Sắt Thép Ma Pháp

Chương 123: 123: Đề Nghị 1





Một tòa phủ đệ phía đông thành Vĩnh Xuân nơi này là phủ đệ của Kim gia.
Kim gia là thương gia lớn thứ ba phương bắc chỉ đứng sau An gia cùng Hoa gia.

Bất quá bây giờ không còn Hoa gia, Kim gia nghiễm nhiên đã ở vị trí thứ hai.
Gia chủ của Kim gia Kim Hồng Trạch lúc này ngồi trong thư phòng không một bóng người, ông ta tự rót cho mình một chén trà chậm rãi đưa lên miệng thưởng thức.
Sau một lúc cánh cửa thư phòng mở ra quản gia của Kim Hồng Trạch đi vào cúi chào ông ta.
“Gia chủ.

Sau khi bọn hắn rời khỏi nhà chúng ta đã tới An gia, bọn hắn chờ ở An gia khá lâu cũng phải hơn một giờ mới đi ra, người của ta nói sắc mặt của bọn hắn lúc đó không được tốt cho lắm.

Có vẻ ở An gia không chiếm được lợi ích gì.”
Nghe lời của quản gia Kim Hồng Trạch cười khinh thường nói.
“Hừ! Chỉ là kẻ chó nhà có tang lại dám tới chỗ chúng ta nói cái gì hợp tác, rồi còn nói cái gì đề một món quà.

Con bé miệng còn hôi sữa kia nghĩ mình là ai, lão già nhà ả chết rồi, thằng nhóc không nghe lời kia nói không chừng cũng chết rồi.

Hắc hắc nói không chừng chờ vài tháng nữa ả cũng thành món hàng của chúng ta cũng nên.”
Lời của Kim Hồng Trạch không ai khác ám chỉ Hoa Nguyệt Ánh.

Kim gia tuy chỉ là thương nhân nhưng thời điểm càn quét Hoa gia Kim gia cũng nhúng tay vào, thậm chí còn vì phủ công tước chỉ điểm sản nghiệp của Hoa gia, chính vì thế bọn hắn cũng vớt không ít chỗ tốt tuy chưa thể vượt qua An gia những khoảng cách cũng không xa.
Vừa rồi khi Hồ An cùng Hồng cô tới phủ nói muốn gặp Kim Hồng Trạch bàn chuyện hợp tác, nhưng bọn hắn còn chưa kịp bước vào phủ đã bị đuổi ra ngoài.
Việc này chắc chắn mọi người trong thành Vĩnh Xuân quan tâm tới những vị khách nhân này đều biết, bất quá An gia vậy mà vẫn gặp mặt hai người bọn hắn.
Kim Hồng Trạch tuy biết phủ công tước đã đánh tiếng để bon hắn ngoạm một miếng thịt trên người vị hoàng tử kia xuống nhưng cũng không nói cấm bọn hắn buôn bán với vị hoàng tử này.

Nhưng Kim Hồng Trạch lại khác ông ta trực tiếp cự tuyệt những người này chính là để thể hiện với phủ công tước.

Phủ công tước!
Hoài Chương đang ở trong phòng làm việc của mình, đột nhiên cửa phòng bị mở ra một thanh niên vội vã tiến vào hành lễ với hắn.

— QUẢNG CÁO —
“Người của chúng ta tại Kim gia nhận được một tài liệu.”
Hoài Chương vẫn đang vùi đầu vào công việc nghe vậy liền ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại hỏi.
“Cái gì?”
Đừng nhìn những thương nhân đó phát triển lớn mạnh giàu nứt đổ vách mà nhầm phủ hầu tước không để ý bọn hắn.

Có thể nói thương nhân thời đại này giống như những con dê vậy, được các quý tộc nuôi lớn sau đó sẽ làm thịt.
Đương nhiên muốn làm thịt cũng không đơn giản như vậy.


Thông thường các quý tộc sẽ tìm kiếm một lý do để làm thịt bọn hắn, nhưng lý do không đủ lớn hoặc các quý tộc cho rằng để bọn hắn sống sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn nên thông thường sẽ để bọn hắn giao ra một phần tài sản mọi chuyện sẽ kết thúc.
Các thương nhân cho dù biết như vậy nhưng cũng chỉ có thể ngậm miệng tiếp tục làm việc của mình, ai bảo bọn hắn không có năng lực tự vệ.
Như đã nói để xẻ thịt những con dê này cũng cần lý do, vì thế trong nội bộ các thương đoàn này cũng có người của phủ hầu tước cái vào chính là để tìm lý do ra tay.
Thương nhân mà, đặc biệt là thương nhân trong thời đại này nếu không phạm pháp mới là vấn đề.

Tội của bọn hắn có thể lớn, có thể nhỏ nhưng chắc chắn không ai muốn để các quý tộc có cớ làm thịt mình, vì thế thông thường những gián điệp này cũng không tìm được thứ gì tốt.
Bất quá nếu đã có người bẩm báo như vậy Hoài Chương biết rằng đây có thể là cơ hội để xẻ thịt Kim gia này.
Thanh niên thấy vậy liền đưa lên một sấp giấy giao cho Hoài Chương.
Nhận lấy sấp giấy Hoài Chương mở ra nhìn một lát, trên miệng đã nở một nụ cười gằn.

Ông ta không do dự đứng dậy rời khỏi phòng của mình đi thẳng tới thư phòng của công tước đại nhân.
Phương Hùng Lâm thấy thân tín của mình không dấu được cảm xúc vội vã gặp mình như vậy trong lòng cũng ẩn ẩn mong chờ.

Sau khi đọc sấp giấy kia trong lòng ông ta cũng rất vui mừng, nhưng ngược lại ông ta cũng rất nghi hoặc.
“Ngươi nói đây là do người của chúng ta tìm được trong dinh thự Kim gia.” — QUẢNG CÁO —
"Là có người giao cho chúng ta, những người này là người cũ của Hoa gia."

Câu trả lời của Hoài Chương khiến Phương Hùng Lâm càng nghi hoặc, ý gì đây tên Ngô Chấn Long đó muốn làm gì vậy mà lại làm ra chuyện này.

Phương Hùng Lâm suy tư, ông ta thực sự muốn biết tại sao Long lại hành động như vậy, rốt cuộc Long muốn gì ở ông ta.
Phương Hùng Lâm theo thói quen của xã hội hiện nay hoàn toàn không hề coi trọng năng lực của thương nhân, ông ta vẫn theo suy nghĩ thông thường của phần lớn quý tộc trên thế giới cho rằng thương nhân không đáng lưu ý, cũng chỉ là những con dê béo được nuôi để thịt.

Cho dù phủ công tước có đánh tiếng yêu cầu bọn hắn làm khó người của lục hoàng tử cũng không tới nỗi bọn hắn quan trọng tới mức có thể mang lại cái gì lợi ích lớn cho lục hoàng tử.
Hoài Chương theo Phương Hùng Lâm nhiều năm thấy biểu cảm nghi hoặc của ông ta ngay lập tức đoán được Phương Hùng Lâm đang nghĩ tới điều gì.
“Công tước cho dù trong này có bàn tay của lục hoàng tử thì sao? Không phải chỉ là một thương đoàn thôi, chúng ta cũng đang thiếu tiền đây không phải túi tiền đem tới cửa sao?”
Hiển nhiên Hoài Chương cũng không để ý Kim gia, ông ta thấy cho dù trong này có bàn tay của lục hoàng tử cũng không sao.

Nó chỉ giúp phủ công tước giàu hơn.
“Gọi Tử Khiêm tới, ta muốn hỏi ý kiến của hắn.”
Công tước đương nhiên không nghĩ Long chơi chiêu đơn giản như vậy, ông ta vẫn muốn nghe ý kiến của nhị hoàng tử, dù sao hắn cũng quen thuộc với Long hơn so với ông ta.
Đáng tiếc ông ta hoặc có lẽ tất cả mọi người trên thế giới này không biết rằng vị hoàng tử kia đã không còn là hoàng tử bọn hắn từng biết.
Nhị hoàng tử cũng không mất quá lâu đã xuất hiện trong thư phòng của Phương Hùng Lâm, sau khi nghe hoài chương thuật lại mọi chuyện mi tâm của hắn cũng nhíu chặt.
“Điện hạ, ngài nói xem lục hoàng tử đang có ý đồ gì?”
Nhị hoàng tử suy nghĩ một lúc nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
“Nếu thật sự chuyện này do tên kia làm ta cũng không biết hắn có ý đồ gì!”
Nhị hoàng tử tuy thông minh nhưng cũng bị giới hạn bởi thời đại, hắn thật sự cũng không biết Long đang có ý gì.

— QUẢNG CÁO —

Căn phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc sau câu trả lời của nhị hoàng tử.
Cuối cùng Hoài Chương không nhịn được lên tiếng.
“Công tước, điện hạ là thế này.

Hôm nay hai người của lục hoàng tử đã tới gặp Kim gia nhưng bị Kim gia ngăn ngoài cửa.

Rất có thể đây là hành động trả thù của bọn họ.”
Hoài Chương đương nhiên cũng biết được chuyện này, bất quá ông ta nghĩ đây cũng không phải chuyện quan trọng nên không báo cáo, nhưng bây giờ thấy cả công tước cùng nhị hoàng tử do dự ông ta liền đem chuyện này ra để tăng thêm tính thuyết phục cho đề nghị của mình.
Nghe những lời đó quả nhiên cả hai vị ngồi đây đều đã động dung, cuối cùng nhị hoàng tử lên tiếng.
“Cứ làm như Hoài Chương đề nghị xem sao, tập trung dám sát đám người kia chỉ cần có động tĩnh ngay lập tức báo cáo.”

Đã tới giờ cơm tối Kim Hồng Trạch cùng gia đình của mình được người hầu hầu hạ thưởng thức cơm tối.

Ông ta còn không quên giảng dạy cho hai người con của mình về công việc kinh doanh, thi thoảng còn bị vợ mắng vì lúc ăn cơm rồi còn công việc này nọ khiến Kim Hồng Trạch chỉ có thể yên lặng chờ qua cơn bão lại tiếp tục nói.

Kim phu nhân đương nhiên cũng chỉ phàn nàn một chút cho có, nàng không đi nỗ lực ngăn cản ba cha con nói chuyện.
Đột nhiên tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới thu hút sự chú ý của Kim Hồng Trạch, ông ta ra hiệu cho quản gia bên cạnh.

Quản gia thấy vậy liền đi ra ngoài, nhưng còn chưa được bao lâu quản gia đã chật vật quay trở lại trên mặt không dấu được sự sợ hãi.
“Lão gia, lão gia là người của phủ công tước, là người của phủ công tước.”.