Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Chương 139: Người không phòng trống




Ánh mắt của người mang mặt nạ nhìn thẳng Như Ý, tay đang bưng ly trà dừng ở trên không, uống cũng không uống, cũng không đặt xuống.

Nhã thất và ngoại sảnh cách một rèm che mỏng manh, màu nâu đậm, dù hai người nhìn thẳng nhau, tối đa cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ, mặt mày nhìn không rõ lắm .

Như Ý chỉ cảm thấy có một ánh mắt sáng quắc mạnh mẽ nhìn nàng, vả lại càng ngày càng mãnh liệt,

Đột nhiên vừa nghiêng đầu, động tác khá nhanh.

Đi tìm ánh mắt kia, lại dừng lại trước màn che.

Lòng nghi ngờ nhất thời nổi lên liền vén rèm mà nhìn.

Nhưng, bên trong không còn bóng người ở đây.

Chỉ chừa mấy ly trà còn tỏa hơi, chứng minh bên trong này quả thật từng có người ngồi qua.

Lại trở lại, không thèm chú ý ánh mắt hỏi thăm của Tiêu Thước, chỉ trở về chỗ ngồi quen thuộc, cúi đầu suy tư.

Đáng tiếc, hồi lâu cũng không thể nghĩ được, nên chủ động buông tha.

Lúc này, người kể chuyện đã không còn nói về ân oán của hai nước Khương Mạnh, sớm đổi sang kể chuyện dân gian.

Như Ý không nghe, đến lúc đó chăm chú suy nghĩ về Cung gia còn có Tiêu gia nàng từng ở qua tám năm  .

Nửa năm sau trận thảm án kia, nàng cũng không tra rõ được là người nào gây nên.

Hiện trường đã từng âm thầm tìm kiếm vô số lần, trừ ngày cuối cùng bị Tiêu thước núp trong hầm ngầm vươn cái tay nhỏ ra bắt được mắt cá chân, cũng chỉ có Tiêu Thước cung cấp một ít đầu mối: một tên sát thủ trong miệng có khảm phỉ thúy.

Những thứ khác, không biết gì cả.

Nhưng hôm nay lấy được đầu mối, có thể nói là chỉ cho nàng một con đường sáng.

Ở trong lòng Như Ý tính toán, từng chuyện một, trong đầu liền liệt kê rõ ràng mấy giờ như vậy ——

Thứ nhất: Cung gia biến mất nhiều năm tái xuất giang hồ;

Thứ hai: Cung gia không phải lấy tiền giết người, bọn họ diệt Tiêu gia, phải là có thù riêng;.

Chương 144: Nhân vật mấu chốt —— Mạnh

Thứ ba: vừa vặn, đạo tặc trômk đồ Tiêu gia, mặc dù chuyện đã qua nửa năm, nhưng Cung gia còn phái người đến đuổi giết. Cái này nói rõ đạo tặc này lấy được thứ nào đó, hoặc là biết bí mật gì. Đối phương chỉ cầu diệt khẩu không muốn bắt sống để xem, phải là chuyện đạo tặc này không nên biết. Mà có thể tuyệt đối bảo mật, cũng chỉ có người chết;

Thứ tư: Cung gia có một nữ nhi là sủng phi của đương kim Triệu hoàng, mà danh hiệu phi tử này lại có một chữ "Hội". Cái này không khỏi khiến Như Ý lại nghĩ tới một người —— Cung Tiêm Hội!

Đã bao nhiêu năm nàng không nghĩ đến cái tên này?

Hoặc Là nói, danh tự này với nàng mà nói, cũng không có ý nghĩa gì.

Chỉ là năm đó trên núi Thiên Ngọc Sơn vị đại tiểu thư kia náo loạn mấy lần, chỉ là dính vào một thân phận " bạn gái trước của Mạnh " mà thôi.

Tám năm rồi, náo cũng náo qua, buồn bực cũng buồn bực qua.

Hiện tại, ngay cả Mạnh cũng không xuất hiện ở trong sinh mệnh của nàng nữa, nàng còn nghĩ đến Cung Tiêm Hội làm gì?

Vậy mà, có thể chính là vận mạng trêu cợt.

Khi nàng muốn quên, tất cả cố nhân lại đẩy tới trước mặt.

Nữ nhi Cung gia, Hội phi trong Triệu cung  .

Nếu như đây tất cả đều liên quan đến "Cung Tiêm Hội", nàng thật sẽ phải cảm thán trong cuộc đời không chỗ nào không có sự trùng hợp.

Cho nên. . . . . .

Như Ý không khỏi cười khổ!

Liệt kê một đống lớn, cuối cùng tổng kết lại, chỉ ở một người —— Mạnh!

Cung gia có quan hệ cùng Mạnh, Tiêu gia cùng Mạnh có quan hệ, Cung gia diệt cả nhà Tiêu gia, nữ nhi Cung gia  là bạn gái trước của Mạnh, vả lại bây giờ là hoàng phi đang ở trong Triệu cung. . . . . . tất cả, thật ra thì muốn hiểu rõ rất đơn giản.

Chỉ cần tìm được mạnh, tám chín phần là hắn có thể cho ra một đáp án hợp tình hợp lý.

"Nhưng. . . . . . Đi chỗ nào tìm hắn!" .

Chương 145: Đổi lấy tiền

Theo bản năng liền nói nhỏ, Tiêu Thước vừa hỏi:

"Ngươi nói cái gì?"

Như Ý khoát khoát tay:

"Không có gì!" Sau đó sẽ đi đến bên cạnh Tiêu Thước chỉ chỉ cái đầu người kia, nói: "Đi! đưa lão bản cho tửu lâu này đi, tìm tiểu nhị, tự nhiên hắn sẽ dẫn ngươi đi tìm."

Vẻ mặt nam hài tối sầm lại, nhìn chằm chằm nàng hỏi:

"Tỷ, ngươi chắc chắn? Cũng đừng hại ta! Công phu của ngươi tốt, ta không phải tốt! Vô duyên vô cớ  đưa người ta cái đầu người, nếu là lão bản kia dừng lại đánh chết ta, ngươi không còn đệ đệ."

Khuôn mặt Như Ý lại một lần nữa tươi cười hì hì, đưa một đôi tay bóp gương mặt bé trai tròn vo——

"Thước Nhi yên tâm! Tỷ tỷ sao cam lòng lại để cho ngươi chết ! Ngoan ngoãn đi! Vạn lượng hoàng kim đang vẫy chào ngươi! Nhớ, để cho bọn họ lấy ngân phiếu, ta không muốn gánh mấy rương vàng hành tẩu giang hồ!"

. . . . . .

Tiêu Thước không ngờ, lão tỷ lại nói thật!

Toàn bộ ngân phiếu đổi vạn lượng hoàng kim Triệu quốc giờ phút này đang bị nắm trong tay, Tiêu Thước đột nhiên có một loại cảm giác nhà giàu mới nổi  !

Nhưng lập tức lại bắt đầu khi dễ mình!

Cái gì đó! Trước kia cũng không phải là không có giàu có, chính là vạn lượng hoàng kim đã từng đối với Tiêu gia mà nói là cái gì đâu?

Chuyện cũ ở trước mắt, thần trí hài tử lại ảm đạm.

Nhìn cái bàn nơi kia, quả nhiên Như Ý đã không có ở đây.

Đối với loại tình huống này, Tiêu Thước đã sớm thành thói quen.

Lão tỷ, bản lãnh tới vô hình đi mất tích chính là nổi tiếng đấy!

Thường là hai người đi tới đi lui ở trên đường, vừa ngẩng đầu, nữ nhân Tử Y đã không thấy tăm hơi!

Vừa quay đầu lại, nàng lại cầm chuỗi đường hồ lô trở về .

Nàng đi trước, Tiêu Thước cũng hiểu, chính mình là một hài tử mười một tuổi  lấy đầu người đổi vạn lượng hoàng kim, dĩ nhiên người đưa tiền muốn biết người đứng ở sau lưng hắn rốt cuộc là ai, tất nhiên sẽ phải đi theo ở phía sau.

Mà hắn cũng không ngờ, thì ra tử lâu cao cấp lại chính là Thám Nguyệt lâu trong truyền thuyết kia, đây thật là,.....