Kia cây cung bằng ngà voi đưa tới trước mặt Như Ý thì nàng đang rối rắm với một chùm vải.
Là ăn? Hay không ăn đây?
Ăn đi! Quả này không có bao nhiêu thịt, không đầy bụng, lại muốn cho dạ dày mình no no một chút.
Không ăn, hiện tại quả là thềm!
Đời này không ăn vải, Như Ý không biết được nuốt vật này vào trong bụng, dạ dày yếu sẽ dùng phương thức kháng nghị gì.
Cho nên. . . . . . Rất rối rắm a!
Cũng may rối rắm này rất nhanh sẽ thua hấp dẫn của cây cung, nhưng nghe được nữ hài phê bình một hồi, cầm cây cung đến trong sân di chuyểnba vòng.
Sau đó giơ tay, hướng về phía Mạnh Tử ca một thân áo tím mới tinh nói:
"Mạnh! Đồ đưa tới trên tay ta, chính là tặng cho ta chứ? Sẽ không chỉ là đưa ta xem một chút, một lát lại muốn đưa về?"
Hắn bật cười, chỉ nói nha đầu này rốt cuộc vẫn còn là một hài tử, một người có đồ chơi mới là có thể vui mừng như thế.
Vì vậy gật đầu, ở trong viện ngồi xuống ghế, mở miệng nói:
"Đưa cho ngươi!"
Trong nháy mắt, trong mắt nữ hài vừa thoáng qua tia sáng kỳ dị.
Ánh mắt chứa lục quang sâu thẳm trong tuyết sơn mịt mờ, hẳn là rực rỡ hết sức đẹp mắt.
Bây giờ Khanh Như Ý cũng không phải hài tử hoang dã trong rừng rậm là Mê Tung nữa, tuy nói tóc khô héo đang xõa sau ót, nhưng có quần áo tương xứng, da thịt cũng tắm rửa sạch sẽ lại lộ ra trắng trẻo, nếu như không để ý đến dáng vẻ gầy đến đáng sợ này, đứa trẻ này thật sự rất đẹp.
Giương một tay lên, trong tay áo là mũi tên ngắn tinh xảo.
Mỗi mũi tên không dài quá tay áo, đầu tiễn sắc bén, trong ánh mặt trời phản chiếu tinh quang.
Như Ý rất thông minh, lập tức ý thức được những mũi tên này chính là mũi tên chuyên dụng tinh xảo.
Vì vậy kéo dây cung ra, lạingẩng mật lên, rốt cuộc hai cánh tay giơ lên, tên ngắn thẳng hướng mà bắn ——
Không lâu lắm, có người hổn hển chạy qua bên này, không đợi vào viện liền la hét ——.