Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Chương 20: Rừng rậm Mê Tung là đi ra không được




Nam tử mặc áo tím buồn cười, nhưng kia cười hóa đến bên môi, nhưng vẫn là dính mấy phần bất đắc dĩ cùng khổ sở:

"Ta không có lựa chọn nào khác." Hắn nói: "Mới vừa rồi loại tình huống đó ngươi cũng thấy đấy, ta muốn sao tin tưởng ngươi, hoặc là cũng chỉ có thể là một cuộc tử chiến. Trên người ta có thương tích, này 18 người là cao thủ hàng đầu, ta cũng không thừa nhận vì mình có thể đánh được bọn họ. Đến lúc đó mất mạng, đồ cũng mất, quá tiện nghi bọn hắn."

"Không thể đi ra khỏi rừng rậm Mê Tung được!" cặp mắt nàng nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói ra một sự thật: "Ngươi. . . . . . Nên biết nơi này là nơi nào. không có người có thể đi ra khỏi rừng rậm Mê Tung, cho nên, vật kia coi như cho đối phương, chỉ là vận mạng của bọn họ vài năm về sau ở trong cánh rừng này hóa thành một đống xương khô."

Nàng cho là lời nói của mình sẽ làm người đàn ông này nhận rõ sự thật rằng mình vừa mới phạm vào một sai lầm như thế nào, thế nhưng nói hết lời, lại thấy đối phương rất hờ hững lắc đầu, sau đó mang theo một loại khí phách tự tin nói với nàng:

"Đường là do người đi! Còn ở khu rừng này! Không có chuyện gì là tuyệt đối, cho nên ta không thể cho đối phương một chút xíu hi vọng nào!" Dứt lời, dừng lại một hồi lâu, lại nhìn nàng, lại nói: "Mà ngươi. . . . . . Thật chỉ là một sự trùng hợp, cũng là một lần đánh cược của ta. Xem ra ta đã đoán đúng! Ngươi đã trở lại!"

Khanh Như Ý không hỏi nữa, nàng bắt đầu cảm thấy người này là kẻ điên, hoặc chính là một triết học gia.

Nói một tràng đạo lý, nhưng không hữu dụng.

Nàng sinh sống tám năm ở nơi này, thấy được quá nhiều xương khô thịt vụn, cũng chưa từng thấy người nào có thể thoát khỏi khu rừng rậm này.

Ở nơi trước mắt này cho dù có nhiều tự tin hơn cũng không đáng tin cậy, nếu không đáng tin, nàng cũng không muốn tốn nhiều hơi sức cãi cọ.

Vết thương trên người người này rất nhiều, chỉ một cánh tay thì có 5, 6 vết đao, cũng may là không nặng lắm.

Đã rất lâu nàng không làm những việc này, khó tránh khỏi có chút cứng nhắc, nhưng cũng may rất nhanh đã có cảm giác.