Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 113: Lật mặt




Mặt trăng đã giương cao, tỏa sáng cả một thành cầu dài thượt.

Lúc này Tinh Nhiên không thể chịu đựng được sự hoài nghi của mình, cô cứ nhón chân, bằng mọi giá phải hất được chiếc mặt của người đàn ông kia ra ngay tức khắc.

Nhưng Phong Tề Dật đã từ xa lái xe đến, anh dừng lại, thoạt nhìn qua ô cửa thấy Tinh Nhiên đang dằn co gì đó với người đàn ông kia ngay bên cầu, bèn chao mày ngẫm nghĩ

(Hai người họ đang chơi trò gì vậy?)

Tinh Nhiên cắn răng, hai tay nắm thành quyền như gồng lên, tức giận quát lớn

"Anh không dám tháo xuống, chứng tỏ anh là anh ấy rồi, lần này đừng hòng qua mặt được tôi, anh có ngon thì tháo mặt nạ xuống cho tôi xem đi"

Cô vụt chân chạy tới anh, lòng đang nóng như lửa đốt. Tước Thần lại bị cô dồn vào thành cầu, anh né sang bên trái, cô liền dùng tay chặn lại, anh né sang bên phải, cô liền dùng tay kia ghì chặt phần áo khuỷu tay anh, cô nhìn anh, hai mắt hiện lên hai tia lửa sáng, không ngừng nói

"Lần này anh không thể thoát được khỏi tay tôi đâu"

Tước Thần đổ mồ hôi lạnh, người hơi rướn về sau, anh bây giờ hệt như một con chuột to xác bị mèo vồ vào một góc, hơn nửa chú mèo kia lại đang muốn ngấu nghiếng anh ra thành từng mảnh.

Trong khi Tinh Nhiên một phát một, đưa tay phải lên nắm lấy phần cằm của chiếc mặt nạ anh đang mang,cô cười đắc ý, cứ ngỡ chỉ vài giây nữa thôi mình sẽ biết được dung mạo của người đàn ông này, nào ngờ lại bị Phong Tề Dật kéo lại từ đằng sau, cô giật mình, anh ta nhìn cô bật cười thành tiếng

"Tinh Nhiên, thật ngại quá, em không thể xem mặt anh ta được đâu"

Tinh Nhiên quay mặt sang mới thấy Phong Tề Dật đã kìm chặt hai cánh tay mình từ phía sau, cô bất khả kháng cự, bèn cau mày hỏi

"Tại sao anh lại giữ tôi lại hả?"

Tề Dật bật cười, rồi chuyển mắt sang nhìn Tước Thần đang đứng trơ ra một đống trước mặt nói

"Mặt anh ta bị bỏng, nên tự ti không dám cho em xem đâu, sợ sẽ làm em hoảng hốt đấy"

Nghe vậy cô sực ngạc nhiên, tay chân buông lỏng ra, có vẻ thoáng tin nên thốt hỏi

"Thật sự là như vậy sao? Nhưng mà...tại sao anh ta không nói ngay từ đầu, lại ra vẻ huyền bí như vậy?"

Tề Dật buông cô ra, bèn âm thầm nháy mắt với Tước Thần từ phía sau lưng cô thì anh cũng hiểu ý, chưa gì đã quay lưng lướt qua cô chạy đi, Tinh Nhiên sực kinh ngạc, định đuổi theo anh nên hỏi lớn

"Này anh đi đâu vậy?"

Nhưng cô chưa kịp đuổi theo, chỉ vừa chạy tầm hai ba bước chân về phía lộ giới, đã thấy anh lao lên chiếc xe lúc nãy rồi phóng ga đi mất dạng.

Lúc này mọi nghi ngờ lại dâng trào trong tâm trí Tinh Nhiên, cô thật sự kinh ngạc đến mức tự biện ra nhiều câu hỏi trong lòng mình đang thắc mắc.

(Tại sao anh ta lại bỏ chạy? Tại sao anh ta cứ lãng tránh mỗi khi mình bắt đầu nghi ngờ anh ta là Tước Thần?)

Tề Dật đứng phía sau Tinh Nhiên, thấy vậy anh bèn đặt hai tay lên vai cô, khẽ bảo

"Thôi nào, anh ta có việc riêng nên không tiện nói cho chúng ta nghe đâu, với lại bây giờ anh sẽ đưa em về Diệp Gia, trời cũng tối rồi đấy"

Tinh Nhiên quay lại nhìn anh, bật cau mày hỏi

"Nhất định là anh với anh ta cấu kết với nhau lừa tôi phải không?"

Tề Dật giật mình, bèn đưa hai bàn tay lên cười gượng đáp

"Sao...sao có thể? Em nghĩ quá rồi"

Tinh Nhiên lại tiến tới anh tra hỏi, anh càng lùi về sau vài bước né tránh.

"Thế mau nói cho tôi biết, anh ta là ai hả?"

"Thì..."

Tề Dật bị cô dồn vào đường bí, anh liếc mắt sang một bên, mồ hôi lo lắng bắt đầu hiện ra bên gò má, nhất là khi anh càng không dám tiết lộ bí mật này.

Ngay lúc này tại Diệp Gia, Thiển Linh đã âm thầm mang theo một con dao giấu trong người, cô ta đi trên hành lang, mặt vẫn còn cải trang thành Tinh Nhiên để dễ dàng hành sự.

Đến một căn phòng ở tầng ba trong nhà, cô ta dè chừng liếc mắt quan sát nhiều phía xung quanh trên đầu mình, vì chỗ này được bố trí rất nhiều camera từ khi ông chủ Diệp bị tên lạ mặt cho là nội ván của A Lạc ám sát thất bại lần trước.

Cô ta đứng trước cửa căn phòng đó, đưa tay lên gõ liên tục. Căn phòng đó là phòng ông chủ Diệp, và ông đang ngồi làm việc rất bận rộn bên trong với chiếc máy tính và đống sổ sách trên bàn của mình, nhưng bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên, ông ngạc nhiên, bèn vọng giọng ra hỏi

"Ai vậy?"

Thiển Linh cười nhếch, giọng điêu thục đứng bên ngoài đáp

"Là con, con là Tinh Nhiên"

Nghe vậy ông chủ Diệp hơi ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên Tinh Nhiên đến tận phòng tìm ông vào lúc ông đang bận rộn như này, nhưng ông cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nghĩ chắc là cô có chuyện quan trọng nào đó mới đến tìm ông.

Ông chủ Diệp bèn gỡ cặp kính lão của mình ra đặt xuống bàn, đứng dậy rời khỏi ghế làm việc, tiến tới mở cửa phòng mình ra mới thấy Thiển Linh đứng bên ngoài, ánh mắt cô ta rũ xuống đất, trông khá kì lạ nên ông bật hỏi

"A Nhiên, có chuyện gì sao?"

Bất chợt cô ta nhanh nhẹn, rút một con dao trong cổ tay áo ra rồi thẳng thừng đâm vào bụng ông, lúc này hai mắt ông chủ Diệp giản to, bật một tiếng rên rỉ thốn đến tận rốn. Sau đó cô ta liền ngẩn mặt cười nhếch, rút con dao ra thì ông cũng liền lấy tay ôm bụng mình, người ông hơi gập xuống, từ từ lùi lại dần phía sau cánh cửa, nhăn mặt đau đớn hỏi

"Tại...tại sao?"

Thiển Linh bước vào, tay cầm cán của con dao dính đầy máu tươi, từng giọt từng giọt một rơi xuống sàn trong phòng ông chủ Diệp.

Ông chủ Diệp chỉ bám tay vào cái bàn làm việc của mình để đứng cho vững, mắt nhìn Thiển Linh đang đứng ngay cánh cửa phòng ông, cô ta ngẩn mặt, nhếch một nụ cười máu lạnh đáp

"Thật xui rủi cho ông, vì tôi không phải Hạ Tinh Nhiên, tôi là Thiển Linh"

Ông lại nhăn mặt, hơi thở dốc lên dốc xuống, thắc mắc hỏi

"Thế tại sao cô lại muốn giết tôi? Rốt cuộc cô từ đâu đến?"

Thiển Linh bất ngờ tháo bộ tóc giả và lớp mặt nạ cải trang trên mặt mình ra, ông chủ Diệp bỗng dần dần kinh ngạc, hai mắt ông mở to cực độ, nhìn thẳng vào khuôn mặt thân quen kia rồi lên tiếng

"Cô...cô là..."

Thiển Linh cười nhếch

"Xem ra ông thật sự quen biết mẹ tôi, mẹ của tôi chính là Lã Minh Nguyệt, ông nhớ không?"

Nghe đến đây ông chủ Diệp mới nhớ ra, nhưng lại cười nhạt nói

"Vậy ra cô đến đây là để báo thù sao? Bấy nhiêu năm qua ta luôn cho người truy lùng bà ta nhưng không có tung tích gì, vừa nhìn thấy cô, ta còn tưởng bà ta có yêu thuật trẻ mãi không già đấy"

Bỗng Thiển Linh cắn răng nói lớn

"Vậy ông thật sự thừa nhận là người đã giết ba tôi sao? Toàn bộ tài sản của ông hiện giờ, danh chức địa vị, đều là của ba tôi cả"

Ông chủ Diệp lại thêm một phen ngạc nhiên

"Thì ra cô là con của hắn và yêu nữ Lã Minh

Nguyệt à? Thế cô có biết tại sao ta lại giết hắn không?"

Thiển Linh phất con dao qua, tức giận nói lớn

"Ai mà cần biết chứ, tại ông mà từ nhỏ tôi không hề có ba, tất cả là tại ông nên bây giờ ông phải trả giá"

Mặt ông chủ Diệp hơi tái nhạt, người gập đi vì vết thương đang nhoi nhói ngay bụng, máu chảy không ngừng ướt cả bàn tay ông, nhưng ông lại cười nhếch, trừng to hai mắt nhìn cô bảo

"Mọi chuyện năm xưa ta đã không muốn nhắc tới, nhưng để ta kể cho cô nghe, ba của cô năm đó đã tàn ác muốn truy sát cả gia đình ta, ép bọn ta phải vào chỗ chết, hắn chính là nguyên nhân khiến vợ con ta không còn trên đời này nữa, hắn không đáng sống, để giải quyết hắn một cách triệt để, ta đã thuê một nữ nhân vô cùng xinh đẹp dụ dỗ hắn vào khách sạn rồi công kích, ahaha toàn thân hắn lúc đó nát như tổ ong vậy"

Thiển Linh nghiếng răng, tức đến mức hóa điên, muốn lao đến đâm chết lão già kia ngay tức khắc

"Ông..."

Ông chủ Diệp lại cười nhạt tiếp lời

"Dù sao vợ con ta cũng đã chết, ta phải chịu đựng sự trừng phạt cô đơn suốt hơn 20 mấy năm nay, như thế đủ rồi, nếu được...hãy giết ta đi, giết ta bằng chính con dao đó, để báo thù cho ba và cả mẹ cô, giết ta đi"

Bất chợt ông gào lớn, tâm trí Thiển Linh lại không kìm hãm được sự nóng giận, bèn cầm con dao dính máu trên tay mình lao thẳng về phía ông chủ Diệp trong tức khắc. Tự dưng phía sau cánh cửa bất ngờ bị mở tung ra, Tiểu Nhất kéo theo mấy tên thuộc hạ chạy vào hoảng hốt, bèn cầm súng lên chỉa thẳng đến Thiển Linh, gào lớn bảo

"Dừng tay lại"

Thiển Linh sực kinh ngạc, bèn dừng chân, quay lại mới thấy Tiểu Nhất và đám thủ hạ phía sau đang cầm súng chỉa thẳng đến mình, cô ta hoảng hốt, trong khi nhìn cả con dao dính máu trên tay Thiển Linh, Tiểu Nhất cũng đủ hiểu biết nhận ra mọi chuyện.

"Cô..."

Tiểu Nhất cầm súng đi dần dần đến Thiển Linh, rồi dừng lại cách cô một bước chân nhíu mày nói

"Quả nhiên cô là người ngoài, dám cải trang thành Tinh Nhiên tiểu thư nhằm ám sát ông chủ, cô còn gì để nói không?"

Thiển Linh sợ hãi, bị dồn vào đường cùng, bất chợt ông chủ Diệp đứng bên kia, nhăn mặt dốc hơi lên tiếng

"Khoan...khoan đã, đừng bắn cô gái đó"

Tiểu Nhất ngạc nhiên, bèn quay sang nhìn ông khó hiểu hỏi

"Ông chủ, cô ta chẳng phải vừa dùng dao đâm ông sao? Nếu theo quy tắc thì sẽ bị bắn chết"

Ông chủ Diệp gắng gượng ôm vết thương tiến tới Thiển Linh,cố gắng tra hỏi

"Tất cả đều có nguyên nhân, năm xưa ba cô truy sát cả gia đình ta, ta mất cả đứa con trai và người vợ ta yêu nhất, sau đó ta vì báo thù, lập mưu kế dồn ba cô vào bẫy, giết chết ông ta, đáng nhẽ ra mẹ cô cũng sẽ phải lãnh hậu quả như thế vì bà ta năm xưa là kẻ xúi giục ông ta làm vậy, cô không thể chưa hiểu sự tình gì mà lại dám liều mình đi giết ông già này,nói đi, rốt cuộc là ai xúi giục cô?"

Thiển Linh bật kinh ngạc

(Sao ông ta có thể nhận ra điều này chứ? Nhưng mình thật sự chẳng phải bị A Lạc xúi giục sao? Hay là hắn đang lợi dụng mình nhằm để giết ông già này)

Thiển Linh chợt buông lỏng con dao, khiến nó từ từ rơi xuống sàn, thân thể cô co rúm, ngỡ là lần này không thể thoát thân nên bèn ôm mặt bật khóc, hai dàn nước mắt rũ rượi chảy như mưa.

Phía dưới phòng khách, Phong Tề Dật cũng vừa đưa Tinh Nhiên trở về nhà, cũng may lúc nãy anh nhanh trí bảo rằng người đàn ông kia là người bên phía cảnh sát, vì có nhiệm vụ quan trọng từ cấp trên nên anh ta mới vội vàng bỏ chạy đi như vậy, Tinh Nhiên cũng có phần tin tưởng, bèn gạt qua chuyện này mà theo anh trở về.

Nào ngờ bước vào phòng khách lại chẳng có một bóng người, cô nhìn xung quanh tự hỏi

"Mọi người đều đi đâu cả rồi?"

Phong Tề Dật cũng thấy kì lạ, bèn lên tiếng

"Thường ngày Diệp Gia có nhiều người canh gác lắm mà, sao bây giờ tự dưng lại không có ai?"

Đột nhiên có các tiếng động kì lạ trên lầu vang lên, vì thấy Thiển Linh ôm mặt bật khóc nên Tiểu Nhất lại mất đi sự cảnh giác, anh tiến tới cô, nhưng lại bị cô giật lấy khẩu súng trên tay khiến anh kinh hoảng, cô liền dùng khẩu súng chỉa vào anh nheo mày đe dọa

"Mau tránh ra, trước khi tôi nổ súng bắn nát đầu anh đấy"

Thấy nét mặt Thiển Linh vô cùng tức giận, sợ cô manh động mà làm liều, Tiểu Nhất bèn lùi ra phía sau bảo

"Cô đừng làm loạn, ở đây là Diệp Gia, cô nghĩ mình sẽ thoát được cái chết sao?"

Thiển Linh nhếch môi, chưa gì đã đi về phía sau ông chủ Diệp, dùng khẩu súng đã cướp được từ tay Tiểu Nhất kề sát vào đầu ông, dọa bảo

"Hừ, vì tôi đang bị dồn vào đường cùng nên mới dùng cách này để thoát thân, nhưng tôi không chỉ nói vậy cho vui đâu, nếu muốn lão già này được an toàn thì mau tránh ra hết đi"

Nghe vậy Tiểu Nhất và đám thủ hạ bất khả kháng,bèn dạt qua một bên chừa đường cho Thiển Linh đi ra, tuy nhiên cô ta vẫn bắt theo ông chủ Diệp làm con tin.

Lúc này Tinh Nhiên và Tề Dật đứng phía dưới, chợt thấy Thiển Linh đang kề súng vào đầu ông chủ Diệp đi từ cầu thang xuống. Tinh Nhiên bèn hoảng hốt, cất giọng gọi lớn

"Ba"

Ông chủ Diệp thấy cô, bèn nhăn mặt dốc hơi bảo

"A Nhiên, mau tránh ra"

Thiển Linh cũng hơi kinh ngạc, liền nhận ra Tinh Nhiên đã thoát khỏi tay A Lạc, đồng nghĩa với việc cô ta có muốn cải trang thành cô lần nữa là điều không thể.

Cô ta kéo ông chủ Diệp đứng trước mặt Tinh Nhiên, môi cong lên một cách gian xảo. Tinh Nhiên bèn cắn răng, nhìn Thiển Linh ra lệnh

"Cô đang làm gì vậy? Thả ông ấy ra"

Thiển Linh kéo cò khẩu súng lên, tra vấn hỏi

"Không ngờ cô có thể thoát khỏi tay A Lạc, không lẽ hắn chết rồi sao?"

Tinh Nhiên đáp

"A Lạc vẫn chưa chết, cô hỏi như vậy chẳng lẽ cô là người của hắn?"

Đúng lúc đám người Tiểu Nhất cũng chạy xuống, thấy sự có mặt của Tinh Nhiên và Tề Dật, Tiểu Nhất bèn ngạc nhiên lên tiếng

"Tinh Nhiên tiểu thư, là cô sao?"

Thiển Linh bèn liếc mắt sang đám người Tiểu Nhất, sau đó nhìn Tinh Nhiên một cách cười nhạt.

"Xem ra số của cô rất may mắn, không biết tôi có nên căm ghét cô hay không đây?"

Tinh Nhiên bật khó hiểu,bèn hỏi

"Ý của cô là sao?"

Thiển Linh bỗng trừng mắt, gào lớn

"Lúc đó cô rõ ràng thấy tôi bị đám thủ hạ của A Lạc cưỡng bức, vậy mà cô lại nằm im nhắm mắt xem như không có chuyện gì xảy ra, Hạ Tinh Nhiên, tại cô mà tôi mới ra nông nổi như ngày hôm nay, tôi thật sự căm ghét cô"

Tinh Nhiên hơi kinh ngạc trước phản ứng của Thiển Linh, nhưng ông chủ Diệp không thể chịu đựng nỗi vì vết thương ngày càng mất nhiều máu, thế là ông đột ngột ngã xuống đất bất tỉnh khiến ai nấy đều hoảng hốt gọi lớn

"Ông chủ!!!"

Thiển Linh cũng không thể lôi kéo dùng ông làm con tin được nữa, thế là cô ta nhân cơ hội chạy vụt qua Tinh Nhiên, lao thẳng ra phía cửa thì Tiểu Nhất cũng nhanh chóng hô hoáng ra lệnh

"Mau đuổi theo cô ta, bằng mọi giá phải bắt cô ta lại cho bằng được"

Thế là cả đám thuộc hạ ào ạt ra khỏi cửa, dốc sức đuổi theo bắt Thiển Linh lại trong đêm tối.

Ngay lúc này Tinh Nhiên và Tề Dật liền sửng sốt, nhanh chóng đỡ ông nằm lên ghế sofa gần đó, sau một phút quan sát vết thương của ông chủ Diệp, Tề Dật nheo mày bảo

"Ông ấy mất nhiều máu quá, mau mang thuốc sát trùng và băng cứu thương đến đây, tôi sẽ cầm máu cho ông ấy"

Tiểu Nhất bèn nghe theo, chạy đi lấy hộp cứu thương được cất giữ trong bếp mang ra cho Tề Dật. Trong khi Tề Dật và Tiểu Nhất băng bó vết thương cho ông chủ Diệp, Tinh Nhiên lại đi ra khỏi cửa, bất chợt cô to mắt,vì thấy toàn bộ thuộc hạ lúc nãy đuổi theo Thiển Linh ra ngoài đầu cổng cách chỗ cô đứng hơn 10m đều đã nằm gục dưới đất, còn Thiển Linh thì đang bước lên một chiếc xe lạ rồi đóng cửa chạy đi.

Môi Tinh Nhiên hơi tái nhạt, mấp lên mấp xuống liên tục, Tiểu Nhất cũng đi tới cô từ đằng sau thốt hỏi

"Tinh Nhiên tiểu thư, cô nhìn gì vậy?"

Bất chợt anh nhìn ra, hai mắt mở to cực độ, toàn bộ thuộc hạ lúc nãy anh ra lệnh bắt Thiển Linh đều đã chết gục mặt nằm dưới đất. Thế anh hốt hoảng chạy ra kiểm tra, đi tới quanh mấy cái xác của mấy tên thủ hạ, anh gập gối xuống quan sát mấy vết đạn trên người chúng tự hỏi

"Gì vậy? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Cô ta chắc chắn là người của A Lạc phái đến rồi, tại sao mình không nhận ra chuyện này sớm hơn chứ?"

...

Vài phút sau, ông chủ Diệp chợt mở mắt trên ghế sofa, Tề Dật thấy ông đã tỉnh, bèn lên tiếng

"Ông vẫn ổn chứ?"

Ông chủ Diệp nhắm mắt gật gù

"Ta cảm thấy đỡ rồi, còn cô gái kia đâu?"

Tề Dật đáp

"Cô ta chạy rồi, Tinh Nhiên vừa chứng kiến có một chiếc xe lạ đã chạy đến đón cô ta đi, và mọi chuyện bắt đầu rối ren cả lên, nhưng tôi rất mừng vì cũng may ông chủ Diệp không sao"

Ông chủ Diệp bật ho khụ khụ lên vài tiếng, dốc hơi mệt mỏi dựa đầu vào ghế sofa cười nhẹ bảo

"Ta cũng tới tuổi rồi, cũng may vết thương không sâu lắm, ta chịu đựng được, điều ta cảm thấy vui mừng nhất hiện giờ là A Nhiên đã trở về"

Ông chủ Diệp đưa ánh mắt nhìn Tinh Nhiên đứng bên cạnh, một ánh mắt màu vàng cam nảy rực khắc sâu vào ánh mắt Tinh Nhiên, khiến cô sực kinh ngạc vì cảm thấy rất giống với ai đó, bèn bất chập lên tiếng

"Ba, trông người rất giống..."

Ông ngạc nhiên hỏi

"Ta làm sao?"

Cô đứng hình một hai giây, nhưng chợt lắc đầu đáp

"À không, con chỉ nói là con thật sự rất vui, cũng may ba không có mệnh hệ gì, nếu không..."

Cô bật khóc, quỳ gối xuống gục mặt vào ngực ông chủ Diệp, ai nấy đều nhìn cô mà cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, ông chủ Diệp bèn giơ tay xoa đầu cô cười bảo

"Ta đang bị thương, con đừng làm ta phải đau thêm chứ"

Tề Dật suýt xoa cười gượng hỏi

"Nhưng đám lính bên ngoài thì sao đây? Chúng chết cả rồi kìa"

Tiểu Nhất lướt qua Tề Dật, đáp

"Chuyện đó tôi sẽ xử lí, dù sao cô gái kia chắc chắn là người của A Lạc, cô ta sẽ được cho là mối hiểm họa đối với Diệp Gia ngay từ bây giờ, nhưng cũng thật kì lạ, Tinh Nhiên tiểu thư"

Bỗng Tiểu Nhất gọi cô, Tinh Nhiên bèn ngẩn mặt, tay dụi nước mắt mình nhìn anh hỏi

"Sao vậy?"

Tiểu Nhất sờ cằm nói

"Là ai đã cứu cô khỏi tay A Lạc vậy?"

Tinh Nhiên đáp

"À đó là..."

Bỗng Tề Dật lên tiếng

"Là một người bạn của tôi, cậu ta ở bên phía cảnh sát"

Tiểu Nhất ngạc nhiên

"Vậy sao?"

Ông chủ Diệp bèn lên tiếng

"Là ai cứu cũng chẳng quan trọng nữa rồi, ta nghĩ A Lạc chỉ muốn bắt cóc A Nhiên nhằm một mục đích gì đó thôi, bao ngày qua hắn có làm hại con không?"

Tinh Nhiên lắc đầu đáp

"Không có, hắn còn cho người mang cơm tới cho con ăn, ngoài việc trói con vào phòng thì chẳng làm gì cả"

Nghe vậy ông chủ Diệp tiếp lời

"Tóm lại rất có thể con sẽ bị hắn bắt lần nữa nên từ giờ con phải cẩn thận hơn, với lại...ta có một chuyện muốn nói với con ngay lúc này"

Tinh Nhiên ngạc nhiên, ông chủ Diệp bèn nhìn cô với một ánh mắt trầm ngâm kì lạ, ông đáp

"Ta muốn chuyển nhượng mọi tài sản của ta cho con tất, để phòng trường hợp ta có mệnh hệ gì...ít nhất ra còn có người thừa kế như con đây, A Nhiên"

Bỗng ai nấy sực kinh ngạc, Tề Dật sửng sốt lên tiếng

"Lẽ nào ông định..."

Ông chủ Diệp gật đầu một cái, nói

"Phải, là chuyển nhượng tất cả tài sản, tập đoàn, và cả tổ chức Diệp Bang nữa, ta muốn A Nhiên quản lí chúng trở nên tốt hơn, tuyệt đối không để chúng rơi vào tay một kẻ phản bội như A Lạc"

Tinh Nhiên sực sửng sờ

"Nhưng con làm sao có thể..."

Ông chủ Diệp nheo mắt lại,giọng khàn khàn bảo

"Hiện giờ ta chỉ có con thôi, A Nhiên, xin con đấy"

Tinh Nhiên rũ mắt vì cảm thấy không đủ tự tin gánh vác những điều ông nói, bèn do dự nói

"Nhưng con...con e mình sẽ không làm được, với lại khối tài sản của Diệp Gia lớn như vậy, một mình con sao có thể..."

Ông chủ Diệp chợt đặt tay mình lên bàn tay nhỏ bé của cô, đặt trọn lòng tin tiếp lời

"Yên tâm, con nhất định sẽ làm được, ta chắc chắn thế"