ thiếp đi trong một nháy mắt hơi chóng mặt đó.

Tại sao vừa mở mắt ra đã thấy một mình mình ở cánh đồng tuyết mênh mông cùng làm bạn với bạch lang?

Đã như vậy, nhất định là xuất hiện vấn đề ở chỗ nào đó.

Nàng có thể bị người hại, thủ pháp hại người bao gồm bỏ thuốc, cũng có khả năng là súng thuốc mê.

Tóm lại trong một giấc ngủ này, nhất định là xảy ra một ít chuyện, hơn nữa chuyện này thành công lừa gạt được mình.

Nghĩ đến, là cao thủ trong cao thủ!

Suy nghĩ trấn định lại, càng có nhiều tinh lực đi suy tư, cũng có càng nhiều tinh lực hơn thông qua âm thanh, vị giác, xúc cảm để đoán xem mình đang ở khu vực nào.

Mùi máu tanh! Trước hết xộc vào mũi chính là mùi máu tươi!

Mùi vị này nàng rất quen thuộc, nhiều lần làm nhiệm vụ đều lấy mùi vị này để kết thúc.

Đó là mùi vị người chết, rất nhiều người chết, mười người trở lên!

Trong lúc nghĩ như vậy, khẽ cố gắng nâng cánh tay cũng truyền tới cảm giác kỳ quái.

Nàng không nhúc nhích được!

Không phải bởi vì bị thương, mà là bị một lớp đồ trói buộc thật chặt.

Giống như là vật liệu may mặc, hoặc là chăn bông quấn xung quanh.

Một ít Bạch Lang đang liếm mặt nàng như cũng cảm thấy nàng từ từ thanh tỉnh, vì vậy thu hồi cái lưỡi ấm áp, lui về sau hai bước.

Nhiều năm sống kiếp sát thủ, khiến Khanh Như Ý rất nhạy cảm đối với cảm giác thân cận và xa cách.

Một nháy mắt lúc Bạch Lang lui về phía sau, vốn là đôi mắt đóng chặt đột nhiên mở ra lần nữa.

Nàng muốn động thân, muốn bày một tư thế lấy phòng thủ làm chủ ứng đối nguy cơ trước mặt.

Nhưng vốn là động đậy rất nhẹ nhang, hôm nay làm, lại khó như lên trời.