Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 57: Cuộc gặp gỡ lén lút lần hai




Buổi tối vài ngày sau.Đây là lần thứ hai anh lén trèo vào phòng cô, anh bước nhẹ chân vào ban công thì không thấy cô trong phòng nhưng đèn vẫn được mở sáng. Anh đi xung quanh căn phòng ngẫm nghĩ

(Tinh Nhiên đâu rồi?Không phải biết hôm nay mình đến nên trốn rồi đấy chứ)

Anh đi ngang chiếc cửa phòng tắm vẫn chưa được đóng chặt, hướng mắt nhìn trộm qua khe cười ấy cười thầm.

Phía bên trong, cô đang nhắm mắt ngâm người trên bồn tắm một cách hưởng thụ.Tiếng bước chân bước nhẹ đến chỗ cô khiến cô mở mắt giật mình nhìn anh,mắt cô mở to tột độ đỏ mặt nói lớn

"Á...anh...anh vào đây từ lúc nào vậy hả?"

Anh ngồi cạnh lên thành bồn tắm cô bật cười

"Vừa mới đây"

Cô nheo mày ngượng nói

"Thế thì ra ngoài mau, em đang tắm đó"

Cô ngồi khép ôm lấy người mình trong bồn tắm ngập nước,anh cười ma mị

"Đúng lúc anh cũng muốn tắm, hay chúng ta tắm cùng nhau nhé"

Anh cởi nhẹ vài cúc áo xuống dần, cô nhăn mặt nói lớn

"Không...anh đừng đùa nữa, ra ngoài đi, chúng ta...chúng ta không thể tắm chung được đâu"

Anh đang cởi được nửa chiếc cúc áo thì dừng lại nhìn cô liền hỏi

"Thế khi nào anh mới có thể làm vậy"

Cô cao mày ngại ngùng

"Đương nhiên là sau khi kết hôn rồi"

Anh bật cười tiến lại gần cô khẽ nói

"Kết hôn?Ăn cơm trước kẻng cũng được mà nhỉ?"

Vừa dứt lời anh thò hai tay xuống bồn tắm đầy nước nâng người cô lên dần, cô đỏ bừng mặt quát

"Ái. Anh anh làm gì thế hả? Em còn chưa mặc quần áo"

Cô nhanh chóng lấy tay mình che mắt anh lại vì xấu hổ, anh nâng người cô lên tay rồi bật cười

"Ha...em che mắt anh như vậy, anh chẳng thấy đường đi đâu"

Cô nheo mày nói lớn

"Anh là tên sắc lang, mau thả em xuống"

Anh hạ cô xuống dần, tay cô vẫn che mắt anh rồi cô nói lớn

"Bây giờ thì quay ra sau nhanh lên, không được nhìn trộm"

Anh vâng lời liền quay ra sau, cô nhanh chóng vớ tay lấy chiếc áo choàng tắm treo gần đó mặc vào một cách vội vã thì anh đã quay lại nhìn cô một hồi, rồi bật cười nói

"Em xấu hổ làm gì chứ?"

Cô ngước lên nhìn anh nhăn mặt

"Này, quay ra sau nhanh lên"

Anh không nghe lời mà nắm chặt hai tay cô đè nén vào tường khiến cô giật mình hỏi

"A...anh làm gì thế hả? Em vẫn chưa..."

Anh lại không thể kìm chế bản thân mình mà cúi thấp đầu xuống hôn nhẹ vào cổ cô, cô nhăn mặt nói, giọng run run dần.

"Tước Thần, không phải lúc này...buông em ra mau"

Anh vẫn lơ cô rồi bế cô đi ra giường, mặc cho cô cấu tay vào người anh và nói nhiều lần

"Thả em ra, đừng làm thế"

Anh đặt nhẹ cô xuống giường, tâm trí anh bắt đầu vô thức, anh chẳng thể nghe lời cô nói gì nữa mà lại có cảm giác muốn chiếm hữu cô ngay lập tức.

Anh cúi xuống hôn nhẹ ven tai cô khiến cô bật run nói

"A...đừng làm thế, anh không thể làm vậy với em"

Anh bắt đầu giật mình, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh ngồi dậy sờ trán mình

"Xin lỗi, anh lại không thể kìm chế bản thân rồi, em không giận anh chứ?"

Cô nhìn anh rồi chầm chậm khẽ nói

"Không giận,chỉ là...anh đừng làm thế nữa"

Đột nhiên tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên liên hồi "cộc cộc".

"Nhiên Nhiên, anh mang trái cây sang cho em này"

Tinh Nhiên bỗng giật mình lấp mấp

"A...chết rồi, Tước Thần anh trốn ra ban công đi được không?"

Anh nhíu mày khó chịu nói

"Nhiên Nhiên cơ à?Với lại vì sao anh phải đi trốn chứ?"

Cô đẩy lưng anh ra ban công, đóng cửa lại nói khẽ

"Không thể để Khiết Tường thấy anh ở đây được, nếu không sẽ rắc rối lắm"

Bên ngoài Khiết Tường vẫn tiếp tục gọi

"Nhiên Nhiên, em có trong đấy không?"

Cô nói lớn

"Vâng, em tới liền đây"

Cô đi đến mở cửa nhìn Khiết Tường mỉm cười hỏi

"Anh lại mang trái cây cho em sao?"

Khiết Tường nhìn Tinh Nhiên, anh ngạc nhiên vì chiếc áo choàng tắm xộc xệch của cô vẫn chưa được chỉnh lại ngay ngắn.

Bên ngoài ban công, Tước Thần dựa lưng vào thành tường, anh khoanh tay nheo mày khó chịu ngẫm nghĩ

(Thật đáng ghét, rõ ràng mình và Tinh Nhiên là của nhau nhưng tại sao mình lại trốn ở đây cứ như đi vụng trộm vợ người khác thế, mà khoan đã sao tên Quân Khiết Tường lại ở đây)

Bên ngoài cửa Tinh Nhiên lấy giỏ trái cây rồi bật cười

"Cảm ơn anh, nhưng mà lần sau anh không cần mang trái cây cho em nữa đâu"

Khiết Tường mỉm cười dịu dàng tiến lại gần Tinh Nhiên khẽ nói

"Đừng nói vậy, đó là cách chăm sóc của anh đối với em rồi"

Vừa nói xong anh tiến tới chỉnh chiếc áo tắm xộc xệch trên người Tinh Nhiên khiến cô ngạc nhiên rồi anh nói khẽ

"Em không được mặc thế này đứng trước một người đàn ông đâu"

Cô lùi ra sau xấu hổ lấp mấp nố

"A...ưm... em biết rồi"

Bên ngoài ban công, Tước Thần kề đầu vào tường cố lắng nghe hai người họ nói gì.Anh nheo mày nghĩ

(Sao giọng điệu của Tinh Nhiên giống như đang xấu hổ vậy, hai người họ đang nói gì?)

Bên ngoài cửa, Tinh Nhiên tiếp lời

"Cũng muộn rồi, anh về phòng mình nghỉ ngơi đi nhé"

Khiết Tường bật cười rồi nói

"Được thôi, em ngủ ngon"

Rồi cô đóng cửa lại dần cũng đáp lời anh

"Anh cũng ngủ ngon"

Cánh cửa khép lại dần, Tinh Nhiên thở phào vỗ ngực mình

(Phù...may quá, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả)

Lúc này Khiết Tường quay trở lại phòng mình, anh ngồi trước màn hình máy tính, rồi nhấn vào mục camera xem với khuôn mặt lo lắng.

Tại phòng Tinh Nhiên, cô đi đến ban công thì thấy Tước Thần đang nheo mày khó chịu, cô nói

"Khiết Tường đi rồi, anh có thể vào"

Anh tiến tới kìm hai tay cô, nhăn mặt hỏi

"Này, tại sao tên đó lại ở cạnh phòng em hả? Hắn qua đây làm gì?"

Cô lấp mấp

"Anh ấy đưa trái cây cho em, chỉ vậy thôi"

"Thế cô gái nào quản lí cho em, lúc trước em đã nói thế mà"

Cô giật mình

(Chết rồi, bây giờ anh ấy đang tra hỏi mình sao?)

Cô quay mặt nhìn hướng khác, anh nheo mày áp hai tay vào mặt cô kìm chặt nói

"Nhìn thẳng vào mắt anh này, trả lời mau, em...nói dối anh có phải không?"

Cô lấp mấp giải thích

"A...không phải chỉ là em sợ nói ra anh sẽ giận mất, Khiết Tường thật ra là người quản lí cho em.Em không cố ý giấu anh đâu"

Anh nheo mày nói

"Vậy hơn 2 tháng qua, em và hắn ở cạnh phòng nhau"

Cô nhíu mày không vui dần

"Anh đang nghi ngờ em sao?"

Anh bỏ tay ra khỏi mặt cô, quay lưng ra sau nói

"Không, anh chỉ là có chút bất an, chỉ sợ em có một ngày thay lòng đổi dạ."

Cô nheo mày nói tiếp

"Thế là anh không tin em rồi còn gì?"

Rồi cô nghoảnh mặt đi vào cửa ban công vào phòng mình, anh quay lưng lại sửng sờ

( Cô ấy giận rồi sao?)

Anh đi vào tiến lại cạnh cô đang đứng gần cửa sổ, ra giọng điệu đáng thương cầu xin

"Anh biết lỗi rồi, em đừng giận anh nữa"

Cô nheo mày

"Thế từ bây giờ không được ghen tuông bây bạ nữa, có biết không hả?"

Anh ôm lấy eo cô,đặt nhẹ cằm mình lên vai cô mỉm cười

"Ừm, mà anh cũng muốn gọi em là Nhiên Nhiên, không...là Nhiên bảo bối mới phải"

Cô bật ngượng

"Nhiên bảo bối gì chứ? Đừng gọi em như thế"

Anh lại khe khẽ nói qua tai cô

"Hay gọi là bà xã nhỉ?"

Cô lấy tay đẩy mặt anh ra, lấp mấp

"Bà...bà xã cái đầu anh, chúng ta thậm chí còn chưa kết hôn nữa"

Anh bật cười nhẹ hỏi

"Em có muốn kết hôn với anh không?"

Cô ngạc nhiên

(Gì vậy? Anh ấy đang cầu hôn mình sao?)

Cô lấp mấp

"Ai...ai thèm lấy anh chứ?"

Anh tiếp lời

"Ừ,anh nói chơi thôi, chứ anh cũng không định lấy em"

Cô nheo mày

"Ý anh là gì hả?"

Anh lại tiếp lời, nói một cách dịu dàng nhìn cô

"Anh chỉ lấy em khi anh ăn được em thôi"

Cô phồng má

"Hừ, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó"

Tại phòng Khiết Tường, anh bật máy tính mình lên xem camera an ninh đã một hồi nhưng chẳng có gì hết, anh thở phào

"Thật là...mình quá lo lắng rồi chăng?"

Anh cầm cốc cafe mình đi ra bang công rồi hướng mắt nhìn bang công bên cạnh, phòng Tinh Nhiên và anh chỉ cách nhau hai mét. Anh thở dài lại có chút buồn bực, vì thời gian ở cạnh cô như thế này không lâu nữa.

Trong phòng Tinh Nhiên, cô ngồi trên giường, anh kề đầu lên đùi cô nhắm mắt lại hưởng thụ, cô vuốt nhẹ mái tóc đen của anh nói

"Nếu hơn 10 năm nữa anh cũng ở cạnh em thế này, thì tốt quá rồi"

Anh mở mắt mỉm cười bất chợt

"Đừng nói là mười năm,cho hai mươi hay một trăm.Kiếp sau cũng vậy, anh vẫn muốn được ở cạnh em"

Cô mỉm cười

"Phải, chắc chắn là thế rồi, mà...anh không định quay về sao, đã hơn 9 giờ rồi đấy"

Anh nheo mày ngồi dậy

"Anh chẳng muốn về, vì khi về nhà anh lại nhớ em, và anh lại phải đợi đến một tuần nữa mới có thể đến đây"

Cô bật cười dịu dàng nói

"Thôi nào, về ngay đi, em còn phải ngủ"

Cô lại đẩy lưng anh ra ban công, ngay lúc đó bên ban công bên cạnh, Khiết Tường vừa chợt thấy anh và Tinh Nhiên liền giật mình ngồi xuống, anh tự hỏi:

( Tại sao anh ta lại ở đây? Anh ta vào căn hộ này bằng cách nào?)

Phía ban công bên cạnh,Tước Thần dựa lựa vào thành tường mỉm cười xảo huyệt nói

"Về cũng được, nhưng tặng anh một cái hôn ngủ ngon đã"

Cô nheo mày

"Này, anh muốn ăn đấm sao?"

Anh vẫn im lặng đứng nhìn cô chờ cái hôn ấm áp. Cô ngượng mặt rồi cũng nhón chân hôn nhẹ vào má anh, anh bật cười nói

"Lại sai chỗ, thôi tạm thời tha cho em"

Anh nói xong liền leo dần xuống đường lan can, một mạch nhảy xuống bám vào cửa sổ tầng hai, rồi dần đáp xuống đất đi mất.

Tại ban công của Khiết Tường, anh nheo mày

(Ra anh ta đi bằng cách này, thảo nào camera của mình không phát hiện được, đúng là không tầm thường)