Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Chương 27: Dần dần dâng lên tuyệt vọng




Thật ra thì, Khanh Như Ý cảm thấy hành vi này rất ngốc.

Đặc biệt là nàng biết rất rõ vốn không thể đi ra khỏi Mê rừng rậm Tung được, lại còn có thể đi theo đối phương đi về phía trước, càng ngốc hơn!

Nhưng nàng không khống chế được!

Cái cảm xúc "Muốn đi ra ngoài" lại một lần nữa hồi phục trong cơ thể nàng, hơn nữa lần này không phải tự mình mong ước nữa, mà là có một người đang cùng mình đứng lên hoàn thành nhiệm vụ này, điều này làm cho nàng không thể không sinh ra mong đợi đối với lần hành động này.

Chỉ tiếc, rốt cuộc mong đợi là mong đợi, bọn họ đi từ khi trời sáng tới trời tối, dõi mắt bốn phía, vẫn là rừng rậm mênh mông bát ngát.

Đáng sợ hơn, lúc ban đầu rõ ràng là đi hướng Bắc, nhưng khi dừng lại thì, lại là hướng Nam .

"Đáng chết!" Nam tử mặc áo tím gầm nhẹ một tiếng, khiến trong lòng Khanh Như Ý dần dần sinh ra tuyệt vọng.

Chỉ thở dài nhìn rừng rậm Mê Tung, chẳng lẽ trọn đời nàng, cũng không có cách nào đi ra ngoài sao?

Dần dần, phía trước có vô số ánh sáng xanh lá xuất hiện.

Bước chân Như Ý đi về phía trước ngừng lại, đồng thời cánh tay giương ra, kéo người kia cũng đứng lại.

Những lục quang kia từng chút di động đến trước mặt bọn họ, từ xa đến gần, rốt cuộc mặt đối mặt thì thân hình sáu Bạch Langkhiến mắt Khanh Như Ý lập tức ướt.

Nam tử mặc áo tím cũng không sợ, mặc dù lúc những con sói kia đang nhìn hắn thì trên người nổi trận gai ốc, cái loại đề phòng cùng địch ý không nói nên lời.

Nhưng hắn cũng chỉ nhìn về phía bọn họ, không tiến lên, cũng không lui về phía sau. Nhìn chằm chằmmột hồi lâu, mới nghiêng đầu hỏi Như Ý:

" Chính là bọn họ đã nuôi lớn ngươi,?"

Như Ý gật đầu, đầu vừa động, có hai giọt lệ liền rơi xuống.

Mở miệng ra, cũng không phải là ngôn ngữ loài người, âm thanh kia là tiếng của sói khiến nam tử mặc áo tím hết sức ngạc nhiên.

Nhưng, trong âm thanh biểu đạt ý tứ hắn nghe không hiểu, vì vậy dứt khoát ngồi xếp bằng tại chỗ, bình tĩnh nhìn người đối thoại với sói, lại có một tư vị khác

Chương 28: Tình cảm của người và sói

Như Ý không biết nên giải thích hành vi của mình như thế nào, thật ra nàng sớm biết bầy sói vẫn luôn theo hai người bọn họ.

Cũng không phải lúc đi lại những con sói đã làm ra tiếng vang, đây chẳng qua là một loại cảm giác, là ăn ý tám năm nàng sống chung cùng chúng nó.

"Ngươi muốn rời đi?" Lời nói, là Sói mẹ nói.

Coi nàng như nữ nhi mình, mặc dù trong giọng nói mang theo oán giận cùng căm tức, nhưng ánh mắt vẫn từ ái, cũng tận lực làm cho âm thanh mình nhẹ nhàng.

Khanh Như Ý hít sâu một hơi, tám năm ở nơi này đề tài này từng đề cập tới không chỉ một lần, nhưng hôm nay khiến nàng cảm thấy gần mơ ước như vậy.

Nàng biết, bầy sói đi ra, nàng luôn cho rằng, chỉ có những Bạch Lang này có thể đi ra khỏi rừng rậm Mê Tung được.

"Đúng vậy." Rốt cuộc quyết tâm nói ra hai chữ này, trong lúc nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm. Vì vậy mở miệng lần nữa, tận lực vì mình tranh thủ hi vọng nhiều hơn: "Mẹ, cuối cùng ta là người không phải là sói, ta không thể nào vĩnh viễn sống ở nơi này, ta cũng không thể nào mỗi ngày dựa vào ăn hoa quả để sống."

Nàng vừa nói vừa đưa cánh tay ra, lại dùng một cái tay khác kéo tay áo rộng thùng thình lên:

"Mẹ xem." Cánh tay nho nhỏ mảnh khảnh tựa như cành khô rơi xuống trên đất, nam tử mặc áo tím cũng quay đầu lại nhìn, trong chớp nhoáng này, hắn cảm thấy chỉ cần bàn tay mình nắm lấy, dùng chút hơi sức, cánh tay nhỏ này sẽ đứt.

Câu nói kế tiếp không cần nói, sói cái đã hiểu ý tứ Như Ý.

Một tiếng rên rỉ, sáu Bạch Lang đồng loạt tiến lên trước, bao bọc vây quanh nàng.

Sói cái dùng lưỡi của mình càng không ngừng liếm cánh tay Như Ý, giống như có thể khiến cánh tay này trở nên tráng kiện, trở nên có lực.

Như Ý hít mũi một cái, tám năm ân nuôi dưỡng, tám năm gắn bó cùng mẹ, đã để nàng cùng chúng nó có tình cảm thâm sâu cốt tủy.

Hôm nay nàng phải đi, nói thật, nhưng thật ra là không bỏ được

Chương 29: Tám năm rồi, rốt cuộc bọn họ phải đưa nàng đi ra ngoài

"Mẹ." Nàng lấy tay nắm cổ của sói cái, thân mật cọ tới cọ lui."Mẹ ngươi yên tâm, mặc kệ ta đi tới đâu, ngươi đều là mẹ ta, các ngươi đều là người thân nhất của ta. Nữ Nữ đời này dựa vào các ngươi mới có thể sống sót, phần ân huệ này, Nữ Nữ sẽ không quên."

Nước mắt của nàng tuôn rơi, ướt một mảng lông lớn củaBạch Lang.

Lại ôm tỷ tỷ và ca ca.

Bọn họ cũng biết, tiểu muội của mình muốn rời đi. Tám năm tình cảm, đến hôm nay nên nói lời ừ biệt rồi.

Đại ca luôn luôn nói ít lời nhất cũng phát ra từng tiếng tru nhỏ, Như Ý nghe được, nó đang nói:

"Đi ra ngoài phải cẩn thận tất cả, nếu như không được, hãy trở lại. Ca ca huấn luyện bọn họ thích ứng với lửa, cho ngươi nướng thịt ăn."

Như Ý nhịn không được, "Oa"một tiếng khóc lớn, sáu con sói một người ôm nhau, phần tình cảm này ngay cả nam tử mặc áo tím kia nhìn, đều không khỏi than nhẹ.

Ai nói thú vật vô tình, có lúc, tình cảm so với con người chân thật rất nhiều.

"Đừng khóc." Hắn đứng dậy đi tới bên bầy sói, vươn tay vuốt vuốt sau ótNhư Ý dơ dáy bẩn thỉu."Ta sẽ chăm sóc ngươi."

Những lời này không biết có tính là cam kết không, chỉ là đáy lòng Như Ý một mực nhớ nhiều năm.

Ở nơi thế giới xa lạ này, thứ nhất nói ra khỏi miệng phải chiếu cố nàng, nàng cố chấp cho là, đời này mình nên đi theo hắn như vậy.

"Nữ Nữ, chúng ta tiễn cho ngươi đi ra ngoài!" Rốt cuộc, sói cái nói chuyện. Mặc dù mang theo nồng nặc bất đắc dĩ cùng không muốn, nàng lại nói:

"Nữ Nữ, mẹ tiễn đưa cho ngươi đi ra ngoài!"

Thật ra thì bọn họ cũng không biết mẹ là có ý gì, nhưng Như Ý cố ý gọi như vậy , bọn họ cũng theo nàng.

Nhớ đến, cũng không kém tấm lòng của mẫu thân là bao nhiêu đâu!

Như Ý khóc càng lớn hơn, nàng biết những lời sói cái nói xong không dễ dàng cỡ nào.

Tám năm rồi, rốt cuộc nàng đợi nó nói muốn đưa mình đi ra ngoài.