Sắt Thép Ma Pháp

Chương 101: 101: Quyết Định





Lại một cuộc họp tại phủ thành chủ, vẫn là cuộc chiến nước bọt giữa hai phe hàng và đánh không ai chịu nhường ai.
Mỗi người ngồi ở đây đều có mục tiêu và lợi ích riêng, nhưng vấn đề hiện tại chính là phe phái hỗn loạn.

Những thành viên thường thấy của hai phe phái thường đấu đã nhau trong thành Hải Phong bây giờ bắt đầu chia lại phe phái, đứng trước quyết định liên quan tới tính mạng của mình mọi lợi ích đều không có giá trị.
“Được rồi mọi người.”
Lục Nhâm không thể ngồi nhìn được nữa, bèn lên tiếng dừng cuộc tranh cãi này lại.
“Để ta thống nhất một chút.

Hiện tại lục hoàng tử đang dùng hầu tước đại nhân đe dọa chúng ta, nếu chúng đầu hàng mọi người sợ lục hoàng tử sẽ lật lọng không tha cho chúng ta, hơn nữa nếu chúng ta không đầu hàng lục hoàng tử sẽ không giao hầu tước cho công tước.

Đến lúc đó hầu tước đại nhân có thể không chết nhưng sống dở chết dở là điều không thể tránh khỏi.

Chỉ cần tin tức này truyền ra chúng ta cũng khó sống, không ai sẽ chấp nhận những kẻ bỏ mặc sống chết của chủ nhân như chúng ta.”
Vấn đề nằm ở đây chính là hầu tước đã ra mệnh lệnh thành Hải Phong nằm trong cuộc giao dịch này của lục hoàng tử và công tước.

Thành Hải Phong đương nhiên thuộc quyền sở hữu của hầu tước, lệnh của hầu tước giao ra thành là chính đáng, nếu bọn hắn không giao đây chắc chắn bị xem là phản bội, đến lúc đó bọn hắn muốn sống cũng khó khăn, không ai chấp nhận những kẻ phản bội cả.
Rõ ràng lục hoàng tử đang đặt tất cả mọi người ở đây vào thế khó.
“Vậy bây giờ từng người phát biểu ý kiến của mình.


Trong thời gian phát biểu không ai được phép chen ngang, các ngươi nên thể hiện mình là những người quyên lực nhất của tòa thành này.”
Lục Nhâm âm thanh rất trầm ổn, nhưng lời của ông ta lại đang ẩn ý cảnh cáo những người ở đây.
Đám lão gia hỏa ở đây đều là cáo già, làm sao không nghe ra ý trong lời Lục Nhâm, bọn họ cũng trấn định lại không ai lên tiếng.
“Nếu lục đại nhân đã nói vậy, ta đây xin phát biểu ý kiến trước.”
Kim Hòa thấy vậy liền lên tiếng, ông ta nhìn một lượt xung quanh như xin ý kiến xem có ai phản đối hay không.

Thấy không ai nói gì ông ta mới tiếp tục.
“Ta nghĩ hiện tại lựa chọn tốt nhất của chúng ta là đầu hàng.

Nghĩ mà xem, nếu chúng ta không đầu hàng từ bây giờ không có nơi cho chúng ta dung thân, cho dù sau này công tước có giúp đỡ hầu tước chiếm lại lãnh địa hay bất kỳ vị hoàng tử công chúa nào chiến thắng đều sẽ không chấp nhận những kẻ phản chủ như chúng ta, đây là điều chắc chắn.

Còn nếu chúng ta đầu hàng ít nhất chúng ta không gặp phải mối nguy nào về sau, nếu lục hoàng tử lật lọng chúng ta sẽ chết.

Đường nào cũng chết, tại sao không chọn đường có tỉ lệ sống cao hơn.”
Lý lẽ của Kim Hòa rất sắc bén, thậm chí có điều ông ta còn chưa nói chính là còn được cái danh trung thành, có được cái danh này mọi chuyện về sau rất thuận tiện cho dù không còn phục vụ chủ nhân nữa bọn họ cũng có thể dễ dàng tìm kiếm một chủ nhân mới.
— QUẢNG CÁO —
Thực ra chỉ cần bọn họ không phản bội vẫn có thể tìm được chủ nhân mới, nhưng nếu bọn họ bị gắn cái mác phản bội thậm chí đâm sau lưng chủ nhân mạng nhỏ của họ chắc chắn khó giữ.
“Hừ! Nếu lục hoàng tử lật lọng, vậy không khác nào chúng ta tự tay dâng lên mọi thứ cho hắn, đến lúc đó chúng ta hối hận cũng đã muộn.

Đừng quên lục hoàng tử đã làm gì hầu tước đại nhân, không lẽ chúng ta giao ra rồi hầu tước đại nhân sẽ ít khổ sở hơn sao.”

Một vị quan khác liền lập tức phát biểu phản bác, hiển nhiên bọn họ cũng có cái lý của mình không dễ dàng nhường nhịn.
Long cũng không ngờ được hành động của hắn cuối cùng lại là trở ngại lớn nhất khiến hắn không thể dễ dàng đạt được thành Hải Phong.
Các quan viên lại bắt đầu một vòng tranh luận mới, nhưng lần này không phải cãi nhau lung tung như lúc trước mà an tĩnh có thứ tự hơn rất nhiều.
Cuối cùng bàn bạc sau một lúc phe đầu hàng có mơ hồ chiếm ưu thế, nhưng lại không quá rõ ràng phe chủ chiến vẫn rất ngoan cố không chịu thỏa hiệp.
Hồng Thiết Tường ở một bên thấy cảnh này đôi lông mày nhíu lại, hắn liếc mắt nhìn Lục Nhâm ngồi phía trên vẫn không lên tiếng.
Tới bây giờ chỉ còn lại Hồng Thiết Tường cùng Lục Nhâm không thể hiện rõ quan điểm của mình, bọn họ dù sao cũng là người quyền lực nhất thành Hải Phong, ý kiến của hai người sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Chính vì thế bọn họ rất cẩn trọng trong việc phát biểu ý kiến của mình, đặc biệt là khi chưa biết suy nghĩ của người còn lại.
Bất quá lần này bọn họ muốn đứng ngoài cũng không dễ dàng dù sao bây giờ không có nhiều thời gian đưa ra quyết định, những người ở đây cũng không muốn chuyện này kéo dài quá lâu.

Cuối cùng một vị quan viên không chờ được liền lên tiếng.
“Lục đại nhân, Hồng tướng quân ý hai người thế nào?”
Lục Nhâm cùng Hồng Thiết Tường nghe vậy liếc nhìn nhau biết không thể đứng ngoài được nữa.
“Lục đại nhân ngươi thấy thế nào?”
Hồng Thiết Tường cướp trước lên tiếng thăm dò Lục Nhâm.
— QUẢNG CÁO —
Lão âm bức!
Lục Nhâm mắng thầm cuối cùng chỉ có thể lên tiếng.
“Ta thấy chúng ta không nên đầu hàng.


Ngược lại nên cử người gặp công tước đại nhân tìm trợ giúp, ta nghĩ công tước đại nhân rất vui lòng có một cái đinh trong mắt lục hoàng tử, chúng ta nguyện ý làm cái đinh đó.
Lục Nhâm cuối cùng lại quyết định không đầu hàng, điều này khiến toàn bộ quan viên xung quanh đều trợn mắt hốc mồm.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ thành chủ đại nhân sẽ lựa chọn đầu hàng, dù sao hắn nổi tiếng là người cực kỳ trung thành với hầu tước, vậy mà hắn lại không quan tâm tới an nguy của hầu tước đại nhân, vẫn tiếp tục cố chấp.
Kỳ thật có một điều Lục Nhâm không nói chỉ cần hầu tước nằm trong tay công tước đại nhân, ông ta chỉ cần đề nghị công tước yêu cầu hầu tước tuyên bố ông ta trung thành không phải được rồi sao, ông ta nghĩ hầu tước đại nhân hẳn sẽ rất vui vẻ đáp ứng chuyện này.
Hồng Thiết Tường ngồi bên cạnh ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lục Nhâm, xem ra vị thành chủ đại nhân này dấu rất sâu.
“Hồng tướng quân, ngươi nghĩ thế nào.”
Lục Nhâm quay sang Hồng Thiết Tường.

Ông ta cũng đã nói như vậy rồi, vị tướng quân này cũng không thể ngồi im đi.
Hồng Thiết Tường suy nghĩ một chút nói.
“Ta đồng ý lời của thành chủ.”
Hồng Thiết Tường không nói quá nhiều, chỉ lên tiếng duy trì quyết định của thành chủ.

Đây cũng khiến mọi người trong phòng bất ngờ, bọn họ không biết đã bao nhiêu năm Hồng tướng quân lại có cùng ý kiến với thành chủ đại nhân, đây cũng xem như sự kiện hiếm hoi đi.
Nhưng Lục Nhâm trong lòng lại tràn đầy nghi ngờ, Hồng Thiết Tường không nói quá nhiều cũng không thể hiện suy nghĩ của mình, chỉ nói vài câu như vậy rõ ràng khiến Lục Nhâm không thể phán đoán suy nghĩ thật sự của ông ta.
Bất quá bây giờ Lục Nhâm đã không có cách nào thăm dò Hồng Thiết Tường, hơn nữa nếu ông ta đã đồng ý như vậy cũng không cần phải để ý cái gì.
— QUẢNG CÁO —
“Nếu đã vậy ta nghĩ mọi người không cần phải tranh cãi nữa, chúng ta quyết chống lại đến cùng.”
“Chúng ta nên cử người nào đi liên lạc công tước đại nhân.

Phải biết việc này cần vượt qua lãnh thổ lục hoàng tử khống chế, rất nguy hiểm.”

Liên lạc với công tước chính là chuyện quan trọng nhất trong kế hoạch lần này, nếu không thể liên lạc với công tước bọn họ chính là kẻ phản bội.
“Cái này không cần lo lắng lục hoàng tử còn chưa hoàn toàn khống chế lãnh thổ, muốn né qua tầm mắt của hắn cũng không khó.

Vấn đề hiện tại chính là người được cử đi phải có khả năng tự vệ, dù sao lãnh địa lúc này rất loạn nếu không có khả năng tự vệ không khác nào đưa dê vào miệng cọp, đương nhiên người đó vẫn phải có khả năng du thuyết cùng một vị trí đủ cao để có thể đại diện cho chúng ta.”
Kim Hòa lên tiếng, cuối cùng ông ta nhìn về phía Hồng Thiết Tường nhưng lại không lên tiếng.

Ông ta ủng hộ đầu hàng, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.

Sau khi mọi người đã quyết định không đầu hàng vậy thì ông ta cũng sẽ chập nhận quyết định này.
Hồng Thiết Tường thấy Kim Hòa nhìn mình, liền biết ông ta có ý gì.
“Để Phó tương quân đi thôi.

Ông ấy đủ năng lực đáp ứng yêu cầu của chúng ta.

Phó tướng quân ông sẽ đi chứ?”
Hồng Thiết Tường như xin ý kiến Phó tướng quân nhưng rõ ràng ý trong lời ông ta chính là phân phó.
“Tướng quân yên tâm mạt tướng chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Phó tướng quân ngồi một bên thấy vậy bèn thi lễ nhận lệnh.

Ông ta tuy không phải siêu phàm giả, nhưng cũng không có nghĩa ông ta không có khả năng tự vệ.

Ngược lại một mình ông ta đã từng gi3t chết mười tên sơn tặc, nếu không gặp siêu phàm giả ông ta đủ sức đối phó với bất kỳ mối nguy nào..