Sắt Thép Ma Pháp

Chương 43: 43: Sống





“Đội trưởng, một đội khác đang tới gần đống đất đá.


Ánh mắt của Hoàng Thông đang dán chặt vào đống đất đá phía trước thì tiếng gọi từ phía trên thu hút hắn.

Là một binh sĩ đang đứng trên mái nhà cạnh bên gọi vọng xuống.

Vì tiểu đội của hắn đang bị kẹt ở đây nên Hoàng Thông đã để binh lính leo lên nóc nhà cảnh giác xung quanh.

Mục đích đầu tiên của binh lính này là để tìm tung tích của tên pháp sư, tuy nhiên phần lớn tầm nhìn của hắn đã bị những căn nhà xung quanh che mất thành ra chỉ có thể cảnh giác các đoạn đường xung quanh.

Đương nhiên việc này cũng đã giúp tiểu đội bọn họ tránh được vài cuộc đột kích từ những con ngõ xung quanh, bây giờ xung quanh tiểu đội bọn họ cũng có không ít xác chết.

“Để ý đống đổ nát.


Hoàng Thông ra lệnh cho đội súng chống tăng đang án ngữ trên cửa sổ căn nhà bên cạnh.

Đội súng chống tăng đã đổi vị trí từ lúc bọn họ mới bị kẹt ở đây, tầm nhìn từ trên cao giúp bọn họ quan sát rõ ràng hơn đống đổ nát phía trước, mặc dù bụi đã tản đi rất nhiều nhưng tầm nhìn vẫn còn hạn chế.

“Mọi người sẵn sàng tấn công.


Hoàng Thông ra lệnh cho lính của mình sẵn sàng , hắn rất muốn liên lạc với đội lính phía trước nhưng hiển nhiên việc này là bất khả thi, hắn chỉ có thể để đội của mình hành động theo đội phía trước.

“Họ tới đâu rồi?”
Hoàng Thông ngước lên hỏi người lính đang đứng trên mái nhà, hắn cần biết vị trí của đội đó để hành động sao cho thời gian tiếp cận đống đổ nát của cả hai đội không quá khác biệt.

“Còn khoảng ba bốn trăm mét nữa là họ tới đống đổ nát.


“Đi thôi, mọi người tách ra không được đứng gần nhau.



Nhận được tin từ người lính Hoàng Thông ra lệnh cho lính của mình di chuyển, trước đó hắn vẫn rất cẩn thận căn dặn.

Các binh lính tuy vẫn còn một chút sợ hãi khi chứng kiến hai đồng đội bị đốt thành tro nhưng họ vẫn cầm súng theo sau Hoàng Thông.


Tên pháp sư lúc này cũng rất chật vật, quần áo hắn đã bám đầy bụi, khoang miệng và cổ họng hắn cũng dính đầy bụi đất.

Sau khi phá sập cặn nhà, người pháp sư đã không kịp tránh ra cuối cùng một lượng lớn bụi đất đã bám lên người hắn khiến bộ quần áo pháp sư màu đen trên người bị đổi thành màu nâu vàng.

Ngay cả cổ họng cũng bị bám đầy bụi đất khiến hắn rất khó thở, phải chạy vào cửa hàng bên cạnh lôi cổ ông chủ ra chỉ để tìm nước.

Ông chủ nhìn khuôn mặt đằng đắng sát khí của tên pháp sư cũng hoảng sợ vội vàng đưa nước cho hắn.

— QUẢNG CÁO —
Có được nước tên pháp sư không do dự xối lên trên người mình tẩy rửa mọi thứ.

Vốn dĩ là một pháp sư hắn cũng có thể tạo ra nước nhưng hắn không làm vậy.

Khác với một số loại ma pháp như hỏa cầu, tạo ra nước ở một nơi khô cạn là rất khó, tiêu tốn không ít ma năng, hơn nữa việc này lại chỉ để tẩy rửa.

Với tình trạng chiến đấu hiện tại tên pháp sư cần phải tiết kiệm càng nhiều ma năng càng tốt, hắn không thể tốn ma năng vào những việc như làm sạch cơ thể được.

Tên pháp sư vừa xử lý cơ thể vừa cảnh giác nhìn về phía đống đất đá, hai chiếc nhẫn trong tay hắn vẫn đang phát sáng ma pháp của hắn đã chuẩn bị, chỉ cần có kẻ ló mặt từ đống đất đá ra ngay lập tức sẽ bị nướng chín.

Nhưng tên pháp sư phải thất vọng rồi, không có một kẻ nào từ phía sau lớp bụi đất xuất hiện, ma pháp hắn sẵn sàng thi triển đã chờ một lúc lâu nhưng không thể phát ra buộc hắn phải thu hồi nếu không sẽ tiêu tốn rất nhiều ma năng.

Chờ đợi một lúc không thấy động tĩnh, tên pháp sư chỉ đành nấp vào cửa hàng kiên nhẫn quan sát đống đổ nát phía trước.

Hơn một giờ trôi qua, quân địch không có chút động tĩnh nào khiến tên pháp sư lo lắng.

Nếu không phải vị trí này chặt đứt mọi con đường xung quanh có thể tới được phủ hầu tước thì hắn đã nghĩ bọn chúng tìm đường khác.


Nhưng rất nhanh hắn phát hiện được có gì đó không đúng, giác quan của hắn đang báo hiệu thứ gì đó nguy hiểm đang tới, tên pháp sư quay đầu lại nhìn về phía cuối con đường xa xa nơi phủ hầu tước đang tọa lạc.

Nhưng nơi đó đã không còn binh lính Lý gia canh giữ nữa mà thay vào đó là những binh lính áo vải quần vải cầm trên tay mấy ống sắt.

Thấy cảnh đấy khuôn mặt tên pháp sư tràn đầy sự hoảng loạn, mặt hắn trắng bệnh không còn chút máu.

Mọi chuyện lại trở nên bết bát như vậy, trong khi hắn đang khổ sở phòng thủ ở đây thì những nơi khác đều đã thất thủ, bọn khốn đó đang làm cái gì vậy.

Tên pháp sư đâu biết được hầu hết các hiệp sĩ và pháp sư đều đã rút lui hộ tống Lý Gia Lâm rời khỏi thành, còn hắn là một trong những người họ không liên lạc được.

Giờ đây tên pháp sư như một con tàu cô đơn giữa biển khơi, còn binh sĩ của quân đoàn một lại như những cơn sóng đang cố gắng nhấn chìm hắn xuống biển.

Tuyệt vọng, hắn đang tuyệt vọng, ở vị trí này hắn đã không còn đường để trốn.

Trước là địch, sau cũng là địch, hơn nữa những địch nhân này cũng không phải lũ phàm nhân bình thường, chúng có năng lực giết hắn, đây mới là điều quan trọng.

Hắn bối rối quan sát mọi thứ xung quanh, cố gắng tìm cách thoát thân,.

Nhìn vào cửa hàng mình đang đứng đột nhiên hắn nảy ra một ý.

Bây giờ hắn chỉ muốn sống sót, mục tiêu duy nhất của hắn lúc này là sống sót.

Hắn còn rất trẻ, vẫn còn tương lai phía trước, hắn không thể vì chuyện này mà vứt đi tương lai của mình.

— QUẢNG CÁO —
Hắn lẩn vào cửa hàng ra lệnh cho người chủ đóng kín cửa lại.

“Nghe đây! Ta là một người phục vụ trong tiệm không liên quan gì tới pháp sư vừa rồi.



Chờ chủ cửa hàng đóng cửa lại tên pháp sư nắm lấy cổ áo ông ta ra lệnh.

“Vâng…vâng…ngài là…là một người phục vụ bình thường.


Sát khí toát ra từ lời nói của tên pháp sư khiên chủ cửa hàng run rẩy trả lời.

“Tìm cho ta một bộ quần áo người phục vụ.


Đã làm phục vụ thì phải ra dáng phục vụ, hắn không thể mặc bộ đồ pháp sư này được nữa, như thế không khác nào lạy ông con ở bụi này.

Rất nhanh người chủ cửa hàng đã đem ra một bộ quần áo bình dân khô ráo, tên pháp sư nhanh chóng nhận lấy bộ quần áo rồi tìm một căn phòng gần đó thay đồ.

Nhìn tên pháp sư thay đồ trong phòng ông chủ cửa hàng rất muốn chạy ra khỏi đây, nhưng nỗi sợ đối với một pháp sư đã giữ chân lão ở lại.

Sự sợ hãi của phàm nhân đối với hiệp sĩ và pháp sư đã ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người trên thế giới này.

Và con người có thói quen sợ hãi với những thứ trước mắt hơn là những thứ chưa biết, vì thế ông chủ không dám bỏ chạy cho dù ông ta có cơ hội rất tốt.

Chỉ còn vài mét nữa là tới đống đổ nát, nhưng Hoàng Thông lại không bị tấn công.

Hắn nghi ngờ phán đoán của mình có chính xác, đáng lý ra ở khoảng cách này tên pháp sư phải có chút đáp trả mới phải.

Không lẽ hắn đã rời đi? Hoàng Thông tự hỏi.

Đội của bọn họ hiện tại đã đến trước lớp đống đổ nát, bụi mù đã tản đi rất nhiều khiến bọn họ có thể nhìn thấy bên kia đường.

Căn nhà tuy đổ sập xuống cũng chỉ có thể chắn mất một của con đường, phần còn lại của nó vẫn có thể qua lại.

Lúc này tiểu đội kia cũng đã tiếp cận, hai bên có thể thấy nhau thông qua lớp bụi mỏng.

“Kẻ địch đâu?”
Một người bên kia thấy Hoàng Thông lên tiếng hỏi.

“Ngươi không thấy hắn?”
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Thông bất ngờ hỏi, hắn cứ nghĩ tên pháp sư khốn khiếp đó phải ở phía sau lớp bụi mới phải.


Nhưng bọn họ đã tới tận đây rồi mà hắn không phản ứng hiển nhiên tên đó đã chạy.

“Tên khốn này, chúng ta đã cất công quay lại đây vì ngươi nói là gặp rắc rối.

giờ hay rồi, rắc rối của ngươi đâu?”
Hiển nhiên đội bên kia đã bất mãn, cằn nhằn.

Ai mà không bất mãn cho được khi ngươi cất công tới tận đây, thậm chí đã sẵn sàng chết nhưng đến nơi lại không thấy mục tiêu của mình đâu cả.

“Các ngươi thật sự không thấy hắn?”
“Nếu thấy thì giờ chúng ta đã không đứng đây rồi.


Người đội trưởng bên kia nổi điên với Hoàng Thông, hiển nhiên người này đã phi thường không vui.

Bọn họ tốn thời gian nhưng lại không tìm được mục tiêu, nếu dùng thời gian này đánh vào phủ hầu tước thì không biết có bao nhiêu thu hoạch nữa.

“Xin lỗi! Làm phiền các ngươi rồi.


Hoàng thu không biết nói gì cho phải, hắn chỉ có thể muối mặt xin lỗi, rồi cùng đội bọn họ tiếp tục tiến lên.

Thông qua khe cửa hẹp tên pháp sư có thể thấy rõ ràng một đám lính đang đứng ngoài đường không có nhiều sự cảnh giác, nếu lúc này hắn ra tay có thể dễ dàng tiêu diệt bọn chúng.

Nhưng tên pháp sư không biết thứ vũ khí đã phá nát phòng thủ của hắn có ở trong này không, vì thế hắn bất động, bây giờ hắn chỉ cần sống sót là đủ rồi.

Tên pháp sư cũng tự hỏi lũ lính này không kiểm tra các căn nhà sao.

Theo hắn được biết nếu một tòa thành thất thủ sẽ không tránh được máu tanh với dân thường, nhưng lũ lính này lại hoàn toàn không đụng chạm gì đến dân thường.

Thực ra không phải binh sĩ không muốn động mà Long không cho phép động, hắn đã cấm các binh sĩ tấn công dân thường và không được vào nhà dân phá hoại.

Thành Vĩnh Đông là một nên móng quan trọng, Long không muốn phải tốn công phí sức xây dựng lại tào thành sau chỉ vì lính của hắn phá hoại lung tung.

.