Sắt Thép Ma Pháp

Chương 64: 64: Lại Một Di Tích





Lý Duy Khánh đã không còn đường lui, và hắn biết điều này.
Hiện tại hắn và người của hắn đều đang bị bao vây bởi đội quân đông đảo của lục hoàng tử.
Hắn đã nhiều lần cố gắng phản công nhưng đều thất bại, chỉ cần lính của hắn rời khỏi ma pháp phòng thủ liên hợp, thì bọn họ sẽ ngay lập tức bị đánh chết.
Lý Duy Khánh đã vô lực rồi, hắn hướng ánh mắt lên trời nhìn hiệp sĩ rồng đang lượn quanh trên đầu ánh mắt mâng theo một tia mong chờ.
Bây giờ Lý Duy Khánh chỉ có thể đặt hy vọng vào hiệp sĩ rồng cùng hai cánh quân sẽ làm nên chuyện, nếu không trận chiến này xem như kết thúc.
Tiếc rằng Lý Duy Khánh không biết rằng hai cánh của hắn bây giờ chỉ còn lại chín người, với số lượng này bọn họ khó đã không thể làm nên chuyện.
Lý Duy Khánh không biết được việc đó, nhưng hiệp sĩ rồng phía trên đầu hắn lại biết được, tầm nhìn từ trên cao đã giúp hắn có thể quan sát toàn bộ chiến trường.
Nhưng điều đó cũng khiến mọi hy của hắn bị dập tắt, lực lượng còn lại đã không còn năng lực xoay chuyển thế cục, cho dù cánh trái có tấn công thì với số lượng ít ỏi đó cũng là vô vọng.
Hiệp sĩ rồng trở nên khó xử, hắn không biết phải làm gì trong tình huống này, mọi thứ đã không còn cơ hội xoay chuyển.
Hiệp sĩ rồng không biết nên làm gì, hắn nhìn về cánh trái cắn răng điều khiển rồng của mình hướng tới nơi đó.

Cánh trái của quân đoàn một lúc này vẫn chưa hoàn thành việc xây dựng lại phòng tuyến, các binh sĩ vẫn đang lẫn với nhau một cách lộn xộn.
“Thẳng hàng, thẳng hàng, không muốn chết thì nhanh chóng trở lại đội hình.”
Những sĩ quan chỉ huy nổi giận hét lớn cố gắn xây dựng lại hàng ngũ cho binh sĩ, còn các binh sĩ thì vẫn đang cố gắng tìm vị trí của mình trong hàng ngũ.
May mắn các xạ thủ súng máy cùng súng chống tăng được huấn luyện tốt hơn đã tìm cho mình một vị trí sẵn sàng chiến đấu.

Tốc độ của họ có thể xem như rất nhanh, ngay khi tìm được vị trí thích hợp bọn họ đã nhanh chóng vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, nòng súng của bọn họ hướng thẳng về phía trước nơi kẻ thù đang tập hợp.
“Nhanh chân lên! Vào đội hình, vào đội hình!”
Các chỉ huy vẫn đang di chuyển xung quanh đội hình, chỉ đạo bất cứ binh sĩ nào họ gặp được nhập vào đội hình chiến đấu.

— QUẢNG CÁO —
Binh sĩ tuy vẫn còn chút sợ hãi nhưng khi nhìn thấy đội hình quân mình thì họ đã tự tin đội chút.
Phía trước những người lính cuối cùng của quân đoàn ma pháp cũng đã tập hợp lại, trên người bọn họ không mang lấy một vết bẩn, hay bất kỳ vết máu nào như thể những gì họ vừa trải qua không phải một trận diết chóc.
Nhưng tiếng t hở dốc cùng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cũng đã chứng minh được phần nào chuyện họ vừa trải qua, ngay cả con ngựa dưới chân họ cũng đang cực lực th ở dốc, xem ra nó đã mất không ít thể lực.
“Giết!”
Chỉ huy của đội quân này chĩa mũi kiếm của mình về phía trước nơi một phòng tuyến mới được hình thành, hắn hét lớn một tiếng rồi thúc ngựa lao đi, phía sau những người lính còn lại cũng hét lớn rồi thúc ngựa đuổi theo.
“Mục tiêu quân địch.

Bắn!”
Không cần phải chờ đợi hiệu lệnh mới được bắn như lần trước, lần này chỉ huy cánh quân ra lệnh bắn ngay khi kẻ địch phi ngựa hướng về vị trí của bọn họ.


Thời điểm cuộc chiến đang diễn ra ở thành Vĩnh Đông thì phía bắc doanh địa cũng đang diễn ra một cuộc săn.
Trong cánh rừng rậm rạp với tán cây san sát nhau vang lên những tiếng sột soạt cho thấy có thứ gì đó đang di chuyển trong khu rừng.
Đằng sau những tán cây, một người thợ săn đang cầm trên tay cây cung đã lên dây của mình từ từ xuất hiện.
Người thợ săn di chuyển những bước chân chậm rãi đạp lên đống lá khô rơi trên mặt đất từ từ tiến lên.
Ánh mắt hắn cẩn thận qua sát xung quanh như đang tìm kiếm con mồi, cố gắng không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào.
Đột nhiên một thân ảnh màu nâu đen vọt qua ngay trước mặt hắn rồi nhanh chóng ẩn vào các tán cây.
Người thợ săn nhanh tay bắn mũi tên đang lên dây của mình về phía tán cây nơi thân ảnh màu nâu kia lẫn vào, hắn vội vã chạy tới kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Nhưng không biết có phải do quá chăm chú vào con mồi hay không mà người thợ săn lại không để ý tới những thứ xung quanh, một cành cây trên đường hắn chạy qua như là một tên trộm thực thu giữ lại bao đựng tiền được treo trên eo hắn.
Tiếng leng keng của những đồng tiền rơi trên đất thu hút sự chú ý của người thợ săn, hắn nhìn về túi tiền rơi trên đất rồi lại kiểm tra trên cơ thể mình.

— QUẢNG CÁO —
Chậc! Xem ra sau này phải cẩn thận hơn.

Người thợ săn tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng khi hắn còn chưa kịp thu hồi tiền của mình thì một con chuột rừng tò mò xuất hiện bên cạnh túi tiền khiến hắn giật mình.
Con chuột nhìn một chút rồi lại ngửi ngửi như đang xem thứ trong này có phải đồ ăn không rồi đưa mắt nhìn sang người thợ săn gần đó.
“Bé con, ngoan! Cứ đứng yên đấy.”
Người thợ săn thấy con chuột nhìn mình thì tươi cười thân thiện, nhẹ nhàng khuyên bảo như rất lo lắng cho con chuột.
Đáng tiếc con chuột lải giống như đứa trẻ phản nghịch hơn, nó gặm lấy túi tiền rồi hướng về bụi cây gần đó chạy đi.
“Tiền của ta!”
Người thợ săn hoảng sợ kêu lên, hắn rút ra một mũi tên trên vai gắn vào cây cung nhắm về phía con chuột mà bắn.
Nhưng không biết có phải vội vàng hay không mà mũi tên của hắn chỉ sượt qua người con chuột căm ở bên cạnh, chỉ trong chốc lát con chuột đã lẩn vào trong những bụi cây.
Thợ săn cũng không có chần chừ, nhấc chân đuổi theo.
Đùa sao đây là toàn bộ gia sản của hắn, làm sao hắn có thể để mất như vậy được.

Người thợ săn giờ đây đang ở trong một hang động kỳ lạ, đúng hơn là một khu di tích bị ẩn trong núi.
Cầm trên tay cây đuốc đang cháy hừng hực, hắn từ từ bước đi trên hành làng tối tăm của khu di tích này.
Hắn vừa đi vừa chửi rủa ông trời, nhưng vẫn đang mò mẫm tìm kiếm côn chuột đã gặm theo túi tiền của mình.
Một mình đi trong hành lang tối tăm này khiến thợ săn có cảm giác sốt ruột, còn chừa kể thi thoảng hắn còn có cảm giác được gió lạnh thổi tới khiến cơ thể không nhịn được run lên.
Hắn có chút sợ hãi với nơi này, cảm giác âm u không một tiếng động giống như nơi này là vùng đất chết vậy.


— QUẢNG CÁO —
“Bé yêu ngươi đâu rồi.”
Bây giờ người thợ săn chỉ mong sao tìm được túi tiền của mình rồi nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Leng keng…leng keng!
Bỗng nhiên tiếng kim loại va chạm vang lên giữa không gian yên lặng, vọng vào tai hắn.
Với thính giác nhạy bén của mình thợ săn dễ dàng nhận biết được hướng âm thanh phát ra.
Hắn nhanh chóng chạy tới lối rẽ vào một hành lang khác, đằng xa thợ săn có thể dễ dàng nhìn thấy túi tiền của mình rơi trên mặt đất được chiếu sáng bởi ánh sáng phát ra từ căn phòng bên cạnh.
Ánh sáng!
Thợ săn phát hiện điều bất thường, tại sao trong khu di tích cũ kỹ này lại có ánh sáng, căn phòng đó là gì?
Thợ săn đứng đấy vẫn chưa vội vàng tiến lại, hắn mơ hồ có cảm giác không tốt, nhưng túi tiền ở ngay trước mặt khiến hắn lại không muốn rời đi.
Cuối cùng hắn lấy hết can đảm bước từng bước về phía căn phòng đang phát sáng kia.
Càng tới gần người thợ săn càng có cảm giác lạnh sống lưng, tim hắn đập nhanh hơn như đang thể hiện cho sự hồi hộp của chủ nhân, trong không gian yên tĩnh hắn thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Cây đuốc trên tay đã được dập tắt, ánh sáng từ căn phòng là đủ để hắn có thể di chuyển, thợ săn không muốn làm kinh động bất cứ thứ gì ở trong căn phòng đó.
Rất nhanh người thợ săn đã tời cửa phòng, hắn cẩn thận ló đầu mình ra nhìn vào bên trong.
Cảnh tưởng bên trong khiến mắt hắn mở lớn đầy hoảng sợ.
“Ah…ahhhh.”.